Bệnh Trạng Chiếm Hữu
Chương 1
Edit: Thỏ
Lúc điện thoại của Giang Biệt Cố vang lên lần thứ 12 thì bầu không khí trong quán bar bỗng trở nên cuồng nhiệt, một thiếu niên nhuộm tóc vàng nương theo ánh đèn tối tăm đến gần hắn, không hề che giấu niềm khao khát thèm thuồng. Giang Biệt Cố dửng dưng đẩy người nọ ra, đang lúc hồi chuông réo vang lần thứ 13 thì tên bạn hắn bật cười đá đểu: “Mày bị quản gắt thật, nhưng cũng đúng thôi, với một đứa dựa vào thủ đoạn bỉ ổi để leo lên giường mày, nếu không kiểm soát như vậy chỉ e người khác cướp mất mày đấy.”
Người gọi điện thoại liên tục cho Giang Biệt Cố, không ai khác ngoài Thiệu Chu. 5 năm trước, bằng thủ đoạn nào đó anh đã ép Giang Biệt Cố trở thành người yêu của mình, nhưng những người bên cạnh Giang Biệt Cố đều biết hắn chưa từng yêu Thiệu Chu. Nếu là yêu, tại sao vào một ngày lễ tình nhân nồng cháy lại cách xa nhau, và gọi điện thì không bắt máy?
Bạn hắn lại nói: “Thằng đó đúng là ghê tởm! Thời đi học thì bám theo mày, giả như tình cờ gặp gỡ. Đến buổi lễ tốt nghiệp, nhân lúc mày uống say thì thừa nước đục thả câu, cứ ai thầm thương trộm nhớ mày đều bị nó cảnh cáo dằn mặt. Ngay cả đi nhậu với bạn bè cũng không yên, liên tục hỏi đang ở đâu rồi gọi cho cháy máy. Tao tưởng mày đã ngán đến cổ rồi, không ngờ tụi mày vẫn quấn quýt với nhau.”
Giang Biệt Cố đáp: “Nó đang nắm trong tay nhược điểm của tao.”
Nét mặt gã bạn càng thêm kinh khi vài phần, ngay khi chuông điện thoại reo vang lần thứ 14 thì Giang Biệt Cố cúi đầu, rũ mắt: “Tao phải về đây.”
“Sao về sớm vậy? Mới có 11 giờ thôi mà.”
Nét mặt Giang Biệt Cố thản nhiên: “Nếu không về, chẳng biết nó dùng đến thủ đoạn gì để uy hiếp.”
Giang Biệt Cố bực dọc rời khỏi quán bar. Đường về nhà không xa, chỉ cần bắt taxi là được. Hắn trở về ngay lúc chú bảo vệ còn đang xem phim, trông thấy hắn, chú bèn thuận tay mở cổng chính.
Lúc bước vào nhà, xung quanh chỉ một mảnh tối đen, chuông điện thoại vừa reo vang bỗng trở nên im bặt. Thiệu Chu đang nằm ở ghế sofa bỗng nhiên vọt tới trước mặt hắn, đùng đùng chất vấn: “Cậu đi đâu hả?”
***
Lần đầu tiên Thiệu Chu gặp mặt Giang Biệt Cố, là ở buổi diễn tập chào đón tân sinh viên tại Trường đại học. Anh là đàn anh năm 3, bị bạn bè xúi giục đi xem mấy em nữ sinh tươi trẻ mới đến. Thế nhưng, giữa một hàng người đầy lộn xộn, Giang Biệt Cố vô tình lọt vào mắt của anh, từ đó mọi chuyện không thể cứu vãn nữa.
Anh là tiểu thiếu gia nhà họ Triệu, chưa từng chịu khổ cực ngày nào, từ trước tới nay làm gì cũng theo ý muốn… ấy vậy lại đổ gục dưới chân của Giang Biệt Cố. Thiệu Chu đứng trên trên đài cao của sân thể dục, chỉ vào Giang Biệt Cố tựa như đang ân sủng phi tần: “Tôi, muốn cậu ta.”
Mọi người bên cạnh trở nên hoảng hốt.
Tuy rằng tuyên bố hùng hồn là vậy nhưng tiểu thiếu gia họ Thiệu nào có kinh nghiệm theo đuổi người khác, sau khi buổi tập dợt kết thúc, anh kiêu căng như một con mèo được cưng chiều hết mực, vênh váo đến trước mặt Giang Biệt Cố: “Này!”
Giang Biệt Cố chỉ thản nhiên nhìn anh.
Lúc này sắc trời nhá nhem, đèn đường tỏa ra ánh sáng vàng vọt thế nhưng Thiệu Chu vẫn trông thấy thái độ khinh thường kia. Xưa nay chưa từng có kẻ liếc anh bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy, khiến anh rơi vào sự lúng túng: “Ý gì đây, tôi đang gọi cậu đó.”
Đám bạn của Thiệu Chu nhìn Giang Biệt Cố rồi lại quay sang nhìn anh, vội vàng lên tiếng hòa giải: “Hey đàn em, Thiệu Chu bọn tôi tính tình thế đấy, mong cậu đừng để bụng.”
Gã chủ động vươn tay: “Tôi tên Tạ Nhiên, cậu tên gì?”
Giang Biệt Cố đáp: “Giang Biệt Cố.”
Thiệu Chu cảm thấy tức giận nhưng cũng không thể không quay lại nhìn hắn ta, chỉ thấy sao trời rơi trong đáy mắt của Giang Biệt Cố, xinh đẹp hớp hồn…
Anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình yêu say đắm một người như vậy.
