Lều của Nặc cách nhà Duẫn không xa, chờ tới lúc Bách Nhĩ cùng Mục đến đó, Duẫn đã ở bên trong. Nặc không thích nói nhiều lời thừa, gã lấy da thú họ ôm tới, liền bắt đầu dạy Bách Nhĩ thuộc da như thế nào. Nhà Nặc có một cái bồn đá, lỡn cỡ hai vòng tay thú nhân. Nặc đổ nước nóng đã nấu lúc trước vào trong, thêm chút tuyết, sau đó bỏ mấy tấm da đã đông cứng kia vào ngâm. “Cái bồn đá này là Nặc mất cả mùa tuyết rơi tạc ra đó, trong bộ lạc chỉ có hai cái lớn như vậy thôi, một cái là trong nhà tộc trưởng.” Duẫn giảng giải “Lúc thuộc da, cái bồn này có tác dụng rất lớn. Đợi về sau thấy tảng đá nào thích hợp, chúng ta tạc một cái nho nhỏ cho ngươi.” Ngâm da thú cần một thời gian ngắn, nên lúc rảnh rỗi Duẫn liền nói một ít việc khả năng Bách Nhĩ sẽ cảm thấy hứng thú. Đối với việc thuộc da, Bách Nhĩ cũng biết chút ít, thí dụ như trước tiên phải cạo lớp thịt mỡ bên trong da lông, rửa sạch sẽ, hong khô, sau đó mới ngâm vào thuốc nước đã phối,… Nhưng hiểu biết của y cũng chỉ giới hạn ở quy trình đại khái thôi, còn chi tiết phải chú ý cái gì thì hoàn toàn không rõ. Lúc này nghe Duẫn nhắc tới bồn đá, y mới giật mình nhớ ra nhà mình ngay cả đồ đựng cũng không có, còn nói tới thuộc da cái gì chứ. “Thế thì tốt quá.” Y nhanh chóng đáp ứng, tuy nghe nói tạc cái bồn đá đó hình như không dễ dàng gì, nhưng chung quy vẫn không thể dựa vào Nặc mãi, cùng lắm về sau tìm cơ hội hồi báo bọn họ. Sau đó Duẫn còn nói chuyện vài thú nhân tàn tật hôm qua, hỏi Bách Nhĩ sau này ra ngoài săn thú có thể dẫn họ theo không. “Chưa chắc họ đã tin ta.” Bách Nhĩ trầm tư một lát, nói. Phải biết rằng trong bộ lạc, có thể tin y hết lòng như Duẫn và Nặc chỉ sợ tìm không ra vài người. Mà nếu không thể lấy được tín nhiệm hoàn toàn của họ, vậy khi săn bắt họ không phục phân công của y mà tự tiện hành động, trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, đến lúc đó e rằng không chỉ bọn họ không thể về, mà còn liên lụy tới mình và Duẫn Nặc. Y không phải là thánh nhân, mặc cho mình có năng lực hay không, cũng không phải ai cũng muốn kéo lên, lại càng không vì người khác mà đưa mình vào. Duẫn nhất thời không đáp được, bởi vì hắn nhớ tối qua khi vài thú nhân nghe về Bách Nhĩ, ngữ khí phần lớn đều lộ ra hoài nghi. “Họ không có lựa chọn.” Nặc đảo da trong bồn, xen vào một câu. Đúng vậy, họ không có lựa chọn. Nếu là thú nhân khỏe mạnh, họ có thực lực để chọn lựa tin hay không, giống như hôm qua vào trận vậy, trong đó dù có hai nhóm không tin, cũng chỉ bị vây trong trận một thời gian ngắn, sau khi đi ra họ vẫn được hưởng đãi ngộ của thú nhân như cũ, tuyệt đối không cần bận tâm bữa tiếp theo ăn cái gì. Thế nhưng thú nhân tàn phế lại giống như Duẫn và Nặc vậy, trước tiên phải chứng thực mình còn năng lực đi săn, sau đó họ mới có tư cách, có quyền được chọn lựa. Nghe lời gã nói, Bách Nhĩ đang định nói gặp mặt trước rồi bàn tiếp, thì liền