“Na Nông, đừng phá nữa. Trời sắp tối rồi, chúng ta phải mau rời khỏi nơi này mới được.” Tộc trưởng rốt cuộc đứng ra, lên tiếng đánh vỡ cục diện giằng co “Mạc, chỗ các ngươi an toàn không?” Bách Nhĩ nhíu mày, ông ta là cái thá gì, ngay lập tức tỏ thái độ của tộc trưởng. Vừa không bác bỏ lời lên án của Na Nông với y, lại còn cố y bỏ qua sự tồn tại của y, coi thường thủ lĩnh của các thú nhân trong sơn động. Rất hiển nhiên, dù có ở đâu, tộc trưởng vẫn muốn lên làm tộc trưởng. Nghĩ tới đây, khóe miệng y hiện lên ý cười lạnh, hai tay chắp sau lưng, thờ ơ. Cổ im lặng tới bên cạnh y, kéo lấy cánh tay y. “Bách Nhĩ, ta chỉ nghe lời ngươi thôi, ngươi đi đâu ta liền đi đó.” Khi Bách Nhĩ kinh ngạc cúi đầu nhìn nó, nó nhỏ giọng nói. Bách Nhĩ sửng sốt một lát, sau đó mới kịp phản ứng, không ngờ thằng bé này lại sâu sắc như thế, không chỉ nghe ra ý của tộc trưởng, mà còn cảm nhận được suy nghĩ của y. Bách Nhĩ mỉm cười, cầm tay tiểu thú nhân. “An toàn lắm. Ở ngoài động Bách Nhĩ có bày trận, mấy con dã thú kia không vào được đâu.” So với Cổ, Mạc lại có vẻ hơi tùy tiện, hoàn toàn không nghĩ gì, mà thẳng thắn trả lời. “Có vấn đề gì tộc trưởng vẫn nên hỏi Bách Nhĩ đi, chúng tôi đều nghe theo y.” Nặc đột nhiên xen vào. Các thú nhân trong sơn động cũng đều có ý này, lập tức bước ra, rốt cuộc Bách Nhĩ cũng có thể lộ mặt. Chính mình cố gắng giúp họ sinh tồn từ mùa tuyết rơi, xem ra cũng không uổng phí tâm huyết. Trong lòng Bách Nhĩ cảm khái, thực tế y dùng tâm để dẫn các thú nhân trong nghịch cảnh dựa vào chính mình mà sống sót, nguyên nhân phần lớn đúng là xuất phát từ đồng cảm, không đành lòng thấy họ chết đói, chết lạnh, mà một phần nguyên nhân còn lại là y cần thiết làm chút gì đó, để một người ở trong thế giới hoàn toàn xa lạ như y không đến mức sống trong mờ mịt. Nhưng bất kể tận tâm tận lực thế nào, y vẫn chuẩn bị tốt tâm lý bị vứt bỏ. Chung quy, một bên là bộ lạc sống cùng vài chục năm, có bằng hữu, có chiến hữu, một bên chỉ là á thú xui xẻo sống chung có mấy tháng, tình cảm bên nào nông bên nào sâu không cần nói cũng biết. Đúng như Tiểu Cổ cảm nhận được, nếu các thú nhân trong sơn động vẫn tôn tộc trưởng bộ lạc lên, y sẽ không do dự mà rời đi. Với thân thủ hiện tại của mình, y đã không cần bất cứ trợ lực nào, cũng có thể sống tốt trên đại lục này. Nhưng may mắn, họ đã không khiến y thất vọng. Khóe môi Bách Nhĩ vẽ lên nụ cười, y chậm rãi đi ra. Tay Tiểu Cổ bị y nắm lấy, vài lần muốn rút ra nhưng không được. Lời nói không phải tùy tiện thốt ra, nói được thì phải làm được, muốn theo bên y, chẳng lẽ không có dũng khí đứng trước mặt mọi người sao? “Ta vốn không tán thành chuyện cứu các người, bởi vì trước kia các người đã vứt bỏ chúng ta.” Y thản nhiên mở miệng, tuyệt đối không quan tâm các thú nhân và á thú đối diện khi nghe thấy câu này, trong mắt đều phát hỏa. Y đứng tại đó, thân hình thẳng tắp như cây