Y nữ lạnh nhạt vs tướng quân nóng tính
Chương 11 : Nam nhân giống như chim ưng
Buổi sáng hôm sau, một chiếc xe ngựa bị máu nhuộm đỏ dừng ở núi Tuyệt Phi,trên xe ngựa đi xuống một tuyệt sắc mỹ nữ và một lão nhân râu dài.
Tứ đương gia Phi Thiên trại tự mình ra nghênh đón, vừa gặp liền hỏi: “Đại ca ta đâu?”
Hoa Tố Vấn không trả lời, nàng không muốn nói, không muốn nghĩ về bất kỳ loại khả năng sống chết nào của hắn.
“Ngươi nhanh chóng dẫn người ven theo đường lớn đi tiếp ứng đại ca ngươi đi! Trên đường trở về bọn ta gặp phải cường đạo! Hắn vì muốn để hai người bọn ta nhanh chóng trở về đã một mình ngăn cản đám người kia!” Hoa Đà vội vàng thay Hoa Tố Vấn trả lời câu hỏi.
“Kẻ nào to gan như vậy! Con bà nó, xem ta có xé xác bọn chúng ra không!” Lão Tứ hùng hùng hổ hổ dẫn theo một đám người hỏa tốc đi xuống núi.
“Những gì ta yêu cầu đã chuẩn bị xong hết chưa?” Hoa Tố Vấn nhìn bóng lưng lão Tứ biến mất, hỏi thổ phỉ bên cạnh.
“Dựa theo Đại ca dặn dò đã rèn cả đêm và làm xong rồi, phòng cũng đã chuẩn bị xong, đang đợi người trở lại!” Thổ phỉ trả lời.
“Tốt, mang ta đi gặp Tam đương gia các người!” Hoa Tố Vấn bước nhanh về phía phòng Tam đương gia.
Đêm, lại một đêm nữa!
Hoa Tố Vấn mệt mỏi đẩy cửa phòng ra, lau mồ hôi trên trán, nói với thổ phỉ canh giữ ngoài cửa: “Dìu Tam đương gia các người ra đi, đưa về phòng huynh ta.”
“Tam đương gia chúng ta sao rồi?” Một tiểu đầu mục trong đó hỏi.
“Không sao, chỉ là còn thuốc gây tê nên chưa tỉnh, một thêm một lúc hắn mới có thể tỉnh lại.” Hoa Đà từ phía sau Hoa Tố Vấn đi ra, đáp.
“Vậy cánh tay của Tam đương gia chúng ta…” Tiểu đầu mục không nhịn được muốn hỏi.
“Dù cho không còn cánh tay phải, chỉ cần huynh ta muốn, vẫn có thể trở thành một hảo hán đỉnh thiên lập địa!” Hoa Tố Vấn có chút không kiên nhẫn, hơn nửa ngày, đứng phẫu thuật liên tục hơn nửa ngày, nàng thật sự mệt mỏi chết đi được.
Hoa Đà khẽ mỉm cười nói với tiểu đầu mục: “Chúng ta đi về nghỉ trước, khi nào các người thu xếp ổn thỏa cho Tam đương gia rồi, vui lòng mang chút cơm canh cho bọn ta, bọn ta hơi đói bụng.”
Tiểu đầu mục đáp ứng lia lịa, dẫn đầu đám tùy tùng đi vào phòng.
“Thật sự là nhi nữ không thua đấng mày râu, không thể tưởng được thể lực của muội tốt như vậy, đứng một cái chính là hơn nửa ngày.” Hoa Đà vỗ nhẹ vai Hoa Tố Vấn, vẻ mặt tán thưởng. Nàng không chỉ có thể lực tốt, kỹ thuật cũng tương đối tốt, những dụng cụ ấy, những phương pháp ấy đều là những thứ ông chưa nghe thấy bao giờ. Ông dám khẳng định, trên khắp đất nước Trung Hoa này, cũng chỉ có nàng mới dám làm giải phẫu như vậy!
Hoa Tố Vấn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười trả lời: “Quen thôi.” Trải qua đêm qua bôn ba cộng thêm hơn nửa ngày nay tập trung toàn bộ tinh thần, bất kể là tâm lực hay thể lực nàng cũng đã gần đến cực hạn rồi, nàng còn có thể chậm rãi đi về phòng thế này, hoàn toàn là dựa vào sự trợ giúp của một chút tinh thần cuối cùng.
