Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng
Chương 37
Nghe ông vừa nói như vậy, Bách Nhĩ không khỏi nghĩ tới bộ lạc Hắc Hà không có bất cứ phòng ngự nào, tình hình chỉ sợ không ổn lắm. Y có thể nghĩ tới, người khác đương nhiên cũng có thể nghĩ tới.
“Ngày mai ta trở về bộ lạc xem thử.” Lúc này là Mạc lên tiếng. Hắn tự rời đi, vẫn còn tình cảm với bộ lạc, nghe Thác nói, liền có chút đứng ngồi không yên.
“Ngươi có thể bảo đảm bản thân an toàn?” Bách Nhĩ nhìn về phía hắn, ánh mắt lạnh đi “Nếu ngươi xảy ra chuyện, a mạt của ngươi phải làm sao?”
“Thế nhưng bọn Tát…” Mạc vẫn chưa từng thấy sắc mặt như thế của Bách Nhĩ, hắn không khỏi rụt đầu lại, nhưng trong lòng lại không thể nào bỏ xuống được.
“Một mình ngươi không giúp được bọn họ đâu, mà ta sẽ không vì bọn họ để người trong sơn động đi mạo hiểm. Ta đã từng nói, muốn sống chỉ có thể dựa vào chính mình. Ta có thể, những người khác trong động cũng có thể, sao người trong bộ lạc lại không thể? Ngươi tự nghĩ kỹ lại đi.” Ngữ khí của Bách Nhĩ nghiêm khắc, nói. Nói xong, y nhắm mắt lại, mặc kệ hắn. Mạc phiền lòng gãi đầu, không biết là vì Bách Nhĩ trách cứ, hay là do lo lắng cho các bằng hữu trong bộ lạc, mà đôi mắt hắn hơi phiếm hồng. Trầm mặc hồi lâu, Duẫn vươn tay, chuẩn xác chạm lên vai hắn, sau đó vỗ lên, lại không nói lời nào.
Trong sơn động rộng lớn ngoại trừ củi cháy vang lên tiếng nổ lốp bốp, thì chỉ có tiếng canh sôi trào, không ai nói chuyện, mỗi người nhìn qua đều có tâm sự nặng nề. Dù cho thời điểm thiếu thức ăn, bộ lạc đã vứt bỏ họ, thế nhưng sinh ra ở đó, trưởng thành ở đó, thậm chí còn kết bạn sinh con, sau đó tàn tật, già ốm, nói thế nào cũng sẽ có tình cảm, khi biết nó có khả năng bị hủy diệt, sẽ không có ai vì thế mà cảm thấy vui mừng cả.
“Bách Nhĩ, ta cũng muốn đi.” Không biết qua bao lâu, Duẫn đột nhiên lên tiếng.
“Bách Nhĩ, ta cũng muốn đi.”
“Ta cũng muốn đi…”
Y vừa nói xong, ngoại trừ lão thú nhân, tiểu thú nhân cùng các thú nhân mới từ ngoài trở về mệt mỏi mà đi ngủ, những thú nhân ở lại canh giữ sơn động đều vây quanh, trong ánh mắt họ hiện lên vẻ cầu xin. Trong bộ lạc còn có chiến hữu họ từng sóng vai săn bắt, có bằng hữu họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, họ thật sự không thể nào trơ mắt nhìn những người đó không phải chết vì mùa tuyết rơi hay đói khát mà chết vì thú triều.
“Bọn họ đã bỏ rơi các ngươi.” Bách Nhĩ mở mắt ra, ngữ khí bình tĩnh nói ra sự thật đã phát sinh.
“Mỗi một mùa tuyết rơi, mỗi một thế hệ đều là như vậy. Khi chúng ta còn trẻ, cơ thể khỏe mạnh cũng đã từng bỏ rơi những người khác.” Trả lời y không phải là các thú nhân kia, mà là Thác vẫn cúi đầu gọt gỗ “Vào mùa mưa, dũng sĩ trong bộ lạc cho chúng ta con mồi họ bắt được, thời điểm khác, họ dùng sinh mệnh để bảo vệ chúng ta.”
