Bách Nhĩ cầm kỳ thi họa đều giỏi, bởi vậy vẽ cũng không phải việc khó. Chỉ là khi y trải ra tấm da thú đầu tiên, dùng than củi đã cháy, sau khi phác thảo ra một đình viện lớn, không đợi người bên cạnh thấy rõ ràng, y liền ném qua một bên. Muốn dựng đình viện như vậy, chỉ bằng mấy chục người bọn họ, vừa thiếu nhân lực vừa thiếu nguyên liệu, chỉ e làm tới chết cũng không xong được. Hơn nữa, chính bản thân y cũng không biết mình đã quên một điều trọng yếu nhất, đó là phòng bếp. Cầm một tấm da thú khác, Bách Nhĩ không quan tâm bức họa y thiết kế phòng ốc vừa nãy đang được các thú nhân cầm lấy mà thảo luận kịch liệt. Y đi tới một gốc cây đại thụ, ngồi xuống, cố gắng nhớ lại phòng ốc bình dân kiếp trước của mình. Bên ngoài xem ra là rất nhỏ, nhưng có rất nhiều viện tử. Còn bên trong… nếu tiếp tục giảm bớt sân viện mình ở một chút, hẳn là được rồi, ở giữa là thính các, bên cạnh, cách một gian là phòng ngủ, hai bên là sương phòng, còn có thư phòng, phòng luyện công… Y xoa thái dương, cố gắng vứt bỏ mấy thứ lưu lại trong đầu mình không có tác dụng quá lớn đi, bớt bớt giảm giảm, lại kết hợp với phòng ốc bằng đá của người Nam y từng nhìn thấy, cuối cùng vẽ ra một đình viện đơn giản. Ở giữa là đại sảnh, bên cạnh là phòng ngủ, hai bên là sương phòng, có thể để người ở, cũng có thể chứa đồ vật, hoặc sử dụng vào việc khác. Y vẽ rất tỷ mỉ, tuy chỉ là hình dáng đơn giản, vẫn có thể thể hiện được sự phong phú của đình viện bằng đá này. Chỉ tiếc là khi y bỏ đi tường viện cùng với mái hiên không cần thiết, để lại chỉ là một căn phòng đá lẻ loi, một gian thính, một gian nằm, trông đơn điệu vô cùng. Thật đúng là khiến người ta không đành lòng nhìn. Bách Nhĩ nhắm mắt lại, tuy rằng rất muốn ném tấm da thú trong tay này xuống, nhưng y biết đây là thiết kế thực dụng nhất, lại có thể nhanh chóng dựng thành nhất. “Nghĩa phụ, nơi này để làm gì vậy?” Cổ giống như cái đuôi nhỏ, lúc Bách Nhĩ rời đám người, nó liền lén đi theo, thấy Bách Nhĩ dùng than củi dần dần hoàn chỉnh bức vẽ trên da thú, tuy nó xem cái hiểu cái không, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến sự sùng bái tràn đầy trong lòng mình với Bách Nhĩ. “Đây là chỗ để tiếp đãi khách nhân.” Bách Nhĩ nhìn nơi Cổ chỉ vào, kiên nhẫn giải thích, sau đó y nắm bàn tay nhỏ của nó, chỉ chỗ bên cạnh có mở một cái cửa sổ “Đây là cửa sổ, ngồi trong phòng có thể nhìn ra ngoài. Đây là phòng ngủ để ngủ. Đây là sương phòng…” “Trong phòng ngủ cũng có hố lửa ạ?” Cổ nghe thật lâu, hoàn toàn không rõ ngoại trừ chỗ để ngủ kia, thì mấy cái khác để làm gì. Tiếp đãi khách nhân chẳng lẽ không thể ở trong phòng ngủ à? Cái này sao phải để riêng một phòng, đặt trong phòng ngủ không phải tiện trông coi luôn sao? “Không có. Hố lửa đặt bên trong phòng bếp…” Nói tới đây, Bách Nhĩ nhíu mày, cảm thấy hình như mình quên mất cái gì. “Không có hố lửa, sao mà nấu thịt được?” Cổ nghi hoặc. Bách Nhĩ vỗ trán. Vậy mà y lại quên thứ quan trọng nhất. Phòng bếp, phòng chứa củi. Có lẽ còn thêm nhà xí nữa. Lần này y rốt cuộc không hề suy nghĩ phòng ốc có đủ lớn hay không, có đủ mỹ quan hay không, mà là suy xét trên việc ăn uống cơ bản nhất. Cuối cùng vẽ ra một bức họa giống như tiểu viện nông gia. Chỉ là hiện nay bọn họ có năm mươi người, trong đó đều là người độc thân, nếu mỗi người đều dựng một phòng, thì công trình vừa nhiều vừa lớn, lại không cần thiết. Hao phí hết sức lực lên đây, không bằng để dành nhiều đất chút, mà trồng mấy thứ như khoai lang tím. Mặc cho Tiểu Cổ cầm da thú trong tay nghiên cứu, Bách Nhĩ khép mắt lại, tựa vào cái cây sau lưng, hai mắt y không khỏi nhíu chặt lại, mơ hồ cảm giác được trong đám người bên kia có một cặp mắt thỉnh thoảng lại liếc qua đây, sau đó lại bắt mình phải quay đi. “Sao ngươi không theo qua?” Tát ngạc nhiên hỏi. Từ giữa trưa hai người họ từ rừng trúc trở về, tên Đồ này liền có chút là lạ, mơ hồ như đang tránh Bách Nhĩ. Giống như chuyện vẽ hình vậy, nếu là trước kia, chỉ e tên này đã tranh với Tiểu Cổ chạy theo trước rồi. Chứ không phải ở đây nghĩ ngợi, cố chấp chịu đựng. “Ta qua làm gì? Y vẽ xong, tự nhiên chúng ta sẽ được xem thôi.” Đồ bĩu môi, cúi đầu nhìn bức vẽ đầu tiên, hắn nghĩ, hóa ra Bách Nhĩ miêu tả phòng ốc là như thế này. Chỉ là không biết nơi lớn như vậy dùng để làm gì chứ, một người sao mà ở hết được. Tát khoanh tay trước ngực, lặng lẽ nhìn bạn tốt đang buồn bực, bất an, lại làm ra biểu tình như không có việc gì, gã vừa buồn cười vừa hiếu kỳ, thật sự đoán không ra buổi sáng hai người đó đã xảy ra chuyện gì, mà lại khiến tên này lập tức trở nên gò bó như thế. Bách Nhĩ bỗng nhiên mở mắt ra, sau khi bảo Cổ lấy thêm cho y một tấm da thú với mấy cục than củi nữa, y liền tiếp tục vẽ lên. Rất nhanh sau đó, một chữ chỉ rõ hướng của sân viện xuất hiện trên tấm da thú, hướng Nam Bắc. Ngoại trừ phía Đông Nam, chỗ trống cửa chính chỉ xây dựng chín gian phòng, còn ba mặt còn lại lấy giới hạn là mười gian, bên trong bố trí phòng riêng, có thể đốt lò nhóm lửa. Ở giữa phía Bắc xây một gian, dùng làm chỗ nghị sự của bộ lạc, cùng với chiêu đãi khách tới thăm. Bốn góc dựng gác để quan sát tình hình, chính giữa lát đá làm thành một cái sân rộng, để phơi lương thực, hoa quả khô. Như vậy sẽ tiết kiệm hơn nhiều so với việc từng gia đình dựng phòng ốc riêng. Về sau nếu có người gia nhập, cần xây thêm phòng ốc, thì có thể dùng chỗ ở giữa này, rồi tản ra bốn phía như hình nan hoa. Chờ đầy đủ người lại bắt đầu dựng tường thành. Rõ ràng chỉ là một sân viện đơn giản, trong đầu Bách Nhĩ lại hiện ra bức tranh thành trấn thú nhân phồn hoa với giao thông vận tải bằng đường thủy là chính. Nơi đây vừa dễ dàng phòng thủ, thông hành lại tiện lợi, nếu vẫn còn tình trạng bữa đói bữa no như bộ lạc thú nhân trước kia, thậm chí thời điểm khó khăn không thể không bỏ rơi những người già yếu, bệnh tật, vậy không chỉ có thể hình dung bằng hai chữ vô