Y Phẩm Phong Hoa

Chương 20 : Chỉ có con rối mới không phản bội

Sáu tên kia vẫn đang vừa vui mừng vừa thâm độc mà thỏa sức tưởng tượng về tương lai, lại chẳng mảy may phát hiện Hột Khê đã giơ tay trái của mình lên, đầu ngón tay thanh mảnh thon dài kẹp sáu mảnh châm vô ảnh tự lúc nào. Cô vận nội lực, châm bạc bay ra, chỉ trong chớp mắt đã cắm vào đầu của sáu tên nọ. "Á!" Sáu tên đồng loạt kêu lên một tiếng đau ngắn ngủi, chỉ cảm thấy có thứ gì đó lạnh buốt đang âm thầm luồn lách trong đầu mình. Trương Tam lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ nhìn Hột Khê, "Ngươi… ngươi đã làm gì bọn ta?" Hột Khê nhẹ nhàng vẫy chiếc roi trắng đầy gai nhọn, khóe môi hé ra một nụ cười khát máu, "Trên đời này, thứ không đáng tin nhất chính là lời thề, duy chỉ có con rối không hồn không phách mới không lo bị phản bội mà thôi. Vậy nên các ngươi nói xem, ta đang làm gì các ngươi nào?" "Ngươi… ngươi định rút hồn luyện phách bọn ta ư?" Ánh mắt Trương Tam kinh hãi và hoảng sợ, còn hằn lên sự oán hận tột cùng với Hột Khê. "Con đàn bà thối tha, ngươi sẽ… a a a a a!" Cơn đau nhức kịch liệt ở đầu lan ra trong nháy mắt, ăn mòn từng dây thần kinh. Sáu tên liều mạng giãy giụa phản kháng, thế nhưng ý thức bản thân trong cơ thể chúng vẫn đang dần dần tiêu tán.   Hiển nhiên phương pháp chế tạo con rối của Hột Khê không phải kiểu rút hồn luyện phách mà trên đời này thường thấy. Đấy quả thật là một chuyện tổn hại âm đức, người bị rút hồn phách không những suốt đời phải làm con rối mà còn vĩnh viễn không bao giờ được đầu thai chuyển thế.   Hột Khê chỉ sử dụng châm vô ảnh để khống chế não bộ của bọn chúng, sau này cho chúng ăn vài loại thuốc đặc biệt là có thể khiến tinh thần bọn chúng trở nên mơ hồ, chỉ có thể nghe theo và phục tùng mệnh lệnh của cô. Hơn nữa chỉ cần Hột Khê bằng lòng, bọn chúng vẫn có thể được giải trừ cấm chế ở não bộ, đầu óc khôi phục lại như một người bình thường. Nửa nén hương sau, sáu tên mang khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo giờ đã khôi phục trở lại trạng thái bình tĩnh, hai mắt vô hồn, vẻ mặt dại ra. Trước cái nhìn lạnh lẽo chăm chú của Hột Khê, bọn chúng quỳ rạp xuống đất, vừa cung kính lại không chút lăn tăn cất tiếng gọi: "Chủ nhân."     Hột Khê ra lệnh cho chúng, "Nhớ kĩ, từ nay về sau, các ngươi không được truyền bất cứ chuyện gì xảy ra trong tiểu viện này ra bên ngoài, càng không được để người của phủ Nạp Lan biết." "Tuân lệnh, chủ nhân." "Ngoài ra, ngoại trừ ta, Trần ma ma cũng chính là chủ nhân của các ngươi. Các ngươi nhất định phải thực hiện theo mệnh lệnh của bà, không được phép sai một li. Nghe rõ chưa?" Sáu người đồng thời vâng lệnh, không hề có một hành động phản kháng nào mà hướng về phía Trần ma ma và cúi chào. Lúc này Hột Khê mới phất tay nói: "Bây giờ các ngươi có thể lui xuống, kéo Lý Tứ xuống và canh chừng thật chặt chẽ, tuyệt đối không được để hắn chết, một lát nữa ta còn có chuyện cần phải hỏi hắn." Khoát tay cho đám người kia lui đi, Hột Khê vừa quay đầu lại liền đối diện với một đôi mắt đầy kinh ngạc và đầy nước mắt của Trần ma ma. Hột Khê cầm lấy tay của bà lên để bắt mạch, đang muốn kiểm tra vết thương của bà thế nào thì đột nhiên sửng sốt, sau đó cô cau mày đầy khó chịu. "Ma ma, có phải kinh mạch tu vi của người là đã bị người khác cưỡng ép phế bỏ hay không?" Trần ma ma bỗng nhiên mở to hai mắt, sự kinh ngạc và khó tin càng hiện rõ nét nơi đáy mắt bà. Thời điểm khi bà bị phế bỏ tu vi, tiểu thư vẫn chưa có ý thức. Vả lại trải qua mấy chục năm ăn ngũ cốc hoa màu không sạch sẽ, linh căn trong cơ thể bà đã sớm bị mài mòn toàn bộ, đan điền càng chẳng khác gì với người bình thường. Bởi vì thủ đoạn mà kẻ kia đã sử dụng thật sự vô cùng cao siêu, đừng nói là y sư còn không có cách chữa trị, ngay cả triệu chứng là gì cũng không biết được. Lúc mới đầu bà cũng còn ôm kỳ vọng, đi khắp nơi tìm kiếm người chữa trị cho mình, nhưng đến cả y sư Tế Sinh Đường của thành Yên Kinh cũng bó tay vô phương cứu chữa. Từ dạo ấy bà cũng đã chẳng còn hi vọng gì nữa rồi, nhưng làm thế nào mà bây giờ tiểu thư lại biết được kia chứ?