Y nữ lạnh nhạt vs tướng quân nóng tính

Chương 12 : Dấu vết kia nói rõ cái gì

“Đại đương gia đã trở về, Đại đương gia đã trở về!” Đúng ngay vào lúc nguy cấp, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng hò reo. Mặt Ân Chuẩn trong nháy mắt trầm xuống, buông lỏng tay đang kiềm chế Hoa Tố Vấn ra, tình dục trong khoảnh khắc biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Hắn ta không chết! Hoa Tố Vấn cảm giác được trên cổ đã buông lỏng, lập tức co chân chạy thẳng về phía đại sảnh. Sợ hãi trong lòng vừa rồi đã được vui sướng giờ phút này thay thế, hắn không chết, hắn đã trở về! Nàng xách váy chạy thật nhanh, gần như không kềm nén được tâm tư vội vã! Trong đại sảnh đã đứng không ít người, Hoa Tố Vấn chạy vào, không đếm xỉa ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của những người khác, chạy một mạch tới trước chiếc ghế dựa đầu hổ ở tận cùng của đại sảnh. Đang ngồi trên ghế đầu hổ chính là người mà suốt một ngày một đêm qua lúc nào nàng cũng nhớ thương, hắn vẫn anh tuấn cao ngất như vậy, chỉ là sắc mặt lại rất yếu ớt. Nàng còn chưa kịp nở nụ cười với hắn đã tiến lên ôm lấy cánh tay trái của hắn, động tác của nàng quá mạnh, khiến hắn hơi chút vặn vẹo rất nhỏ. “Sao cánh tay lại sưng thành thế này!” Nàng không nhịn được rống lên. “Nàng nhẹ một chút được không? Ta rất đau!” Hắn không hề rống lại, chỉ kéo ra một nụ cười khổ với nàng. Thực ra trong lòng hắn rất ngọt ngào, bởi vì hắn nhìn thấy sự ân cần trong mắt nàng. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nàng không để ý đến dịu dàng của hắn, chỉ một lòng nhìn chằm chằm miệng vết thương đã biến thành màu đen của hắn, vết thương do đao gây ra không phải như vậy, cho dù bị nhiễm trùng cũng không phải loại màu sắc này, màu sắc này lại rất giống màu trên vết thương của Lão Tam — “Huynh trúng độc!” Nàng đột nhiên ý thức được điều này, khống chế không nổi mà hoảng sợ kêu một tiếng. Hắn gật đầu. “Uống giải dược chưa?” Nàng hỏi. “Nếu đã uống thì còn có thể thế này sao?” Hắn cười khổ, có lẽ kết cục cánh tay này của hắn cũng sẽ giống Lão Tam thôi. Lòng Hoa Tố Vấn chợt lạnh, một nỗi chán nản dâng lên trong lòng, lần đầu tiên, trong lòng nàng dâng lên oán giận vì sự bất lực của mình. Nàng tự nhận là y thuật tinh xảo, nội ngoại phụ khoa mọi thứ đều tinh thông, nhưng tại sao nàng lại không biết giải độc? Trong thời đại này, nàng chỉ có thể làm một bác sĩ bất đắc dĩ, bất đắc dĩ đến thậm chí chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân mình nhớ thương chịu đựng thống khổ mà không cách nào cứu chữa! Không! Nàng tuyệt đối không thể mở to mắt nhìn hắn phát triển đến tình trạng phải cưa đứt cánh tay, nhất định sẽ có biện pháp! Đúng rồi, Hoa Đà! Ông ấy không phải là thần y sao? Hẳn là ông ấy sẽ có biện pháp! Nàng đứng lên, chạy cực nhanh ra khỏi đại sảnh. Tiêu Hồng Phi kinh ngạc nhìn nữ nhân đến rồi đi như gió, khe khẽ thở dài một hơi. Như vậy là đủ rồi, chỉ cần trong lòng nàng có một tia quan tâm cùng lo lắng cho hắn như vậy, hắn đã thỏa mãn! Lúc trước trong lòng Tiêu Hồng Phi hắn chỉ có hoài bão cùng huynh đệ, thế nhưng kể từ một năm trước cứu nàng ở bờ sông thì nàng đã cắm rễ trong lòng hắn, hơn nữa càng cắm càng sâu, thật