Những hạt tuyết tròn lớn cỡ nắm tay xõa tung ra từ bầu trời bay xuống, im lặng rơi xuống nền tuyết thật dày, khiến trời đất trở nên mơ hồ. Trên mặt tuyết, Bách Nhĩ cầm trường mâu bằng hắc thạch trong tay, đứng đối diện cách Đồ mấy trượng. Ở nơi xa hơn, là chi chít thú nhân đứng vây quanh xem. “Thủ lĩnh muốn đánh nhau với bạn đời của mình?” Cho tới giờ Nguyên vẫn có chút không thể tin nổi đối với chuyện sắp xảy ra, giọng nói mang theo nghi hoặc hỏi thú nhân bộ lạc Bách Nhĩ. Trong mắt y, bạn đời không phải là để yêu thương à? Vì cớ gì có thể đối đãi bằng phương thức thô bạo như thế? Hơn nữa, dựa theo hôm qua, lão đại yêu bạn đời mình như vậy sao có thể nỡ ra tay? Bên cạnh Nguyên vừa vặn là Giác, nghe vậy, hắn khinh bỉ nhìn y một cái, không đáp lại. Đúng lúc này, Bách Nhĩ vốn đứng yên chợt thay đổi khí thế trên người, lạnh căm bức người như gió rét trong mùa tuyết rơi, đừng nói là Đồ, mà kể cả những người đứng xem cuộc chiến cách thật xa cũng đều bất giác lùi ra sau vài bước, Nguyên còn muốn truy hỏi tiếp, nhưng lời nói cứ như vậy bị mắc kẹt ở trong cổ họng. “Cứ thi triển ra bản lĩnh của ngươi đi, đừng hy vọng ta sẽ nương tay.” Bách Nhĩ thản nhiên nói với Đồ, lời còn chưa dứt, khí thế đã tụ lên cực điểm, y chợt nhảy lên, trường mâu trong tay như xẻ núi xuyên đá đâm về phía Đồ, vượt qua khoảng cách mấy trượng. Đồ chỉ cảm thấy mình như đưa thân vào biển khơi giận dữ, sóng to gió lớn bao trùm trời đất đang đè về phía hắn, nếu không phải từng luyện công ở bờ biển khi thủy triều lên, thì e rằng lúc này hắn đã không chỉ bị buộc phải lùi về sau, mà còn vì sự kháng cự mạnh mẽ dẫn tới phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng dù cho chịu đựng được luồng áp lực này, hắn vẫn bất giác hóa thành hình thú dễ dàng chiến đấu nhất, lại bởi vì khí thế bị ngăn chặn, cơ thể mất đi linh hoạt không thể né tránh trường mâu đâm tới. May mà Bách Nhĩ tạm thời biến đầu mâu nhọn thành chuôi mâu, nên chỉ đẩy ngã hắn xuống nền tuyết, chứ không tạo thành thương tổn thật sự. “Tiếp!” Bách Nhĩ hạ chân xuống đất, trường mâu đặt sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đồ bị té tới mù mịt đầu óc, còn đối với tiếng kinh hô truyền xa xa, y lại làm như không nghe thấy. Bị bạn đời nhà mình đánh ngã, Đồ không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn nâng cao ý chí chiến đấu bởi vì dò xét được thực lực chân chính của Bách Nhĩ. Nỗi lo lắng sợ làm đối phương bị thương lúc nãy cũng hoàn toàn biến mất. Hắn biết rõ hiện tại mình nên suy nghĩ làm sao mới có thể chống đỡ được các chiêu của Bách Nhĩ trong một thời gian, còn chuyện khác, vẫn là đợi bất phân thắng bại với Bách Nhĩ rồi hẵng tính. Lần thứ hai, Đồ không hề chờ Bách Nhĩ ra tay, mà xông lên trước một bước. Hai chân Bách Nhĩ hơi mở ra, đứng tại chỗ, phong thái ngưng đọng, vững như Thái Sơn, mãi tới khi con thú trắng bổ nhào tới gần, cánh tay y mới cử động, đặt ngang trường mâu trước ngực. Một chiêu kẻ tám lạng người nửa cân dễ dàng hóa giải thế đánh hung mãnh của đối phương, đồng thời trường mâu như rồng bơi, đâm thẳng vào cái bụng mềm của con thú trắng to lớn. Lần này, y không có nương tay, Đồ có thể cảm nhận được sát ý từ đòn tấn công. Trong lòng lập tức nghiêm túc lên, nào còn có thể nghĩ hiện tại đang tỷ thí, mắt thấy mình đã tránh không kịp, bụng sắp bị đâm vào, dưới nguy cấp, hắn liền cảm thấy Đan Điền nóng lên, một dòng khí ấm áp khiến cơ thể hắn nhảy cao lên, rồi trở mình một cái, khó khăn lắm mới tránh được chiêu thức kia. Bách Nhĩ lại không cho hắn cơ hội thở, y phi thân lên, trường mâu đâm liên tục, mãi cho tới khi làm hắn luống cuống tay chân, trong nháy mắt lại bị đẩy té trên nền tuyết. Thế nhưng lần này, Đồ như ngộ ra điều gì, nằm một lát, không đợi Bách Nhĩ khiêu chiến, đã đứng lên, chủ động nói “Tiếp.” Cứ như thế mấy lần, Bách Nhĩ ra chiêu càng lúc càng sắc bén, Đồ cũng bị đánh bay ra ngoài như mọi lần, thế nhưng thời gian hắn kiên trì dưới chiêu thức của Bách Nhĩ ngày càng lâu, sau đó, thậm chí còn có cơ hội phản kích, cũng dần dần hình thành cơ sở thủ pháp công kích của riêng mình, giả như thêm một thời gian nữa, Bách Nhĩ muốn thắng, tất nhiên sẽ lại không dễ dàng như vậy. “Ta mệt rồi.” Sắc trời dần tối, trước khi Đồ vươn hai chi trước muốn ôm lấy eo Bách Nhĩ để kéo y cùng nhau lăn trên nền tuyết, Bách Nhĩ đã dùng một cước đạp bay con thú trắng vô lại bắt đầu đùa giỡn với mình, nhảy lên, bỏ lại ba chữ, liền xoay người về nhà. May mà có mấy người khác trông chừng tụi nhỏ, chứ không y sẽ không rảnh tay rảnh chân luyện tập với Đồ cả một ngày. Mãi tới khi bóng dáng của Bách Nhĩ hoàn toàn biến mất trong trời tuyết, mấy thủ hạ của Đồ mới lấy lại *** thần, khép cái hàm mở ra vì ngạc nhiên lại. Nhìn toàn thân bốc lên khí trắng của Đồ, cả đám hấp tấp đuổi theo hắn, hoảng sợ ban đầu giờ đã chuyển qua bội phục, rốt cuộc nhận ra mắt nhìn của thủ lĩnh nhà mình tốt cỡ nào. Tuy ngoại hình bạn đời của thủ lĩnh không được đẹp lắm, thế nhưng rất có phong thái, còn có bản lĩnh, là người nổi bật trong tất cả thú nhân và á thú trên đại lục thú nhân này, muốn tìm một người như vậy thật không dễ dàng. So ra, diện mạo gì đó lại chẳng thấm vào đâu. Còn các thú nhân trong thung lũng, ngược lại từ lâu đã không kinh sợ với cảnh này, có điều họ vẫn xem từ sáng tới tối, nhìn không sót khắc nào trong toàn bộ quá trình hai người chiến đấu, bởi vậy được lợi không ít. Cuộc chiến vừa dứt, mọi người đều tự giải tán, vội vàng trở về chải chuốt lại cuộc chiến tâm đắc một lần. “Biết hôm nay tại sao ta đối với ngươi như