nghe bên ngoài có người gọi. “Bách Nhĩ, tộc trưởng kêu ngươi qua một chuyến.” Người truyền lời là một á thú chưa gặp qua. Cũng không thể nói là chưa gặp, trong trí nhớ của nguyên chủ, á thú này hình như là đồ đệ của tộc vu, nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc y sẽ là người tiếp theo nhậm chức tộc vu. Tộc trưởng tìm y? Bách Nhĩ cảm thấy có chút kỳ lạ. Nặc ngẩng đầu, nhìn qua. Trong lều của tộc trưởng, ngoại trừ tộc trưởng còn có tộc vu cùng á thú truyền lời kia, không thấy người nhà của tộc trưởng đâu. Lửa trong hố cháy rất lớn, trong lều ấm áp, trải da lông rất dày, các vật phẩm trang trí bằng gốm cùng xương thú đặt ngay ngắn, trên vách lều còn treo một vài vật trang trí màu sắc tươi đẹp, nhìn không ra là cái gì, khác với vẻ lộn xộn lần trước chạy tới tị nạn, cuối cùng Bách Nhĩ cũng có chút cảm giác của một ngôi nhà. Phải nói rằng vô luận là lều của y, hay của Nặc và Duẫn, nhìn qua đều chỉ là nơi để ngủ, cùng với nhà trong trí nhớ của y hoàn toàn không dính líu với nhau. “Bách Nhĩ, ngươi đi đi.” Tộc trưởng mở miệng, nói ra lời tương phản với không khí ấm áp trong này. “Cái gì?” Bách Nhĩ sửng sốt, trong lòng dâng lên cảm giác không tốt. “Ngươi đi đi. Rời khỏi bộ lạc.” Trên mặt tộc trưởng lộ ra thần sắc áy náy, nhưng ánh mắt lại rất kiên định. “Tại sao?” Tin này quá đột ngột. Bách Nhĩ tự nhận mình chưa làm chuyện gì không tốt cho bộ lạc, thậm chí hôm qua còn… Hôm qua? Trong đầu y chợt lóe lên một ý niệm, đột nhiên có chút minh bạch. Ánh mắt quét về tộc vu gầy còm kia, phát hiện ông ta khoanh chân, cúi đầu, từ từ nhắm hai mắt lại, giống như không nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, ngược lại á thú bên cạnh nhìn về phía y, ánh mắt có chút trốn tránh cùng sợ hãi. “Được, ta đi.” Y mở miệng, không muốn nghe tộc trưởng đưa ra lý do hay viện cớ gì. Dứt lời, y xoay người đi. Thế giới này có lẽ là xa lạ với y, có lẽ nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, nhưng kiêu ngạo của y không cho phép y mặt dày lưu lại khi người ta đã xua đuổi. “Bách Nhĩ, ngươi có thể mang ít thức ăn từ trong tộc theo…” Tộc trưởng không ngờ y dứt khoát như vậy, ông hơi sửng sốt, mới nhớ có lẽ nên lưu cho đối phương một con đường sống, chỉ là lời còn chưa hết, đã không còn thấy bóng dáng của Bách Nhĩ nữa. Nhìn tấm da thú lay động ở cửa, ông không biết là nên thở phào nhẹ nhõm hay là áy náy nhiều hơn “Vu trưởng, chúng ta làm thế có quá đáng lắm không?” Tộc vu mở mắt ra, ánh mắt thâm sâu khó dò nhìn về phía tộc trưởng, thật lâu sau, ông mới chậm chạp nói “Y bị tà linh chiếm cứ, nếu bị các tộc nhân biết, y sẽ có kết cục gì?” Gác lên đống củi, trên chiếc cột là thú nhân với ánh mắt tuyệt vọng, giãy dụa, gào thét, cùng với ngọn lửa lớn bùng cháy hừng hực. Trong đầu tộc trưởng hiện lên hình ảnh cũ nhưng chưa bao giờ phai nhạt, ông không khỏi trầm mặc đi. Hóa ra hôm qua sau