Ánh mắt Bách Nhĩ đảo một lượt qua các thú nhân trước mặt, sau đó nâng tay lên, chỉ qua các á thú đang bận rộn cùng các tiểu thú nhân đã ngủ, hỏi “Nếu các ngươi không về, họ phải làm sao?” Lúc trước y vì bảo vệ Đại Tấn, bảo vệ dân chúng biên cương Tái Bắc, mà bỏ lại lão tổ mẫu cao tuổi cùng phụ thân, không bao giờ có thể tận hiếu phận con cháu, cho tới lúc này nhớ lại, lòng y vẫn đau như cắt. Y không muốn những người bạn ở chung không ngắn với tính cách thật thà chất phác này dẫm lên vết xe đổ của mình.
“Không sao, ta có thể chăm sóc tốt cho mình.” Hải Nô đi tới bên cạnh Lạc, ôm cánh tay hắn, mỉm cười nói “Bách Nhĩ, ngươi cũng là á thú, ngươi có thể tự chăm sóc mình tốt như vậy, chúng ta cũng có thể. Giống như ngươi nói, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình.” Nếu Lạc không ở đây, y sẽ không sống nổi, nên việc này hoàn toàn không cần lo lắng. Lạc muốn đi thì nên để hắn đi, nếu không về sau hắn sẽ không vui vẻ nổi. Những lời này Hải Nô không nói ra.
Bách Nhĩ nhìn sâu vào á thú bình thường hơi hướng nội này, không nói gì. Y thiện nhìn thấu nhân tâm, sao lại không nhìn ra ý niệm chân thực trong lòng á thú này chứ. Có điều dù sao cũng là chuyện riêng của bọn họ, y sẽ không can thiệp vào.
Còn một á thú khác, Bối Cách không lại đây, y không còn vẻ hoạt bát như bình thường, chỉ là buồn bực nấu thịt. Bạn đời của y, Hồng quay đầu nhìn y, y liền quay mặt đi, nhưng vì động tác quá mạnh, khiến một giọt nước trong suốt rơi xuống nồi canh. Hồng bước qua, một tay ôm lấy y vào lòng, thì thầm gì đó vào tai y, nhưng Bối Cách chỉ cúi đầu, không đáp lại.
Không ai chú ý chuyện bạn đời của họ, có thú nhân nghĩ tới hài tử của mình, ánh mắt lộ ra do dự.
“Người có bạn đời, hài tử và người nhà đừng nên đi.” Lần này mở miệng là Quả, dừng một chút, hắn nhìn về phía Bách Nhĩ “Bách Nhĩ, ngươi cũng đừng đi.” Những người khác thì còn được, thế nhưng ở đây mọi người đều biết, trước kia Bách Nhĩ trải qua những ngày như thế nào ở bộ lạc. Y vốn không có lý do để đi.
“Ta cũng không tính đi.” Bách Nhĩ có chút mất hứng, đứng lên “Được rồi, các ngươi tự thương lượng đi, ta đi ngủ.” Đây là lần đầu tiên từ lúc rời khỏi bộ lạc, quan điểm của y và mọi người khác nhau. Y không có lý do, cũng không có lập trường ngăn cản, nhưng nhìn bọn họ đi chịu chết, y lại cảm thấy không thoải mái, còn không bằng nhắm mắt làm ngơ.
“Bách Nhĩ, ngươi ăn chút gì rồi hẵng ngủ.” Hóa ra Bối Cách vẫn đang được bạn đời dỗ dành chú ý tới tình huống bên này, y vội hô, trong giọng nói còn mang theo nức nở.
“Không, ta mệt quá, ăn không vô.” Bách Nhĩ cũng không quay đầu lại, khoát tay, tiến vào trong lều, ngay cả giày da thú cũng không cởi, quấn lấy áo choàng nằm xuống ngủ. Nếu sau một giấc y tỉnh lại, bọn họ đi rồi, thì y sẽ mặc kệ.
Nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền thiếp đi, trong mơ màng, y cảm thấy có người lau mặt và tay cho mình, còn có chân nữa, sau đó có gì đó đè lên cơ thể, hình như là một tấm da thú.