Chuyện Giang Biệt Cố được Thiệu Chu coi trọng cứ thế được lan truyền, thậm chí tên tuổi Giang Biệt Cố nổi đình nổi đám trên các diễn đàn xếp hạng hot boy của trường, chỉ cần click bừa vào một chủ đề thì sẽ thấy tên hắn nằm chễm chệ ở những bài viết đầu tiên.
Trong buổi lễ chào đón tân sinh viên, Giang Biệt Cố bị đẩy lên gặp MC dẫn chương trình, ngược lại Thiệu Chu ngồi bên dưới căng mắt nhìn hắn và nữ MC đi tới đi lui, cười cười nói nói. Điều này khiến anh ghen tị đến ngứa răng, song cũng không thể làm gì khác.
Sau khi buổi lễ kết thúc anh bèn tìm cách tiếp cận Giang Biệt Cố, một bên vừa xin số điện thoại, một bên vừa thăm dò thói quen, sở thích của đối phương, lại còn chụp ảnh hắn lưu đầy trong album điện thoại chẳng khác nào biến thái. Anh hao hơi tổn sức lần mò lịch học của Giang Biệt Cố, sau đó tỏ ra tình cờ gặp mặt. Dù cho phải trốn học thì Thiệu Chu vẫn muốn bám theo hắn tới lớp, tìm cách đứng sánh vai với hắn trước mặt bao nhiêu người, tựa như đang đánh dấu chủ quyền…
Nhưng Giang Biệt Cố chưa từng đáp lại mối nghiệt duyên này, dần dần Thiệu Chu bị người khác gièm pha, và anh không quan tâm những lời đồn vớ vẩn đó. Mặc dù Giang Biệt Cố luôn cư xử lạnh nhạt với anh, nhưng hắn cũng không thân mật với ai cả.
Thiệu Chu cảm thấy mọi chuyện vẫn tốt chán.
Bọn bạn không hiểu tại sao anh lại trồng cây si với một thằng con trai, nhưng chỉ cần ngày nào Giang Biệt Cố không đẩy anh ra, thì anh tin rằng ngày đó hắn vẫn có tình cảm với mình.
Anh lẽo đẽo theo đuôi Giang Biệt Cố suốt hai năm, rốt cuộc cơ hội đã đến trong buổi lễ tốt nghiệp. Anh và Giang Biệt Cố ở cùng thứ hạng, đều là những sinh viên có tiếng trong trường, vậy nên tiệc chia tay hôm ấy cả hai gần như quấn lấy nhau. Tửu lượng của Giang Biệt Cố không tốt lắm, do nắm thóp được nên Thiệu Chu lén thay rượu bằng nước vào ly của mình, đồng thời cố gắng chuốc say đối phương.
Vì trường học cạn ly, vì lớp học cạn ly vì căn-tin cạn ly, Giang Biệt Cố rất nhanh bị chuốc cho say quắc cần câu. Thiệu Chu cõng hắn trên lưng, lạy Chúa, suốt hai năm qua mới có thời gian thân mật như vậy, điều này khiến anh rất hưng phấn… Dưới sự trợ giúp của Tạ Nhiên, anh đỡ Giang Biệt Cố vào một phòng khách sạn đã được đặt trước vào sáng hôm nay.
Thiệu Chu run rẩy giở trò, anh cởi bỏ từng cúc áo sơ mi của chàng thanh niên. Giang Biệt Cố say đến bất tỉnh, cứ thế nằm gục đầu mặc cho anh đùa nghịch.
Anh đã lột sạch áo trên người hắn, để lộ dáng vóc vô cùng hoàn mỹ; cơ bụng săn chắc, vòng eo không chút thịt thừa. Vừa nghĩ đến chuyện sung sướng mà anh sắp làm với hắn đêm nay, gương mặt anh trở nên đỏ ửng.
Thiệu Chu muốn chấm mút Giang Biệt Cố nhưng lại sợ quá mức khinh nhờn, anh xoay một vòng trong phòng ngủ, rốt cuộc quyết định đi tắm trước, sau đó trịnh trọng bước ra chuẩn bị tiến hành giai đoạn tiếp theo.
Ngay lúc cởi quần của Giang Biệt Cố, anh bỗng nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng.
Anh chưa từng quan hệ với đàn ông, chỉ nhớ mang máng nếu hai người đàn ông làm tình với nhau thì phải có dầu bôi trơn đã. Cách bôi trơn như thế nào Thiệu Chu không rõ lắm, anh áy náy nhìn về phía thanh niên đang hôn mê, nói thầm: “Ngại quá, chốc nữa tôi sẽ dịu dàng với cậu.”
Anh cẩn thận cởi bỏ trang phục của Giang Biệt Cố, để trên người hắn chỉ sót lại một chiếc quần lót tứ giác, trông thấy vật nam tính bên trong căng phồng lên khiến Thiệu Chu sửng sốt. Anh cúi đầu nhìn cái của mình, có chút rầu rĩ, nhưng dù sao Giang Biệt Cố cũng bị anh đè dưới thân, nghĩ thế tinh thần lại phấn chấn như lúc đầu.
Trí tưởng tượng của Thiệu Chu vô cùng phong phú, trước hết anh sẽ chiếm lấy thân thể của Giang Biệt Cố, ân ái với hắn một đêm, tiếp theo sẽ đường hoàng chịu trách nhiệm với việc này, sẽ tỏ ra mình là một người đàn ông đích thực.
Nhưng thật không may, lúc bị anh cởi quần thì Giang Biệt Cố đã tỉnh…
Truyện khác cùng thể loại
210 chương
48 chương
10 chương