Nhóm người Bách Nhĩ không đợi được khách thú, lại đợi được một nhóm thú nhân dắt cả nhà vào rừng rậm Lam Nguyệt trốn, trong đó có cả lão thú nhân tốt bụng trả lời nghi vấn của họ. Hóa ra nhi tử của lão thú nhân đó mang con mồi vào thành đổi thú tệ, cái tên đổi thú tệ lại xét trên xét dưới, cố tình ép giá, thú nhân kia dưới cơn tức giận liền đánh người, sau đó chạy thoát được về nhà, cuối cùng không chỉ ném lại con mồi, mà thú tệ cũng chưa đổi được. Thấy ngày nộp thuế lại sắp đến, không nộp thú tệ thì sẽ biến thành thú nô, cả nhà không có cách, liền quyết định trốn vào rừng rậm Lam Nguyệt. Mà mấy nhà ở cùng với họ, sợ bị liên lụy cũng chạy trốn theo. “Ăn không đủ no, lại không được tự do, còn phải thường xuyên lo lắng bị biến thành thú nô, dù trong rừng rậm Lam Nguyệt nguy hiểm cũng không đáng sợ bằng.” Một thú nhân cùng nhà lão thú nhân trốn ra, nói. Rõ ràng là thú nhân cường tráng, ở trong thời kỳ thức ăn dồi dào lại gầy đến trơ xương, thật không biết Ưng tộc bóc lột họ tới cỡ nào. Thú nhân có một nửa thú tính, mà trong một nửa thú tính đó, tự do đã khắc sâu vào lòng họ, nếu không, sao thế giới thú nhân đã kéo dài mười triệu năm, lại không thành lập một quốc gia nào, ngoại trừ tộc trưởng, tộc vu cũng không sinh ra tầng lớp cầm quyền. Tuy Ưng tộc dùng thủ đoạn mạnh mẽ ngăn chặn tạm thời khát vọng tự do này lại, thế nhưng đây cũng chỉ là ngăn lũ tức thời, không thể lâu dài được. Giống như nhóm người này, có cơ hội, dù không phản kháng cũng sẽ âm thầm trốn đi. Tin rằng, sau này còn có nhiều thú nhân trốn vào rừng rậm Lam Nguyệt hơn nữa. Suy nghĩ cẩn thận điểm ấy, Bách Nhĩ có thể đoán được kết cục cuối cùng của Ưng tộc. Cảm động và nhớ ơn lão thú nhân lúc trước đã tốt bụng giải đáp cho mình, y quyết định thu giữ nhóm người này, thế là chỉ rõ phương hướng cho họ, để sau khi họ thấy sông liền xuôi theo dòng sông mà đi lên, thấy thú nhân canh gác trên lầu đá, liền bảo là Bách Nhĩ để họ vào. Còn cuối cùng họ có đi tới hay không, hoặc có tình nguyện gia nhập bộ lạc hay không lại là chuyện riêng của họ. Những người này hiển nhiên không có ý quay lại thảo nguyên, họ đem hết chứng minh thân phận và chứng minh được phép săn bắt cho nhóm người Bách Nhĩ, tổng cộng có mười lăm bản, người lớn, trẻ nhỏ, lão nhân hay á thú đều có. Nhóm người Bách Nhĩ lại hỏi kỹ tình huống trong thành cùng những nơi cần chú ý, lúc ấy người hai bên mới tách ra. Bởi vì có chứng minh cho phép săn bắt, đoàn người Bách Nhĩ không ở lại trong rừng rậm nữa, mà đi thẳng tới thảo nguyên. Vừa đi vừa săn bắt. Trên mỗi người đều mang theo hai thẻ bài, bản còn dư giấu ở dưới đáy cái gùi ba đứa nhỏ ngồi, ở trên trải một lớp da thú, để lúc chúng ngủ không kêu lên vì khó chịu, cuối cùng đeo lên hết tấm lưng dày rộng của thú nhân, khiến Bách Nhĩ mừng rỡ trong lòng. Trước khi tới thành