Y Phẩm Phong Hoa

Chương 10 : Con heo mập chết giẫm

Hóa ra nơi này vốn dĩ không phải Chu phủ mà là biệt việt của nhà họ Chu. Nói chính xác hơn thì đây là biệt viện riêng của Chu Trọng Bát, thường ngày hắn đều cưỡng bức con gái nhà lành, ăn chơi gái gú cờ bạc ở đây. Lồng sắt nhanh chóng được khiêng vào trong phòng Chu Trọng Bát, thiếu nữ nằm bên trong bị người ta lôi ra ngoài rồi ném lên chiếc giường mềm mại. Đương nhiên, tay chân cô vẫn bị trói lại bằng xích sắt và treo trên tường. "Các ngươi ra ngoài hết đi, không ai được phép vào trong quấy rầy ta." Đợi khi tất cả mọi người đều đã lui hết, Chu Trọng Bát mới bò lên giường với vẻ mặt dung tục: "Nếu như không vì cơ thể thuần âm này của ngươi, làm sao bản thiếu gia thèm chạm vào cái thứ xấu xí như ngươi được chứ!" Trong phòng dùng dạ minh châu để chiếu sáng, ánh sáng dịu dàng huyền ảo chiếu xuống gương mặt của thiếu nữ. Khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu, sống mũi dọc dừa, cánh môi anh đào, hàng mi dài khẽ rung, đường cong hoàn hảo khẽ phập phồng. Ánh sáng yếu che bớt đi làn da vàng vọt tiều tụy và quầng thâm dưới mắt của thiếu nữ, khiến cô càng mảnh mai, xinh đẹp hơn. Trong thoáng chốc sao hắn lại cảm thấy giống như đang trông thấy một mỹ nhân tuyệt thế nhỉ? Chu Trọng Bát nuốt nước miếng, tim đập loạn xạ, máu nóng toàn thân đều dồn xuống một chỗ nào đấy: "Nhìn thế này, cũng ra dáng một tiểu mỹ nhân đấy chứ." Hắn nuốt nước miếng ừng ực, móng vuốt mập ú toan chộp lấy người thiếu nữ, "Tiểu mỹ nhân đừng vội, bản thiếu gia sẽ cho nàng nếm trải cảm giác thoải mái nhanh thôi… A a a!" Tay của Chu Trọng Bát còn chưa đụng đến quần áo của thiếu nữ thì cả người đã ngã ngửa về sau, nặng nề rơi xuống đất. Hắn choáng váng mặt mày, đầu ong ong, mãi sau vẫn chưa thể bò dậy nổi. Hột Khê thản nhiên ngồi dậy khỏi giường, dây xích sắt lạnh thô cứng to bằng đầu ngón tay nhẹ nhàng rơi xuống giường. Hiển nhiên những thứ này chẳng thể giam hãm nổi cô. Chu Trọng Bát run lẩy bẩy chỉ tay vào cô, kinh sợ đến nỗi lắp bắp: "Ngươi… ngươi làm thế nào thoát được xích sắt?" Hột Khê tiến lên một bước, trên mặt nở nụ cười lạnh lẽo: "Chu thiếu gia chẳng rút ra được bài học gì cả. Ta có thể thoát khỏi phòng đấu giá một lần thì chẳng lẽ không thể thoát ra được lần thứ hai hay sao? Ngươi tưởng rằng dùng dây xích sắt dày hơn thì có thể làm khó được ta sao?" "Ngươi… ngươi đừng qua đây!" Chu Trọng Bát bò về phía sau. Đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, hắn vội vàng móc dịch nô bài ở túi trước ngực ra nắm trong tay, điên cuồng rót linh lực vào. Hột Khê lập tức dùng hai tay ôm lấy đầu, giả vờ lộ ra biểu cảm đớn đau, rồi ngã ngồi xuống giường. Trong lòng Chu Trọng Bát trấn định lại, há miệng cười ha hả, sau đó lồm cồm bò dậy, "Ta khuyên ngươi nên thông minh biết điều hơn một chút, ngoan ngoãn nghe lời bản thiếu gia, hầu hạ ta thật tốt thì có thể giảm bớt chút đau khổ đấy!" Cho dù ả đàn bà này có lợi hại, có kiêu ngạo đến đâu thì chỉ cần hắn còn nắm dịch nô bài trong tay, ả cũng phải ngoan ngoãn mặc cho mình đùa bỡn thôi. Hơn nữa, phụ nữ càng kiêu ngạo, càng hiên ngang không thể xâm phạm thì khi ức hiếp ả mới càng thấy hứng chí chứ! Trong mắt Chu Trọng Bát hiện lên vẻ dâm tà hưng phấn, hắn cầm dịch nô bài nghênh ngang bước tới, hất cằm lên mà nói: "Còn không mau lại đây cởi áo cho bản thiếu gia, nếu ngươi lại chọc cho bản thiếu gia không vui, ta sẽ cho ngươi nếm đủ!" Hột Khê co rúm người lại, không ngừng run rẩy. Nghe thấy lời Chu Trọng Bát nói, cô trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi vươn cánh tay ra sờ đến cổ áo của Chu Trọng Bát. "Thế mới ngoan chứ, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bản thiếu gia sẽ không bạc đãi ngươi!" "Vậy sao? Muốn ta ngoan ngoãn nghe lời à!" Hột Khê đột nhiên ngẩng đầu lên, nở nụ cười tà mị lạnh lẽo rồi nhìn thẳng vào đôi mắt của Chu Trọng Bát, "Con heo mập chết giẫm, đi mà thực hiện giấc mộng hão huyền ấy của ngươi đi!" Vừa dứt lời, cô đã nâng chân lên, hung dữ đạp hắn bay ra ngoài!