Y Hậu Khuynh Thiên
Chương 154 : Đế Thương trả thù (2)
Thực tế, đại lục lấy võ vi tôn, sắp xếp địa vị chính là dựa vào thực lực.
Thời gian Lam lão gia tử bệnh nặng, trong số nhất lưu thế gia thì Bạch Chắn Tường là lợi hại nhất, việc này cũng làm ổn định địa vị của hắn trước nhất lưu thế gia.
Nhưng...
Bạch phủ thực sự, vẫn luôn là cái xác rỗng.
"Cho hắn."
Đúng lúc này, Bạch Chấn Tường trên giường bệnh phát ra giọng nói yếu ớt: "Mười triệu lượng hoàng kim có thể cho hắn, chỉ là chúng ta cần chút thời gian để chuẩn bị."
"Được, chờ ngươi chuẩn bị xong hoàng kim, đưa ta tới phủ thượng, ta sẽ tự tay dâng đan dược cho ngươi, " lão đầu cười cười, "Dù sao, ngoại trừ tam phẩm đan dược, Bạch gia chủ không còn cách khác để bình phục!"
Bạch Chấn Tường nắm chặt chăn, hít sâu một hơi: "Người tới, tiễn đại sư rời đi."
"Dạ, gia chủ."
Nha hoàn cung kính hành lễ, sau đó tiễn lão đầu ra ngoài.
Đợi lão đầu đi khỏi, Bạch Chấn Tường lệnh cho Vu Dung đóng cửa phòng, tận lực thấp giọng: "Những năm gần đây, vì thanh danh của Bạch phủ, ta chưa từng phụ thuộc tới sự áp bách của thế lực, nhưng bây giờ không có cách nào khác, ngươi để những người kia đưa tới mười triệu lượng hoàng kim cho ta!"
Trên đại lục, sở dĩ cường giả có địa vị cao, cũng bởi vì... cường thủ hào đoạt!
Huống gì, Bạch Chấn Tường đã nhận ra... Hắn không có kinh nghiệm thương trường, chỉ có thể đi con đường nhanh gọn.
"Được, lát ta cho người chuẩn bị, " Vu Dung nhìn chắm chằm gương mặt sưng đỏ của Bạch Chấn Tường, hỏi, "Tướng công, ngươi vẫn chưa nói cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt Bạch Chấn Tường lạnh xuống: "Còn không phải cái nghịch nữ Bạch Nhan kia, nàng lại là thủ hạ của Hoa La..."
Sau đó, hắn đem những chuyện xảy ra ở cổ trạch, kể ra từng cái từng cái, trong giọng lộ ra hận ý.
Ánh mắt Vu Dung lập lòe mấy lần: "Nhưng nhân vật như Hoa La làm sao có thể trọng dụng Bạch Nhan? Theo ta thấy, có lẽ Bạch Nhan mất tích mấy năm nay, là do bán thân cho Phượng Lâu, ngay cả yêu thú nàng đưa cho lão đầu Lam gia, cũng do bán thân mà có được."
Nàng càng nói càng cảm thấy rất có đạo lý, nếu không phải trở thành hoa khôi Phượng Lâu, làm sao Bạch Nhan lại có biến hóa lớn như vậy?
"Sẽ không, " Bạch Chấn Tường lắc đầu: "Nha đầu bên người Bạch Nhan mang theo mấy hộ vệ đều mạnh mẽ, thực lực mỗi tên hộ vệ đều là Thiên giai, còn nữa, Bạch Nhan có thể ra vào cổ trạch, cũng chứng minh địa vị không tầm thường."
Hộ vệ Thiên giai?
Tim Vu Dung run lên, người có thể sai một Thiên giai làm hộ vệ, ngoại trừ hoàng thất còn có ai?
Mà câu sau của Bạch Chấn Tường, cũng đã chứng minh cho suy nghĩ của Vu Dung.
"Với lại, ta nghe những hộ vệ kia gọi nha đầu đó là tiểu công chúa."
Vu Dung rũ mắt, đáy mắt xuất hiện vẻ hung ác: "Tướng công, trước đây ta giao hảo cùng Sở Nương của Phượng Lâu, Sở Nương từng nói với ta, thân phận hoa khôi Phượng Lâu cao hơn nhiều so với hoa khôi thanh lâu bình thường, nàng đương nhiên có thể tự do ra vào cổ trạch, về phần tiểu công chúa... tất nhiên là đi tìm Hoa La, đồng thời xem mặt mũi Hoa La mà chiếu cố Bạch Nhan một chút thôi."
"Thế nhưng, xem như nàng là hoa khôi thì sao, bán thân chính là bán thân, chuyện này cũng không thay đổi được sự thật nàng là tiện nhân!" Vu Dung hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nàng rốt cuộc hiểu rõ vì sao Sở Nương phản bội nàng, là bởi vì Bạch Nhan là cây hái ra tiền!
Mẫu tử các nàng đã sớm bị bọn họ mua rồi, Phượng Lâu sao muốn mua lại lần nữa chứ?
Bạch Chấn Tường đánh một quyền trên giường, giữa lông mày tràn ngập phần nộ: "Nguyệt Nhi là nữ nhân ôn nhu hiền lành như vậy, tại sao có thể sinh ra một nữ nhi mất mặt như thế? Nay đã thất thân cùng người, lại còn dám bán thân vì tiền?"
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
108 chương
52 chương
52 chương
27 chương
99 chương