Y Hậu Khuynh Thiên
Chương 5 : Hồ Bảo giáng thế (5)
Edit: ThienDa
"Việc ta không muốn làm, không ai có thể ép!" Khuôn mặt Bạch Nhan không biểu tình, trong mắt mang theo hàn quang.
Vu Dung bật cười một tiếng, khinh miệt nói: "Ta xem ngươi cảm thấy vận mệnh bất công, mới ra sức kháng cự, dù sao, người đã từng là vị hôn phu của ngươi, tương lai sẽ cưới nữ nhi ta, thân phận hai ngươi, một trên trời một dưới đất!"
"Kỳ thật, nếu khong nhờ bên ngoại, ngươi cho rằng Hoàng đế sẽ đem ngươi tứ hôn cho NHị hoàng tử? Hay là nói, ngươi cho rằng có thể so với Nhược Nhi? Nói thật, Nhược Nhi có tri thức hiểu lễ nghĩa, thiên phú dị bẩm, chỉ có nàng, mới xứng làm hoàng tử phi!"
"Không chỉ có thế, ngày sau, Nhược Nhị còn muốn mẫu nghi thiên hạ, ngươi chỉ xứng ở trong bụi bặm mà ngước nhìn nàng!"
Nhược Nhi của nàng ưu tú, há có thể để Bạch Nhan cùng so?
Thật sự là trò cười!
"Ngược lại ta cảm thấy, tác dụng duy nhất của ngươi, là đổi lấy một viên Tam phẩm đan dược, nhờ nỗ lực của ngươi, chờ đan dược tới tay, ta sẽ cho ngươi nhìn một cái, lấy thân phế vật này, cả đời đều không gặp được Tam phẩm đan dược!"
Nạch Nhan cười nhạo một tiếng, kiếp trước, nàng ngay cả Bát phẩm đan dược đều có thể luyện chế, huống chi là Tam phẩm?
"Nếu các ngươi hôm nay tìm ta chỉ để nói những lời này, vậy ta khuyên các ngươi vẫn nên giữ chút khí lực!" Con ngươi Bạch Nhan đảo qua hai người trong phòng "Bât quá.. sự tình hôm nay, Bạch Nhan ta nhớ kỹ, đợi đến ngày sao, ta sẽ cùng các ngươi từng cái hoàn trả!"
Ngày sau?
Vẻ mặt Vu lão phu nhân tràn đầy khinh thường, đợi nàng vào Tiền gia, còn có ngày sau sao?
Bạch Nhan ném xuống một câu này, liền tiêu sái xoay người rời đi, nàng không quay đầu lại, một thân hồng y biến mất trong buổi chiều yên tĩnh dưới ánh mặt trời.
Rời đi phòng Vu Dung, Bạch Nhan đi thẳng vào phòng mình, bình yên bình tĩnh khoanh chân ngồi tại đầu giường.
Nếu là có người ở tại nơi này, sẽ phát hiện một cỗ chân khí nhàn nhạt chảy trong cơ thể nàng.
Cỗ chân khí nhàn nhạt màu vàng, là đặc thù chỉ Hoàng giai mới có.
"Thời gian ba tháng, mới đến Hoàng giai cao cấp, thăng cấp với tốc độ này quá chậm, nếu bây giờ có thể luyện chế đan dược, ta có thể cải thiện thể chất, tốc độ cũng sẽ tăng lên mấy lần."
Đương nhiên, Bạch Nhan đã từng chỉ là Nhân giai cao cấp, ngay cả nha hoàn cũng không bằng, chí ít, nha hoàn đều có thực lực Hoàng giai cấp thấp.
Sở dĩ có thể đạt tới Hoàng giai cao cấp, cùng là thành quả mấy tháng tu luyện của nàng...
Trời rất nhanh đến tối.
Bóng đêm trầm tĩnh.
Ngoài cửa truyền đến một trận thanh âm huyên náo. Bạch Nhan biết, là người Tiền gia tới.
Quả nhiên, hai đứa nha hoàn từ ngoài cửa đi tới, gương mặt lạnh lùng: "Cùng chúng ta đi."
Bjach Nhan không nói gì, chậm rãi đứng dậy, hướng về phía ngoài phòng.
Cửa hông bên ngoài đã sớm ngừng một cỗ kiệu, bởi vì thế nhân đều biết thực lực của Bạch Nhan, nên Tiền gia phái người tới không có cao thủ gì, chỉ là một ít nha hoàn, gã sai vặt Hoàng giai cấp thấp.
Những người kia để Bạch Nhan tiến vào cỗ kiệu, liền đóng lại màn kiệu, thật nhanh hướng về phía Tiền gia.
Bọn hắn đi dường rất văng vẻ, như sợ bị người phát hiện.
Đúng lúc này, phịch một tiếng, bụi mù nổi lên tứ phía, cỗ kiệu đột ngột rơi xuống, nện mạnh xuống đất.
"Chuyện gì xảy ra?"
Kiệu phu đều sững sờ, vội vàng tiến đến cỗ kiệu xem xét, phát hiện mấy nha hoàn trông coi cỗ kiệu đã hôn mê bất tỉnh.
Trên giường kiệu, nữ tử tay lười biếng chống cằm, ba ngàn tóc đen rũ xuống, che phủ chăn đệm trên giường, đẹp đến câu hồn đoạt phách.
Truyện khác cùng thể loại
193 chương
8 chương
99 chương
462 chương