Thanh Long, họ gặp tuần vệ của Ưng tộc một lần, hai Ưng vệ hạ xuống mặt đất thì hóa thành hình người, trên lưng quả nhiên vẫn còn hai cái cánh lớn, ở hông vây một miếng vải bố màu vàng, đơn giản, dài tới gối, mắt sắc, mũi quặp, mặt nhỏ, cằm ngắn, trong các thú nhân, tướng mạo thế này xem như là gần với chủng tộc của bản thân họ nhất, mà trong mắt Bách Nhĩ, quả thật không thể gọi là anh tuấn được. Nếu Ưng tộc trưởng thành đều có hình dáng này, cũng có thể hiểu tương đối tại sao cái tên tà linh đến dị thế này giống y lại đối đãi với thú nhân tộc khác như vậy. Đương nhiên, đây chỉ là Bách Nhĩ nhất thời hài hước nói thế thôi, chứ không xem đây là lý do Ưng chủ làm ra những việc này. Hai Ưng vệ đang nhìn thẻ bài của đoàn người, lại hỏi phía sau bọn họ, ánh mắt dừng một lát trên ba con thú con. Không chỉ mình Bách Nhĩ mới thấy động tác nuốt nước miếng của hai gã đó. Ngay cả Tiêu Đồ và Húc đều cảm nhận được nguy hiểm, mà rụt người lại, chỉ có Chiêu vẫn khò khò ngủ say trong lòng a mạt, hồn nhiên không biết xảy ra chuyện gì. Sắc mặt Bách Nhĩ lập tức âm trầm đi, chỉ cần đối phương có can đảm dám động một chút, e rằng có mạng mà tới lại không mạng mà về. May mà hai tên Ưng vệ kia cũng không làm gì, đảo mắt biến thành hình thú, bay lên trời, rẽ theo hướng khác. “Thức ăn của Ưng tộc là ấu thú?” Nhìn theo hai điểm đen đã bay đi xa, giọng nói của Bách Nhĩ lạnh lùng hỏi các thú nhân khác. Tuy y biết chim Ưng thích ăn thú con, thế nhưng Ưng tộc là thú nhân, chẳng lẽ còn giữ tập tính này? Kể cả còn giữ, mà dám đặt mắt trên tiểu thú của thú nhân thì lại là tội không thể tha thứ được. “Chưa nghe ai nói hết.” Kỳ trả lời “Mấy thú nhân lần trước gặp cũng không nhắc tới.” Nếu thật sự như thế, e rằng các thú nhân tộc khác đã sớm phản kháng Ưng tộc rồi. Bách Nhĩ hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa. Hai ngày sau, ở phía chân trời xuất hiện một tòa thành bằng đá hùng vĩ, chờ đi tới gần, lại tốn mất nửa ngày, trên thảo nguyên ban đầu giờ đã trải thành một con đường rộng lớn bằng đá vuông vắn, men theo phương xa. Có người cưỡi một con dã thú cao lớn, có hình dáng kỳ quái ra vào, còn có cái có một bánh xe, hai bánh xe, bốn bánh xe, có cái có người đẩy, cũng có cái là dã thú kéo. Khiến cho thú nhân chưa bao giờ thấy tình cảnh như vậy thán phục không thôi. Mà trong lòng Bách Nhĩ lại càng khiếp sợ, không ngờ Ưng chủ này có thể làm được tới trình độ như vậy. Lúc trước không phải y không nghĩ tới việc chế tạo xe để vận chuyển con mồi, thế nhưng trong rừng rậm không có đường, người của họ lại nhiều như vậy, chung quy không thể đi xe, còn phải mở ra một con đường nữa, như vậy không biết lãng phí biết bao nhiêu thời gian. Mà Ưng chủ lại dùng sức mạnh quyền lực để đạt được mục đích này, thật sự khiến người ta không thể khinh thường gã. Mặc kệ sau này Ưng