dụng đâu. Cẩn thận suy nghĩ một lát, y lại vẽ thêm vào chỗ trống trong bản vẽ, thiết kế phòng bếp, nhà xí. Đến lúc vẽ xong, trời đã tối. Bách Nhĩ dẫn Tiểu Cổ trở về bên đống lửa, mà các á thú đã nướng thịt xong rồi. Tuy ăn thịt nướng hoài đến phát ngán, nhưng y cũng không ca thán gì. Lấy hình thiết kế phòng ốc mình vẽ ra, cẩn thận giải thích lần lượt công dụng của từng thứ trên bản vẽ, rồi y lại tự hỏi chính mình, xác định không còn gì để bổ sung nữa, liền quyết định, sau khi chuẩn bị xong công cụ, liền bắt đầu khởi công. “Các ngươi tự dựng một viện tử riêng hay là muốn ở cùng chúng ta?” Bách Nhĩ nhìn Đồ, hỏi. “Phòng nhiều như vậy, các ngươi chỉ có vài người sao ở hết được?” Đồ chỉ từng điểm trên bản vẽ của y, tức giận nói. “Sau này nhất định còn có người tới, cũng có thể để chứa thức ăn.” Bách Nhĩ nghiêm nghị nói. “Chứa thức ăn thì xây một cái lớn khác.” Dừng một lát, Đồ mới có chút không tình nguyện nói “Nhất định phải ở chung với nhau, nếu không sao chúng bảo vệ các ngươi được.” Sao lại trở nên khó chịu thế? Bách Nhĩ nghi hoặc nhìn hắn một cái, nhưng không hỏi nhiều nữa, mà là quay đầu thương lượng với vài lão thú nhân về việc chế tạo cuốc đá, rìu đá, búa đá, vân vân. Đừng nói y chưa từng bắt gặp đồng, sắt, khoáng thạch, vân vân ở đây, mà dù có nhìn thấy đi nữa, cũng không có dụng cụ luyện kim, chỉ có thể từng bước tìm tòi thôi. Mà chờ tìm ra lại không biết đã là năm tháng nào rồi. Cuối cùng là quyết định chọn người đi săn từ ngày hôm sau. Bên nhóm Đồ do chính bọn họ quyết định, bên Bách Nhĩ tính tách bốn người lần trước cùng đi đổi muối với y ra, bởi vì chỉ có bốn người họ biết chèo bè, những người còn lại do Duẫn, Nặc sắp xếp, nếu năm người một nhóm, tính cả Bách Nhĩ, bọn họ vừa vặn chia thành ba nhóm, Tiểu Mục còn chưa thể một mình đảm đương một công việc, nên chỉ có thể làm người thêm vào. Lúc tới phiên các á thú, không chỉ mười á thú kia, mà ngay cả Bối Cách cũng sợ tới mức biến sắc. “Ngày mai Nặc đi sao?” Đúng lúc này, Tang Lộc sợ hãi lên tiếng. Từ sau khi rời khỏi sơn động, Bách Nhĩ cũng không chú ý tới tiểu á thú này nữa, giờ nghe thấy y nói chuyện, mới phát hiện mình mẩy, mặt mũi y vẫn bẩn như vậy, Bách Nhĩ nhịn không được muốn vỗ trán, thật muốn ném tiểu á thú này vào trong nước, rửa sạch từ trên xuống dưới. Ngày mai vừa vặn là nhóm của Nặc, ngày kia là của Duẫn, ngày kìa là của Bách Nhĩ. Sau khi được Nặc xác định, Tang Lộc liền ưỡn ngực, cố gắng làm cho giọng nói mình lớn thêm một chút “Mai ta đi.” Tựa hồ chỉ cần nói càng lớn liền biểu hiện y càng quyết tâm. Mấy ngày này y vẫn ở bên Nặc, Nặc cũng không phản ứng quá lớn, thế nhưng khi nghe thấy những lời này, Nặc rốt cuộc dừng ánh mắt trên người y, sau đó gã đứng dậy, chân khập khiễng đi tới mấy bước, đưa lưỡi liếm lên khuôn mặt nhỏ nhắn, bẩn bẩn, nhìn không rõ mặt mũi của y. Tang Lộc đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới vui mừng mở to mắt, bỗng nhiên