Là Kiều Ương? Y nghĩ. Chỉ có Kiều Ương mới cẩn thận như thế, ông ấy giống như lão tổ mẫu vậy.
Hôm sau, Bách Nhĩ lần đầu ngủ quên, ngồi dậy một lát, đầu còn hơi mờ mịt.
“Bách Nhĩ, ngươi dậy rồi?” Kiều Ương vừa lúc nhấc da thú tiến vào, nhìn y ngây ngốc ngồi một chỗ, da thú đắp trên người trượt xuống bên hông. Ông chưa từng thấy bộ dạng này của Bách Nhĩ, nên không khỏi có chút buồn cười. Bách Nhĩ lắc đầu, tỉnh táo lại, mới nhớ tới chuyện đêm qua.
“Kiều Ương, bọn họ đi rồi?”
“Ừ.” Kiều Ương đi qua, ngồi xổm xuống thảm da thú, kéo tấm da thú trên người Bách Nhĩ ra.
“Ai đi?”
“Đi hết, chỉ có tiểu thú nhân, á thú, lão thú nhân là không đi. Mấy người hôm qua đi với ngươi đều đi, Cổ cũng đi.” Kiều Ương khẽ nói, ánh mắt nhìn về phía Bách Nhĩ có chút lo lắng, có lẽ là sợ y nổi giận.
“Cổ đi làm cái gì?” Bách Nhĩ cả kinh. Cổ là cô nhi, tuổi lại nhỏ, không có nhiều vướng bận như thú nhân trưởng thành.
“Trong bộ lạc có bằng hữu của Cổ.” Kiều Ương thở dài. Tính tình hài tử này quật cường, ai nói cũng không nghe, người duy nhất khiến nó nghe lời là Bách Nhĩ thì lại đang ngủ, vì thế không ai ngăn được nó “Mọi người sợ đánh thức ngươi, nên đều lặng lẽ đi.”
Trong lòng Bách Nhĩ nổi giận vô cớ, cơ hồ muốn nghiến gãy răng, nhưng lại chẳng biết phát tiết với ai.
“Kiều Ương, ông cũng muốn cứu mấy người trong bộ lạc đó sao?” Nghĩ một lát, y hỏi.
Kiều Ương không suy nghĩ gì, khẽ gật đầu. Ông sinh ra, già đi trong bộ lạc, tình cảm đương nhiên sâu đậm, nếu không phải bất đắc dĩ, sao có thể rời đi được. Đáng tiếc ông không có năng lực, nếu không chắc chắn đã đi cùng các thú nhân rồi.
“Được, tôi giúp ông.” Bách Nhĩ bỗng nhiên đứng lên, nhanh chóng đi giày da thú vào, cầm gai thú, ngay cả tóc cũng không chải, liền đi ra ngoài.
“Bách Nhĩ…” Kiều Ương giật mình đuổi theo, lại chỉ thấy bóng dáng Bách Nhĩ cầm một miếng thịt nướng, vừa ăn vừa rời đi.
“Bách Nhĩ vội như vậy là muốn đi đâu sao?” Hải Nô chỉ thoáng thấy tàn ảnh của y, mà quay qua hỏi Kiều Ương đang hoảng loạn.
Kiều Ương vừa chạy ra ngoài động vừa nói “Bách Nhĩ nói y giúp ta đi cứu người trong bộ lạc.” Ông luôn không nghĩ tới chuyện khiến Bách Nhĩ đi mạo hiểm, cũng không hi vọng Bách Nhĩ đi mạo hiểm như vậy.
“Bách Nhĩ thật sự muốn đi sao?” Hải Nô cùng với Bối Cách nghe được hai người đối thoại, trên mặt đều không khỏi lộ ra thần sắc kinh hỉ, mà nghe tiếng họ, vài lão thú nhân cũng đi ra, mày nhíu lại, trong mắt hiện lên lo lắng.
“Nếu Bách Nhĩ đi, bọn họ nhất định có thể an toàn trở về.” Bối Cách không biết tin vào cái gì, mà từ sau khi Hồng đi, con ngươi u ám của y lại sáng bừng lên. Hải Nô hiển nhiên cũng có suy nghĩ giống y, mà gật đầu mạnh một cái, khóe miệng hiện lên ý cười.