vậy không?” Về tới nhà, vừa uống nước trà Cổ đưa tới, Bách Nhĩ vừa hỏi Đồ đang dùng hình thú chơi với mấy đứa nhỏ. Đồ nằm ngửa trên mặt đất, lắc lư móng vuốt to, dày, không để cho Chiêu cắn được, nghe vậy, hắn ngẩng đầu nhìn Bách Nhĩ “Bắt ta học cách vận dụng nội lực.” Tuy quá trình có hơi dọa người, thế nhưng bởi vì hiểu rõ khổ tâm của bạn đời, nên hắn chẳng cảm thấy xấu hổ chút nào. “Đây chỉ là một trong những lý do thôi.” Bách Nhĩ thản nhiên nói, sau đó đột nhiên đặt rầm cốc trà xuống bàn đá, trong mắt hiện lên nghiêm túc, khiến ba con thú lớn nhỏ, còn có hai đại tiểu hài tử đều sợ tới ngây người, không ai dám thở mạnh ra, sau đó Bách Nhĩ mới nói “Còn có một lý do, là để cho ngươi nhớ kỹ, bất cứ việc gì cũng phải làm theo năng lực. Vì mấy trái mật quả, ngươi dám không đếm xỉa tới tính mạng của mình, không quan tâm tới bạn đời của mình, ngươi nói xem, ngươi có đáng bị đánh không.” Trong lòng y vẫn nghẹn cơn giận này, nay rốt cuộc đã có thể phát tác ra. Đồ bị dọa tới lật mình, sau đó hắn lập tức đứng dậy, nghe thấy Bách Nhĩ nói, nghĩ tới y mang thai còn phải đi khắp nơi tìm mình, hắn không khỏi vừa áy náy vừa đau lòng, mấy chỗ bị đánh đau trên người lập tức trở nên nhỏ bé không đáng kể. Hắn cúi đầu, im lặng đứng trong chốc lát, sau đó mới thật cẩn thận lại gần, rúc cái đầu lớn vào lòng Bách Nhĩ, thấp giọng nói “Ta xin thề với thần thú, về sau sẽ không như vậy nữa. Vì ngươi và con, ta sẽ chăm sóc bản thân mình thật tốt.” Giọng nói của hắn có chút nặng trĩu, còn có nhiều hơn là kiên định. Hắn nhớ tới chuyện lúc trước ở trên đảo Bối Mẫu suýt nữa mình bị đánh chết, trong lòng không khỏi dâng lên sợ hãi. Hắn không sợ chết, nhưng hắn sợ Bách Nhĩ sẽ mang theo tụi nhỏ không ngừng kiếm tìm, trông mong hắn trở về, cuối cùng lại rơi vào công dã tràng. Bách Nhĩ sờ tai hắn, không có cách nào tiếp tục nổi giận nữa, giọng y dịu đi “Ngươi phải nhớ kỹ, bất cứ thứ gì cũng không quan trọng bằng mạng sống của ngươi.” Sau đó, y đưa mắt ra hiệu với tụi nhỏ còn đang khó hiểu, mờ mịt nhìn a phụ a mạt của chúng. Ở phía sau, Chiêu hiếm khi biểu hiện ra thiên phú tâm linh tương thông với a mạt của nó, vừa nhận được dấu hiệu, lập tức chạy bịch bịch tới, cắn phập lên đuôi của Đồ, sau đó treo ở trên đấy, đánh đu. Chỗ hiểm bị chạm vào, Đồ gào khóc trong lòng, nâng đầu từ trong lòng Bách Nhĩ lên, theo phản xạ muốn kẹp chặt đuôi lại, nhưng may mà hắn phản ứng nhanh, mới miễn cưỡng không làm thằng bé rơi vào kết cục bi thảm khi bị quăng xuống đất. Hắn rất muốn quay đầu nói với tiểu nhi tử, đuôi của thú nhân là không thể tùy tiện chạm vào, thế nhưng chỉ trong chớp mắt thấy con ngươi đen hiện lên ý cười của Bách Nhĩ, hắn liền nuốt lời này xuống. A phụ dùng đuôi cho con trai đánh đu cũng là chuyện nên làm mà.