vươn tay ôm lấy cổ Nặc, vùi mặt vào vết thương trên lớp lông dày, nhiều màu kia. Thấy một màn như vậy, Bối Cách cắn môi, sắc mặt hơi trắng bệch nhìn về phía Bách Nhĩ “Bách Nhĩ, ta muốn cùng nhóm với Hồng.” Hồng vốn đang hâm mộ Nặc, nghe vậy không khỏi chấn động, hơi lo lắng nhìn qua. Định khuyên can, nhưng nghĩ tới chuyện các á thú trẻ tuổi đều phải ra ngoài, để Bối Cách đi cùng người khác, không bằng để đi cùng mình, chăm sóc y cũng sẽ tốt hơn. “Có lẽ ngươi sẽ liên lụy tới hắn.” Bách Nhĩ không lập tức đáp ứng, mà nói trúng tim đen. Bởi vì có bạn đời để ỷ lại, nói không chừng phản tác dụng, khiến mấy á thú này coi thường tính chất công việc của mình, khi đó sẽ càng phiền toái hơn. “Ta không muốn hại Hồng, ta sẽ cố gắng không để mình trở thành vướng bận.” Bối Cách như bị vũ nhục, mặt đỏ bừng, lớn tiếng phản bác. “Ta… ta… chạy rất nhanh … Ta sẽ chạy nhanh hơn nữa…” Nghe thấy đối thoại của hai người, Tang Lộc sợ Bách Nhĩ không để mình đi cùng Nặc, y vội vàng ngẩng đầu, lắp bắp nói, hai tay còn ôm cổ Nặc không buông, khiến Nặc không thể không nằm sấp xuống. Được rồi, chạy nhanh cũng coi như là một bản lĩnh. Bách Nhĩ không thể không thừa nhận, lấy việc một chỉnh thể hai mặt, chỉ cần hai á thú này biết, nếu mình yếu đuối sẽ hại chết bạn đời, y tin sự thuần thục của họ sẽ hơn bất kỳ ai. Vì thế, đối với chuyện này y không nói thêm gì nữa, xem như ngầm đồng ý yêu cầu của hai người này, sau đó y xoay qua nhìn các á thú câm như hến nãy giờ. “Ngày mai bắt đầu, sáng sớm theo ta chạy bộ.” Muốn bảo vệ tính mạng, trước tiên phải học chạy. Còn những thứ khác, tạm thời y chưa muốn dạy cho mấy á thú này, trừ phi một ngày nào đó bọn họ khiến y thật tâm chấp nhận. “Tại sao chúng ta phải chạy bộ? Nơi này chỉ có thú ăn cỏ, vốn chẳng có nguy hiểm gì cả.” Một á thú nhịn không được lên tiếng phản bác. Trước kia chưa từng có ai ép bọn họ làm cái gì hết, cho dù trải qua mấy ngày khổ cực, vẫn không bào mòn được tính tình kiêu ngạo của họ. “Đúng vậy, nơi này có nhiều thú ăn cỏ như vậy, cần gì phải ra ngoài săn thú, làm thế chẳng phải muốn chết sao.” Một á thú khác phụ họa. “Đúng vậy, tự mình đâm đầu vào chỗ chết còn muốn lôi chúng ta theo…” Có người lẩm bẩm một câu, bởi vì y nói rất nhỏ, nên không có bao nhiêu người nghe được, hiển nhiên á thú này cũng biết nói to sẽ chẳng tốt đẹp gì, nhưng không nói ra, trong lòng lại không thoải mái. Nếu là thú nhân đưa ra ý kiến như vậy, Bách Nhĩ còn có thể giải thích mấy câu, thế nhưng lời nói xuất phát từ miệng một đám á thú thế này, y quyết sẽ không hạ mình mà tranh luận với bọn họ. “Thú ăn cỏ đúng không?” Y cười nhẹ một tiếng, lấy thương đá của mình ném tới trước mặt á thú nói có thể săn thú trong thung lũng kia “Ngươi đi giết một con cho ta đi. Chỉ cần ngươi giết chết một con thú ăn cỏ, về sau không cần chạy bộ nữa, cũng không cần cùng các thú nhân ra ngoài săn thú, ta sẽ cung cấp đồ ăn thức uống cho ngươi cả một đời.”