Sau khi về phòng, nàng nằm xuống liền ngủ thiếp đi, ngay cả người đưa cơm đến gõ cửa cũng không nghe thấy. Nhưng nàng ngủ cũng không ngon giấc, trong giấc mộng, trận giết chóc đêm qua không ngừng tái hiện, nàng thậm chí còn trông thấy vô số hắc y nhân giơ đao điên cuồng chém về phía người Tiêu Hồng Phi. “Huynh nhất định phải bình an trở về!” Hoa Tố Vấn quát to một tiếng, mồ hôi chảy ròng ròng từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, trước mắt còn hiện lên ánh mắt hắn nhìn nàng trước khi nhảy xuống xe — là loại ánh mắt mang theo nhớ nhung lại tựa như mang theo niềm ly biệt. Vừa rồi, rốt cục ở trong mộng nàng đã nói với hắn câu nói ấy, chỉ là, hắn có thể nghe được sao? Lòng nàng vô cớ quặn đau.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ, một giọng nói ở bên ngoài vang lên: “Hoa thần y, Tam đương gia của chúng ta tỉnh rồi, muốn mời cô nương đi một chuyến.”
Hoa Tố Vấn đáp lời mở cửa, phát hiện đã là buổi sáng ngày hôm sau. “Tam đương gia các người tỉnh lại từ khi nào?” Nàng hỏi, mặc dù phẫu thuật xem như thành công, nhưng hồi phục sau phẫu thuật vẫn không thể lơ là.
“Lúc trời vừa sáng ngài ấy đã tỉnh, sau khi tỉnh thì rất đau, bất quá đại phu đi cùng với cô nương đã cho ngài ấy uống thuốc, bây giờ đau đớn đã giảm đi nhiều.” Tiểu thổ phỉ trả lời.
Hoa Tố Vấn khẽ gật đầu, sau khi phẫu thuật cắt tay chân thì đau cũng là bình thường, vào khoảng thời gian đau này thật đúng là phải nhờ Hoa Đà, đối với ngoại thương có lẽ nàng có thể, nhưng đối với dùng thuốc thì kém xa Hoa Đà, với thuốc Đông y nàng chỉ là có chút hiểu biết mà thôi.
Vừa nghĩ tới ngoại thương, tim nàng đột nhiên liền đập thình thịch, lại đã qua một ngày, theo lý thì Tứ đương gia Phi Thiên trại có thể đã trở về rồi, không biết hắn… trở về chưa? Nàng dừng bước, tim càng đập lợi hại hơn, đôi môi hé mở nhưng lại không nói nên lời, nàng không dám hỏi việc ấy, sợ nghe được câu trả lời không tốt, nàng không thể đối mặt với câu trả lời đó. Tiểu thổ phỉ đi đằng trước thấy nàng dừng bước liền quay đầu lại nhìn nàng khó hiểu. Nàng hít sâu một hơi, rồi lại hít sâu một hơi, rốt cục trong ánh mắt khó hiểu của hắn, nàng đã phát ra giọng có chút run rẩy: “Đại đương gia các người đã trở về chưa?”
“Ngươi chính là thần y mà Đại ca mời tới sao?” Đang khi Hoa Tố Vấn khẩn trương chờ đợi tiểu thổ phỉ trả lời, đột nhiên có một giọng nói chen vào, ngắt lời tiểu thổ phỉ sắp nói.
Một nam nhân cao lớn từ đối diện đi về phía bọn họ, nam nhân này có khuôn mặt với xương gò má cao ngất, một chiếc mũi ưng thẳng tắp, toàn thân lộ ra một loại khí thế lấn át người khác. Lúc này trong cặp mắt sắc bén hơi lõm của hắn đang phát ra tia sáng sắc nhọn rọi lên người Hoa Tố Vấn.
Một tuyệt sắc mỹ nữ! Hắn vạn lần không ngờ, thần y mà Đại đương gia mời tới lại là một nữ nhân tuyệt sắc như vậy! Ánh mắt sắc bén của hắn đánh giá Hoa Tố Vấn từ trên xuống dưới, nháy mắt trong lòng liền hạ quyết định, hắn muốn chiếm hữu nữ nhân xinh đẹp này, bất kể nàng là thần y hay là ai khác!
Hoa Tố Vấn hơi nhíu mày lại, ánh mắt suồng sã của nam nhân trước mắt này làm cho nàng chán ghét, nàng cảm giác được, trong ánh mắt của hắn lộ ra dục vọng chiếm hữu trắng trợn. Nàng không để ý đến nam nhân kia, nói với tiểu thổ phỉ bên cạnh: “Mau đi thôi, ta muốn xem tình hình Tam đương gia các người như thế nào một chút!”