tùng, dù cho cả người dính đầy chất nhờn vàng xanh, cũng không hề giảm đi chút kiêu ngạo, tôn quý “Thế nhưng cứu người thì cứu cho trót, nếu đã tới đây, dẫn các người về sơn động cũng không phải là không thể.” Nói đến đây, y chậm rãi đảo mắt qua tộc trưởng, tộc vu, Đồ và Na Nông vẫn ôm nhau một chỗ, lúc nhìn vào đôi mắt đen âm u của Đồ bỗng nhiên y có một cảm giác không thích hợp vô cớ. Tên này là rất ngu ngốc hay là quá si tình đây? Với biểu hiện hôm nay của hắn, dựa vào cái gì mà được lên làm dũng sĩ đệ nhất của bộ lạc? Lại dựa vào cái gì mà khiến nhiều thú nhân trẻ tuổi tin tưởng, tuân theo nhiều năm như vậy? Ý nghĩ này chỉ chợt thoáng qua, ngay sau đó liền bị y ném đi. “Nhưng trước tiên, chúng ta nhất định phải nói rõ, các người chỉ tới ở nhờ thôi, thú triều qua, phải lập tức rời đi. Mà trong khoảng thời gian này, tộc trưởng, ông hãy quản tốt người của mình, đừng có gây phiền toái cho chúng ta.” Cuối cùng y cười “Đương nhiên nếu các người không muốn đi, lời vừa nãy xem như ta chưa nói.” Những lời này đối với các thú nhân và á thú trẻ tuổi luôn được nâng cao trong bộ lạc mà nói không khác gì vũ nhục, đa phần trong bọn họ đều biểu lộ bất mãn, ngược lại tộc trưởng hồi đầu còn lộ vẻ kinh ngạc, sau đó liền không có phản ứng gì đặc biệt kịch liệt cả. “Được.” Bất ngờ là tộc trưởng không suy xét gì đã đồng ý. Ánh mắt Bách Nhĩ chợt lóe, sau đó y chậm rãi nở nụ cười. Quả là người thức thời, nếu không thức thời, thì cũng chẳng sao cả. Đường trở về không thể nói là quá thuận lợi, bởi vì xung quanh đều là dã thú như hổ rình mồi, thế nhưng mọi người đi chung với nhau, trong tay lại cầm đuốc, cộng thêm sức lực của các thú nhân cũng không yếu, dù thỉnh thoảng có va chạm nhỏ, cũng thuận lợi giải quyết, không phát sinh tình huống đổ máu nhiều và thương vong. Đến khi tới sơn động, trời đã đen ngòm. Bách Nhĩ cũng chịu đủ mùi vị cổ quái trên người rồi, y cầm bồn đá các thú nhân tạc vào lúc rảnh rỗi trong mùa tuyết rơi, cũng không nấu nước ấm, mà dùng thẳng nước lạnh. Cọ rửa trong ngoài da thú vài lần mới cảm thấy thoải mái một chút. Sau khi y thay quần áo da thú sạch sẽ Kiều Ương chuẩn bị cho mình, đi ra ngoài thì nghe thấy á thú tên là Ni Nhã đang kêu om sòm lên, nói gì mà bảo mấy người bên trong đi ra ngoài, các gian da thú phải đưa cho các á thú ở chứ. Y vốn chẳng muốn để ý tới tên á thú này, thế nhưng lúc nhìn thấy có thú nhân đi vào gọi lão thú nhân đi ra, Bách Nhĩ chỉ cảm thấy thái dương mình co giật, y chợt bước qua, đạp bay tên thú nhân kia ra ngoài, đồng thời bắt lấy Ni Nhã đang hướng về chỗ Duẫn và Mục kêu la, kéo y ra ngoài động. Trong sơn động đột nhiên an tĩnh lại, tiếng hét của Ni Nhã nghe có vẻ vô cùng chói tai. “Không muốn ở thì cút đi.” Một tay ném Ni Nhã ra ngoài động, Bách Nhĩ quát. Không có ai từng thấy Bách Nhĩ nổi giận, dù là người trong sơn động, lúc này thấy mới biết đáng sợ biết bao nhiêu. Ni Nhã đang hét chói tai thì chợt ngừng lại, y cũng chẳng dám chắc mấy cây thứ thứ ngoài kia có thật sự ngăn được dã thú không, bởi vậy sợ hãi mà lùi vào trong động, lại không dám chạy vào trong dưới ánh mắt lạnh lùng của Bách Nhĩ, vì thế chỉ có thể câm như hến, cuộn mình ngồi xổm ở một góc, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng nức nở. Bách Nhĩ xoay người lại, nhìn vào các thú nhân trong sơn động, tức giận mắng “Các ngươi mù hay điếc rồi hả, trơ mắt nhìn người của mình bị bắt nạt à? Ai còn muốn nhường chỗ ở của mình, về sau đi cùng họ luôn đi, đừng có ở lại đây nữa.” Trên mặt các thú nhân tàn tật đều lộ ra thần sắc xấu hổ, có lẽ họ đã quen nhường những thứ tốt cho thú nhân khỏe mạnh và á thú trẻ tuổi rồi, đó chỉ là bản năng nhường nhịn thôi, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đây là nơi thuộc về họ, do họ định đoạt. Mắng xong bên này, Bách Nhĩ nhìn qua tộc trưởng, còn có tộc vu, lạnh lùng cười “Tộc trưởng, ông đừng quên ước định của chúng ta, còn lần sau nữa, ông sẽ biết hậu quả đấy.” Nói xong, không đợi bất luận kẻ nào đáp lại, y xoay người trở về gian da thú của mình. Một cú đạp vừa nãy y đã dùng hết chút nội lực mới khôi phục được, hiện tại nội lực đã hư không, nếu tiếp tục ở bên ngoài, tất nhiên sẽ bị người nhìn ra. Có điều y tin, với một cước lấy uy kia của y, dù sao cũng làm các thú nhân có tâm tư ở trong này đều kinh sợ. Cộng thêm Nặc và Duẫn cũng chẳng ngốc, đêm nay chắc sẽ không xuất hiện thêm con thiêu thân nào nữa đâu. Còn ngày mai, ngày mốt, những ngày kế tiếp nữa, nếu không thể quản được, vậy y sẽ cho bọn họ thấy rõ hiện thực. Khoanh chân, nhắm mắt, thu lại *** thần. Y bắt đầu luyện công. Mà chuyện vừa rồi phát sinh, hiển nhiên chẳng có chút ảnh hưởng với y. Nhưng bên ngoài lại không như thế. Mãi tới khi xác định Bách Nhĩ đi rồi, Ni Nhã mới run cầm cập đi vào sơn động, các thú nhân thích vây xung quanh y lúc này đây kỳ lạ là lại không có ai tiến lên an ủi y cả. Còn thú nhân bị đá bay kia, vẫn mờ mịt ngồi tại chỗ ngã xuống, tựa hồ không tin chuyện vừa rồi phát sinh. Về phần những người khác, sắc mặt đều có chút khó coi. Duẫn ho khan một tiếng, đánh vỡ trầm mặc “Bách Nhĩ… ừm, thật ra tính y rất tốt.” Nói tới đây, hắn dừng lại, cảm giác không có sức thuyết phục, đành phải xấu hổ chuyển đề tài “Tộc trưởng, chắc ông không biết, Bách Nhĩ nói được thì sẽ làm được.” Ngụ ý chính là, các người vẫn nên thành thật chút đi, hiện tại đang ăn nhờ ở đậu đấy. “Duẫn, Bách Nhĩ chỉ là một á thú, sao các ngươi đều nghe lời y, chẳng lẽ không cảm thấy…” Tộc trưởng trầm mặc một lát, sau đó làm bộ suy nghĩ cho đối phương, hạ giọng nói. Nhưng không đợi ông nói câu tiếp theo, Nặc đã cắt ngang “Không có.” “Đúng vậy, sao lại có chứ.” Duẫn cười tủm tỉm phụ họa, không cho đối phương châm ngòi ly gián “Bách Nhĩ rất giỏi, tộc trưởng, ông xem những người