sâu vào trong lòng hắn, lúc nào cũng làm cho hắn đau lòng. Trong góc khuất, một đôi mắt âm trầm đang hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Hồng Phi ngồi ở ghế đầu hổ. Bóng hình xinh đẹp kia cực nhanh chạy vào lại cực nhanh chạy ra, tất cả mọi thứ xảy ra trước ghế dựa đầu hổ đều rơi vào đôi mắt âm trầm ấy không sót một chút nào. Khóe miệng Ân Chuẩn nhếch lên nụ cười lạnh lùng, đã bao nhiêu năm rồi, hắn nằm gai nếm mật một mực tìm kiếm, hôm nay rốt cuộc hắn đã tìm được, đã tìm được nhược điểm của Tiêu Hồng Phi rồi! Tiêu Hồng Phi chưa từng dùng ánh mắt như thế để nhìn một nữ nhân bao giờ, loại ánh mắt ấy hắn hiểu được, đó là ánh mắt của một nam nhân động tình nhìn nữ nhân mình yêu mến. Nam nhân một khi động tình với nữ nhân thì hắn ta liền có nhược điểm! Là nhược điểm trí mạng! “Ngươi cảm thấy thế nào?” Hoa Đà cắm một cây ngân châm cuối cùng vào, hỏi. “Khá hơn nhiều, không đau, cám ơn ông, Hoa thần y!” Tiêu Hồng Phi ngồi ở trên giường, cánh tay trái cắm đầy ngân châm. “Đây là độc dược phối chế đặc biệt, cách phối chế rất phức tạp, bình thường chỉ có người phối chế mới có giải dược. Lão hủ cũng bất lực, chỉ có thể dùng ngân châm kích thích kinh mạch của ngươi, tạm thời phong bế độc tố ở giữa cánh tay trái của ngươi, nhưng mà cái này chỉ có thể trị phần ngọn không thể trị tận gốc, việc tìm thuốc giải vẫn cần chính ngươi đi làm. Nếu như một tháng sau, ngươi vẫn không thể uống giải dược, độc tố sẽ lan tràn toàn thân ngươi, đến lúc đó thần tiên cũng khó cứu.” Hoa Đà thở dài một hơi nói. “Một tháng hẳn là đủ rồi, tuy nhiên ta cũng không lo lắng, cho dù đến lúc đó không uống được giải dược, vẫn còn một biện pháp.” Tiêu Hồng Phi cười khổ một tiếng nói. “Một lần giải phẫu đã làm ta kiệt sức rồi, ta cũng không muốn làm giải phẫu như vậy lần nữa, cho nên huynh hãy cứ cố hết sức tìm giải dược của huynh đi!” Hoa Tố Vấn lạnh lùng nói bên cạnh, những vết thương cũ đan xen trên lưng Tiêu Hồng Phi giống như từng đường sáng chói lóa, đâm vào mắt nàng. Mặc dù giọng điệu lạnh lùng, nhưng lời nói lại ấm áp, Tiêu Hồng Phi khẽ mỉm cười, mây đen trong lòng nháy mắt đã tan thành mây khói. Nàng đúng là vẫn không muốn hắn gặp chuyện không may, nàng có quan tâm đến hắn, đúng không? Hắn xoay người lại, nhìn nàng, hắn muốn nhìn kỹ nàng một chút, nhìn dung nhan khiến cho hắn dù bị trọng thương vẫn mong nhớ ngày đêm. Hoa Tố Vấn lặng yên cùng Tiêu Hồng Phi nhìn nhau, cảm giác được gò má mình có hơi nóng lên, nàng biết mình lại đỏ mặt nữa rồi. Kể từ sau khi tốt nghiệp, nàng rất ít khi đỏ mặt, nàng nhớ đã từng đọc trong một quyển sách nào đó, rằng một người dễ dàng đỏ mặt chứng tỏ người đó vẫn chưa chín chắn. Vì sao, vì sao người tự nhận là rất chín chắn như nàng bây giờ lại giống như một thiếu nữ mới gặp gỡ bạn nam mà thẹn thùng thế này? Tiêu Hồng Phi nhìn Hoa Tố Vấn trước mắt thoáng mang một chút thẹn thùng của tiểu nữ nhi, không khỏi hơi ngây người. Mí mắt nàng hơi cụp xuống mang theo một tia quyến rũ, trên gương mặt trắng như tuyết lộ ra hai mảng đỏ ửng, khóe miệng như cười như không mang theo nét thẹn thùng, nàng như vậy thật giống như đóa Mẫu Đơn mới nở xinh đẹp đến làm cho người không nhịn được muốn hái xuống chiếm