“Bách Nhĩ chỉ là á thú, người trong bộ lạc đối xử với y cũng không tốt, dù thế nào cũng không nên để y đi mạo hiểm như vậy.” Thác vuốt bộ râu ngắn, đã bạc ở cằm, không đồng tình nói.
“Đều do ta, nếu không phải ta nói muốn cứu người trong bộ lạc, Bách Nhĩ sẽ không đi.” Không đuổi kịp Bách Nhĩ, bả vai Kiều Ương sụp xuống, gương mặt đầy áy náy quay lại, trong lòng thì tràn ngập tự trách.
“Bách Nhĩ đi, không phải vì cứu người trong bộ lạc, cũng không phải vì ông đâu.” Ngõa tính tình cổ quái, lạnh lùng nói “Y vì những người đi ra ngoài trong sơn động này.”
Không sai, Bách Nhĩ không có tình cảm với bộ lạc, nên y sẽ không mạo hiểm đi cứu bọn họ. Về phần nói giúp Kiều Ương, chỉ là y cần một cái cớ mà thôi. Duẫn, Nặc, Mạc, Giác, Tiểu Cổ… Mọi người cùng nhau vượt qua mùa tuyết rơi gian nan nhất, chẳng lẽ bảo y thờ ơ, lạnh lùng nhìn họ chết vì cứu người khác? Trái tim y không cứng rắn như vậy đâu.
Bởi vì nội lực đã có thể tự động điều chỉnh, y thi triển khinh công nhanh chóng tạt qua trong rừng, thỉnh thoảng nhảy lên cây, thành công tránh việc chạm phải dã thú. Càng gần bộ lạc, dã thú càng nhiều, sau đó trên mặt đất bắt đầu xuất hiện xác thú, có dã thú cũng có thú nhân, còn có thể nhìn thấy một vài con dã thú vây quanh xác thú cắn xé. Nơi nơi đều là máu, nơi nơi đều là tử vong.
Bách Nhĩ thấp thỏm lo sợ, y sợ sẽ nhìn thấy một cơ thể hay gương mặt quen thuộc trên mặt đất. Sau khi tới đây, mồ hôi trên tay y túa ra dường như không cầm nổi gai thú. Y không thể không dừng lại, vừa lau khô mồ hôi trong lòng bàn tay, vừa cố gắng làm mình bình tĩnh trở lại, sau đó mới tiếp tục gấp rút lên đường.
Thời điểm cách bộ lạc còn một khoảng, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng dã thú gầm gừ, không giống với những âm thanh y nghe thấy trên đường, trong tiếng gầm mang theo thị huyết điên cuồng. Một tay Bách Nhĩ vịn thân cây, sau đó thả ngươi, nhảy qua một cái cây khác, hình ảnh đập vào mắt khiến trước mắt y tối đi từng đợt, chỉ hận không thể hung dữ đánh Mạc cùng Duẫn, hai người đầu tiên tối qua nói muốn cứu người một trận.
Chỉ thấy trong rừng, tuyết còn chưa tan hết, các thú nhân hai ba người một nhóm bị các dã thú vây quanh, đang đẫm máu chém giết. Dã thú nhiều tới không đếm nổi, dày như đàn kiến, một con chết, con khác liền bổ nhào tới, giống như không bao giờ giết hết được. Ánh mắt Bách Nhĩ nhìn khắp chiến trường, rốt cuộc tìm thấy người trong sơn động. Điều khiến y thả lỏng là bọn họ vẫn nhớ lời y nói, không bị tách lẻ ra như người trong bộ lạc, mà là đứng chặt chẽ với nhau. Người bên ngoài mệt, liền lùi vào, người bên trong phá ra, thay phiên như vậy mới miễn cưỡng chống cự được công kích của dã thú, cũng chậm rãi tới gần các thú nhân trong bộ lạc bị vây khốn.
Còn chưa đến nỗi không có thuốc chữa! Bách Nhĩ hừ lạnh, không lập tức đi xuống hỗ trợ, mà là suy nghĩ xem làm sao trong tình huống này mở ra một lối thoát, dẫn hết người đi.
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
10 chương