khi nghe vài thú nhân đi khiêng trường giác thú về, biết được toàn bộ quá trình săn bắt, còn có rừng cây bị Bách Nhĩ làm cho trở nên cổ quái. Kết hợp với lần trước y một mình vào núi săn được niết thố, biết được củ khổ tử ma có thể ăn, cùng với chuyện đánh bại thú nhân trước mắt bao người, hơn nữa hành vi của y trở nên hoàn toàn khác biệt với dĩ vãng, cuối cùng tộc vu cho ra phán quyết y bị tà linh chiếm giữ. Về phần tại sao lại lựa chọn trục xuất, mà không phải trực tiếp thiêu sống, chỉ có mình tộc vu mới biết. Mà Bách Nhĩ từ căn lều ấm áp của tộc trưởng đi ra, đột nhiên tiến vào băng tuyết rét lạnh, y không khỏi rùng mình, đưa tay kéo áo choàng che kín lại một chút, thần sắc như cũ, đầu óc lại vô cùng thanh tỉnh. Câu cuối cùng của tộc trưởng đương nhiên y nghe thấy, nhưng thức ăn y được phân lúc trước còn rất nhiều, căn bản không thể cầm hết đi được, trước lúc rời đi cần phải chia một ít cho Duẫn và Nặc nữa, cho nên y không quan tâm tới điều đó. Về phần chuyện bị trục xuất, y chỉ cần ngẫm nghĩ một chút liền có thể đoán được bảy tám phần nguyên nhân trong đó, chung quy y khác nguyên chủ quá nhiều, là ai cũng sẽ có thể nhận ra. Lúc trước y không nghĩ sẽ làm người khác chú ý như thế, thế nhưng vì sinh tồn, y không có khả năng che giấu. May mà đối với người bộ lạc này, ngoại trừ Duẫn, Nặc và Mục, y cũng không có cảm tình gì, dù rời đi cũng không sao, lại càng không có cảm xúc phẫn nộ cùng oán hận,… Còn tình cảnh nguy hiểm sắp gặp phải, y cũng không suy nghĩ nhiều, chắc là kiếp trước mình cũng từng trải qua nhiều sóng to gió lớn, nên đã quen rồi. Khi trở lại lều của Nặc, họ bắt đầu dùng dao đá làm rã da thú đông lạnh. Lều Nặc cũng rất ấm, thế nhưng hiển nhiên là bẩn, lộn xộn và mộc mạc hơn lều của tộc trưởng nhiều. “Bách Nhĩ, ngươi trở lại rồi, mau tới, mau tới đây, ta để lại cho ngươi một tấm da nhỏ này.” Xốc da thú lên, Tiểu Mục càng hưng phấn, vẫy tay với y. Bách Nhĩ vô thanh thở dài, đi vào, mắt nhìn vị trí Mục nhường cho y, nhưng y không bước tới. “Đừng làm nữa.” Y nói, nhìn ba người ở chung không lâu này, cũng là đại tiểu thú nhân y xem như bằng hữu, đột nhiên cảm thấy có chút không đành lòng. Nghe thấy lời y nói, động tác trong tay ba thú nhân ngừng lại, có chút mờ mịt nhìn y, giống như không hiểu ý tứ của y là gì. Đối với động tác, biểu tình nhất trí của họ, bi ai trong mắt Bách Nhĩ thoáng hiện lên, rất nhanh sau đó y liền mỉm cười thay thế. “Không cần dựng lại lều nữa, ta phải đi.” Sau khi y đi, không biết chỗ thức ăn kia có đủ cho họ chống đỡ qua mùa tuyết rơi này không. Hôm qua đánh được nhiều trường giác thú cùng tiểu nhĩ thú như vậy, chắc bộ lạc cũng sẽ chia cho họ một ít. Có lẽ trước khi rời đi, y còn có thể vì họ yêu cầu một ít thức ăn. “Đi? Đi đâu?” Lần này người lên tiếng đầu tiên không ngờ lại là Nặc vốn không thích nói chuyện, trên mặt gã hiện lên vẻ khó hiểu cùng mờ mịt.