làm của riêng. Hoa Đà nghiêng đầu nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi trước mắt, mỉm cười vuốt chòm râu đã hơi trắng của mình, dùng tiếng ho khan trong trẻo phá vỡ loại trạng thái giao đọng này. “Ta đi xem Tam đương gia một chút.” Ông nói xong bước nhanh ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa. Vẫn là tặng trọn vẹn thời gian cho hai người bọn họ đi! Hoa Tố Vấn trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại, đỏ ửng nhanh chóng từ trên mặt rút đi. Nàng đứng dậy, theo thói quen vén tóc ra sau tai, để làm giảm bối rối của mình. Ánh mắt Tiêu Hồng Phi đuổi theo tay nàng rồi ngừng lại trên cổ trắng như tuyết của nàng, ánh mắt vốn đang dịu dàng đến khi nhìn thấy vết bầm nhạt trên cổ nàng liền lập tức trở nên lạnh như băng. Đó là cái gì? Là vết hôn của nam nhân! “Là ai?” Tiêu Hồng Phi hung hăng hỏi, cật lực đè nén tức giận trong lòng xuống, hắn không thể tin, nữ nhân mới vừa rồi còn thẹn thùng nhìn hắn, lại vào lúc bản thân hắn đang bị trọng thương không rõ tung tích cùng nam nhân khác hoan ái! Nàng hẳn không phải là nữ nhân như vậy, có điều… khung cảnh việc làm đáng xấu hổ đối với người đời ở làng chài một năm trước lại hiện lên trước mắt hắn, nữ nhân này không thể kết luận theo lẽ thường, dựa vào tác phong kỳ quái trước sau như một của nàng, cho dù cùng nam nhân khác hoan ái cũng chẳng có gì lạ! Nghĩ như vậy, trong lòng hắn đau đớn một trận, thế nhưng ánh mắt lại trở nên càng thêm lạnh lẽo. Nam nhân hỉ nộ vô thường này! Hoa Tố Vấn không hiểu nhìn vẻ mặt Tiêu Hồng Phi trong phút chốc trở nên lãnh khốc, một chút e thẹn cùng xấu hổ còn sót lại trong lòng nháy mắt biến mất. “Là ai cái gì?” Nàng dùng lời nói lạnh như băng giống vậy trả lời. “Chẳng lẽ dấu vết trên cổ nàng vẫn chưa thể nói rõ hết thảy sao?” Hắn cười lạnh một tiếng. Hoa Tố Vấn bừng tỉnh đại ngộ, vừa rồi cái nam nhân âm trầm kia hung hăng bóp cổ nàng, nhất định là để lại vết bầm trên cổ, hắn nhất định đã hiểu lầm, hiểu lầm vết bầm kia là… Nàng mới vừa muốn mở miệng giải thích, nhưng lại thay đổi suy nghĩ, lời nói liền dừng ở bên miệng, lòng tự trọng mãnh liệt lại dâng lên. Tại sao phải giải thích với hắn! Hắn nghĩ như thế nào là chuyện của hắn, vì lý do gì nàng phải giải thích với hắn! Nàng đã bị đối đãi như vậy, vẫn chưa có chỗ trút giận đây, cần gì còn phải ở chỗ này chịu tức giận của hắn thêm một lần nữa! “Cho dù dấu vết kia nói rõ cái gì cũng không liên can tới huynh!” Nàng lạnh lùng nói, xoay người sang chỗ khác. “Không liên can tới ta!” Tiêu Hồng Phi hừ lạnh, “Đúng là không liên can tới ta! Ngươi bất quá là đại phu ta mời tới mà thôi, chúng ta có thể có liên can gì?” Nếu như nàng hòa nhã giải thích với hắn, cho dù lời nàng nói với hắn đều là lừa dối, hắn cũng sẽ không chút do dự tin tưởng nàng, thế nhưng, nàng chưa bao giờ chịu hơi cúi thấp đầu một chút, luôn muốn khơi mào lửa giận hừng hực của hắn! “Huynh đã nói vậy, thế thì bệnh của Tam đương gia Phi Thiên trại đã chữa lành, ta cũng nên rời khỏi rồi!” Hoa Tố Vấn nói xong đi ra ngoài cửa. “Được rồi, ngươi đi đi! Về sau tốt nhất chúng ta cũng đừng gặp lại nữa!” Tiêu Hồng Phi phẫn nộ gầm lên, nhìn bóng lưng yểu điệu của Hoa Tố Vấn biến mất ngoài cửa.