Thế nhưng tiểu thổ phỉ lại đứng im không động đậy, ngược lại quỳ một gối hành lễ với nam nhân cao lớn kia, cúi đầu gọi một tiếng: “Nhị đương gia!” Trong mắt toát ra một loại sợ hãi nho nhỏ.
“Được rồi, ngươi có thể đi trước, vị thần y này cứ để ta dẫn đường.” Nhị đương gia Phi Thiên trại Ân Chuẩn lạnh lùng ra lệnh cho thuộc hạ, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt. Hắn thật bất ngờ, ở Phi Thiên trại hắn là người lạnh lùng hà khắc nhất, cho dù là thuộc hạ của hắn trông thấy hắn cũng không khỏi sẽ sợ hãi, huống gì là một nữ nhân! Thế nhưng nữ nhân trước mắt này không những không sợ hắn, thậm chí còn dám không thèm đếm xỉa đến hắn!
“Ta là Nhị đương gia của Phi Thiên trại!” Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, nhắc lại thêm một lần nữa.
“Ta biết.” Hoa Tố Vấn mang theo ánh mắt chán ghét quay mặt sang một bên, không muốn va chạm trực tiếp với hắn.
“Nếu ngươi đã biết thì nên tỏ ra tôn trọng với ta một chút, ít nhất cũng phải hành một lễ với ta, nữ nhân!” Hắn tiến tới gần một bước.
“Ta không hề không tôn trọng ngươi, hơn nữa ta chỉ là đại phu do Phi Thiên trại các người mời tới, ta không có nghĩa vụ hành lễ với ngươi giống như thủ hạ của ngươi.” Hoa Tố Vấn lùi lại một bước, lạnh lùng nói: “Mời ngươi tránh ra, ta phải đi xem người bệnh của ta.”
“Ngươi nói người bệnh chính là Tam đệ ta đúng chứ!” Ân Chuẩn hừ lạnh một tiếng nói.
“Đúng vậy, xin thứ cho ta không thể hầu chuyện nhiều.” Thấy hắn không có ý nhường đường, Hoa Tố Vấn định vòng qua bên cạnh hắn. Nhưng mới vừa đi một bước, cánh tay đã bị túm chặt.
“Tam đệ đã là một phế nhân, ngươi vội vã tìm hắn làm gì? Ta thấy ngươi hay là đến phòng của ta trước, giúp ta chữa bệnh đi!” Ân Chuẩn dùng sức một tay liền kéo Hoa Tố Vấn vào trong ngực.
“Ngươi làm gì! Thả ta ra!” Hoa Tố Vấn dùng sức giãy giụa, mùi trên người nam nhân này làm cho nàng buồn nôn, buồn nôn đến cực điểm! Nàng duỗi tay chưa bị kiềm chế ra, hung hăng đánh lên trên mặt nam nhân kia.
“Ngươi nữ nhân này, ta thấy là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Không giáo huấn ngươi một chút, ngươi sẽ không biết sự lợi hại của lão tử! Ngươi không cần phải trông cậy vào ai có thể đến cứu ngươi, lão Tam đã thành phế nhân, lão Đại và lão Tứ đều không ở đây, hiện giờ ở trong trại này ta chính là trời!” Ân Chuẩn nổi giận, cao giọng quát, một tay cầm cái cổ mảnh mai tuyết trắng của nàng, hung hăng dùng sức mạnh, hắn muốn cho nữ nhân này quỳ gối dưới chân hắn cầu xin tha thứ, sau đó sẽ hung hăng chiếm lấy nàng!
Hoa Tố Vấn cắn chặt môi, chịu đựng cảm giác hít thở không thông kéo đến, nhưng mà thứ làm cho nàng lo lắng không phải vì hít thở không thông dẫn đến đau đớn, mà là tình dục rõ rệt trong mắt nam nhân này. Nam nhân này và Tiêu Hồng Phi không giống nhau, trên người của hắn có một loại khí bạo ngược, nàng sợ, nàng sợ mình cuối cùng không còn sức lực chống cự, khi đó nàng sẽ phải chịu khuất nhục khó lòng chịu được. Có lẽ trước kia, nàng có thể dựa vào ý chí kiên cường của mình mà chịu đựng được loại khuất nhục này, nhưng mà bây giờ, sau khi trong lòng nàng rốt cục đã có một tia thương nhớ, nàng đã không còn khẳng định được nữa rồi!
Nếu như, nếu như bây giờ có hắn ở đây thì thật tốt biết bao!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
133 chương
73 chương
64 chương
10 chương
9 chương
7 chương