tộc ra sao, xây đường, chế tạo xe đã là cống hiến không thể gạt bỏ. Ở cửa thành có thành vệ thu thuế vào thành, nếu không phải người Ưng tộc mà là thú nhân bình thường thì phải nộp. Đám người Bách Nhĩ không có thú tệ, cuối cùng dùng hai con miết thú mới được cho vào thành, nhưng nhìn ánh mắt những người khác, liền biết họ bị hố. Có điều họ cũng không để ý, đối với họ mà nói, đánh hai con miết thú chỉ là chuyện tiện tay, không đáng vì cái này mà bực dọc. Bố cục trong thành rất đơn giản, là lấy một tòa thành đá cắt ngang qua đường lớn làm trục, phòng ốc hai bên phân bố đối xứng, ở giữa cắt ngang, cắt dọc bằng những con hẻm nhỏ. Bách Nhĩ chú ý tới bên trong có một vài cửa hàng, có chỗ buôn bán khoai, trái cây, cũng có chỗ buôn bán con mồi, còn có cả thức ăn nấu chín, thậm chí một vài vũ khí nhỏ bằng hắc thạch cũng được bày bán, còn về giá cả, đương nhiên mắc tới khó tin, thú nhân hàng ngày còn ăn không đủ no, sẽ càng không mua những thứ không có tác dụng quá lớn với họ, nên buôn bán rất vắng vẻ. Đi dạo qua mấy cửa tiệm, mới biết tất cả cửa hàng ở đây đều là người Ưng tộc cho phép kinh doanh, nếu dám mua bán lén lút, thì sẽ bị người tuần tra trong thành bắt lại. Nhóm người Bách Nhĩ tìm một cửa tiệm nhìn thoáng qua thấy vừa mắt, liền khiêng mười con mồi đổi hết thành thú tệ. Bởi vì không chỉ có miết thú, mà còn có những con thú to hơn miết thú mấy lần, lại còn hung hãn hơn, nên đổi được ba mươi thú tệ. Nghĩ tới chuyện phải nộp hai mươi thú tệ tiền thuế cho người Ưng tộc để được phép săn bắt, họ liền thấy buồn bực. May mà giá hàng trong thành không cao, chỉ cần không mua vũ khí hắc thạch, thì mười thú tệ cũng đủ họ dùng trong vài ngày. Bách Nhĩ cảm thấy tất cả mọi thứ nơi đây có chút giống với thành trấn kiếp trước của mình, vì thế y muốn tìm xem có khách *** nào có thể dừng chân không, không ngờ đúng là khiến y tìm tới được. Có điều khách *** không có người nào ở cả, bởi vì thú nhân vào thành đổi con mồi căn bản không nỡ lấy thú tệ mình vất vả kiếm được để ở nơi như thế này, với lại thú nhân đã quen ở ngoài trời, nên ra khỏi thành, tùy tiện tìm chỗ nào đó là có thể qua một đêm, dù cho trời đổ mưa cũng chẳng sao, trước kia ra ngoài săn thú không thể về nhà kịp thời, không phải cũng toàn ở như vậy à. Khách *** cũng là xây bằng đá, có điều ở sau đại sảnh tiếp đãi người có thêm hai viện tử, ở trong đều là các gian phòng. Hiển nhiên vì không có ai ở, nên thu phí cũng không đắt. Một phòng một ngày chỉ lấy nửa thú tệ, thêm nửa thú tệ nữa là bao ba bữa một ngày. Nhóm người Bách Nhĩ thuê bốn gian, vốn là Cổ ngủ chung với Bách Nhĩ, nhưng giờ nó càng lúc càng lớn, cũng nên tách ra, vì vậy ở cùng một gian với Kỳ, Phong Hạ một gian, Ân Tiềm một gian, một mình Bách Nhĩ một gian. Còn ba đứa nhỏ, thích ở với ai thì ở, chạy qua chạy lại mấy gian cũng được.