Y Phẩm Phong Hoa

Chương 12 : Có ân báo ân, có thù tất báo

Bốn tên hộ vệ nghe vậy, lập tức lòng thầm nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Hột Khê lại càng thêm khinh thường. "Hừ, ngươi cũng biết tự lượng sức mình không có tư cách đối nghịch với nhà họ Chu thì tốt. Lập tức thả bọn ta ra, có lẽ mấy đại gia đây còn có thể cho ngươi một con đường sống." Hột Khê không mảy may để ý đến đám người đó mà tiếp tục nói: "Giết chết các ngươi thì hời cho các ngươi quá. Nếu các ngươi đã khinh thường người phàm như thế, vậy thì từ nay về sau hãy thử cảm giác sống cuộc đời của một người phàm đi." Dứt câu, châm vô ảnh trong tay áo cô đột ngột phóng đi. Nhưng lần này không phải nhắm bắn về huyệt vị phong tỏa đan điền nữa mà nhằm chính giữa huyệt Khí Hải trong đan điền. Một tiếng "xì" rõ mồn một vang lên, trong nháy mắt linh khí nồng đậm ngập tràn trong không khí. "A a a a…" Tiếng kêu gào thảm thiết thê lương như quỷ khóc sói tru vang tận mây xanh. Bốn tên hộ vệ cảm thấy cơ thể mình giống như đột ngột bị đục một lỗ, tiếp đó linh lực không thể lưu trữ trong người được nữa mà tuôn tràn từ mỗi ngóc ngách trong cơ thể, từ mỗi một tấc kinh mạch trong máu thịt. Trong nháy mắt, bọn chúng không còn cảm nhận được nhịp đập từ đan điền, thậm chí cũng không tài nào cảm nhận linh khí của đất trời được nữa. Có thể thấy mặt mũi bọn chúng nhanh chóng lão hóa bằng mắt thường, trong phút chốc thanh niên trai tráng ba mươi tuổi biến thành ông lão năm mươi, sáu mươi tuổi. Đan điền bị phá vỡ, linh khí tiêu tan, tu vi bị mất đi trong tích tắc. Đan điền của con người đều nằm ẩn trong cơ thể, hơn nữa còn được linh lực che chở, muốn phá hủy đan điền là chuyện không thể xảy ra. Thế nhưng Hột Khê lại làm được điều này dựa vào kỹ thuật dùng châm thần kỳ cùng với sự hiểu biết về cấu tạo cơ thể người. Từ nay về sau, bốn kẻ này không thể tu luyện, cũng không cách nào thăng cấp được nữa. Bọn chúng sẽ trở thành những người phàm bị chính mình khinh bỉ nhất, cứ thế già đi trong nỗi bất lực. Hai mắt bốn tên đó trắng dã, cơn hoảng loạn cùng cực khiến thân thể chúng không ngừng run rẩy. Sau cùng vì không chịu nổi đả kích này, chúng cứ thế hôn mê bất tỉnh. Đám tu sĩ Luyện Khí kỳ đứng ngoài quan sát sợ tới mức im thin thít, cả người run như cầy sấy. Hột Khê quét mắt một vòng, thản nhiên buông lời: "Từ trước đến nay ta có ân báo ân, có thù tất báo. Bọn họ chọc tới ta trước, đây là kết cục của bọn họ. Các ngươi và ta không thù không oán, đương nhiên ta sẽ không động vào các ngươi!" Đám đông nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng được thả lỏng, từng người nhắm nghiền mắt giả vờ ngủ. Ngay cả khi Hột Khê kéo Chu Trọng Bát cùng bốn tên hộ vệ ra ngoài, bọn họ cũng giả vờ như mắt điếc tai ngơ. Đùa gì chứ, bị gia chủ của nhà họ Chu trách phạt chỉ là chuyện nhỏ, nếu chọc phải bà cô này, bị cô ta phế đi tu vi thì cả đời này coi như xong. Vì thế nên, Chu thiếu gia à, người chỉ có thể tự mình cầu phúc thôi! Bấy giờ Chu thiếu gia được mọi người thương hại lại bị kéo tới đại sảnh đón tiếp khách trong biệt viện giống như con heo chết. Ngay lúc Hột Khê trói hắn lên cột nhà, Chu thiếu gia mặt mũi sưng phù như đầu heo chậm rãi tỉnh lại. "Ngươi… ngươi muốn làm gì?" Chu Trọng Bát vừa mở mắt, liền cảm thấy cơn đau đớn như bị người ta rút xương lột da. Nhưng hắn không quan tâm nổi bất cứ thứ gì, bởi vì Hột Khê đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn với khuôn mặt tươi cười tà ác. Cơn chấn động tâm lý này quả thật làm cho tinh thần hắn suy sụp. Chưa đợi Chu Trọng Bát kịp lên tiếng, Hột Khê chợt phóng ra ba cây châm vô ảnh, cùng lúc cắm vào cơ thể Chu Trọng Bát. Hắn bỗng cảm thấy kinh mạch toàn thân tắc nghẽn, đan điền giống như bị chặn lấp, không tài nào sử dụng linh lực được. Đương nhiên, kinh mạch bị tắc nghẽn khác với đan điền bị phế ở chỗ, tu vi chỉ bị phong ấn trong thời gian ngắn mà thôi. Lần này Hột Khê dùng một lúc ba cây châm vô ảnh, hơn nữa tu vi của Chu Trọng Bát vốn chỉ là Luyện Khí kỳ, nên trong khoảng thời gian ngắn hắn đừng mong đến việc có thể sử dụng được linh lực. Tiếp theo đó, Hột Khê lại lấy mấy cây châm vô ảnh bám linh lực cấm chế nô lệ ra, cắm vào não Chu Trọng Bát không chút lưu tình. Trong nháy mắt châm vô ảnh đã biến mất trong cái đầu múp míp của hắn. Hột Khê đặt ngón tay lên mạch cổ tay của Chu Trọng Bát. Sau khi xác nhận linh lực và ngân châm đã găm vào não hắn, hình thành nên cấm chế trong não bộ, cô mới hài lòng bỏ tay ra.