già yếu bệnh tật như chúng tôi rời khỏi bộ lạc, không chỉ sống qua mùa tuyết rơi, mà ngay cả thú triều cũng không bị gì, tất cả đều là công lao của Bách Nhĩ. A, đúng rồi, tộc trưởng, những người khác trong bộ lạc đâu, sao có chút xíu người thế này?” Trong phút chốc mặt tộc trưởng đỏ bừng, trả lời cũng không được, không trả lời cũng chẳng xong, khiến ông không khỏi vừa giận vừa quẫn. “Giỏi như thế nào thì y cũng bị tà linh chiếm xác, nếu có một ngày y muốn hại các ngươi, các ngươi có tránh được không?” Lúc này tộc vu vẫn im lặng, chầm chậm mở miệng. Lời này vừa nói ra, không chỉ Duẫn cùng Nặc, mà ngay cả các thú nhân trong sơn động khác đều biến sắc. “Vu trưởng, nếu ông nói Bách Nhĩ là tà linh chiếm xác, vậy sao ông còn tới đây, không sợ Bách Nhĩ ăn ông à?” Lần này mở miệng là Quả, một tay Quả ấn lên khuôn mặt tức giận của Mạc, bộ dáng uể oải cười hỏi, chỉ là trong mắt hắn không hề có chút ý cười. “Đương nhiên tà linh không đáng sợ bằng dã thú rồi. Tà linh có thể bị các người đuổi khỏi bộ lạc, có thể bị các người thiêu cháy, thế nhưng dã thú không có ngốc như thế đâu!” Hạ cùng Quả người xướng người họa, hiển nhiên, chút tôn kính cuối cùng bọn họ dành cho tộc vu cũng ngay thời điểm ông mở miệng vu oan Bách Nhĩ đã biến mất tăm. Bách Nhĩ là tà linh hay không, họ là người rõ ràng nhất. “Nơi này không phải bộ lạc, ta thật hối hận vì đã đi cứu các ngươi.” Nặc lạnh lùng nói một câu, người trong sơn động chậm rãi đi tới, đứng sau gã, tạo thành thế giằng co với người trong bộ lạc. Tộc vu chưa bao giờ bị khinh thường như thế, gương mặt nhăn nheo trở nên khó coi vô cùng, muốn phát tác, lại nhìn thấy ánh mắt của các thú nhân trong sơn động, mà đè nén kích động này xuống. Ông nhận ra, các thú nhân tàn tật này không còn là đám phế nhân khúm núm, chờ họ bố thí thức ăn cho khi còn ở trong bộ lạc nữa. Ông thậm chí còn nhớ, trong thú triều, bọn họ chém giết dũng mãnh không kém gì các thú nhân cường tráng, trẻ tuổi. “Mọi người đều mệt cả ngày rồi, sớm đi nghỉ ngơi đi.” Ngay thời điểm hết sức căng thẳng, bằng hữu của Mạc, Tát vẫn luôn cao ngạo lên tiếng “Nặc, cảm ơn các ngươi đã mạo hiểm tới cứu chúng ta, yên tâm đi, chúng ta không phải người không biết tốt xấu.” Nói xong, gã đi tới chỗ tối, tính tìm một góc nghỉ ngơi. Lúc xoay người, mắt chạm phải ánh mắt của Đồ vẫn đang ôm Na Nông an ủi, nhìn thấy tán thưởng trong mắt Đồ, gã bất đắc dĩ lắc đầu, mặc kệ vị hảo hữu này. Trong cảm nhận của các thú nhân trẻ tuổi, lời của Đồ và Tát có sức nặng hơn xa tộc trưởng đã lâu chẳng còn đi ra ngoài săn thú nữa, nếu Tát đã lên tiếng, các thú nhân vốn rất mệt mỏi cũng tản ra, không ai có tâm tư đi quản ai là tà linh, ai muốn làm chủ nơi này nữa. Không có các thú nhân ủng hộ, tộc trưởng cùng tộc vu mất hậu thuẫn, dĩ nhiên không thể tiếp tục chì chiết. Duẫn cùng Nặc sắp xếp người gác đêm, cuối cùng có thể thả lỏng một hơi.