Xuyên Việt Ma Hoàng Võ Tôn
Chương 4 : Tụ Huyết Chi
Ngọc dung tủy hiệu quả rất tốt, sau một đêm , hơn phân nửa vết thương trên người Cố Sơn chỉ còn lại ít vết sẹo nhỏ, mà những nơi chỉ bị bầm , hoàn toàn biến mất không còn gì nữa, thậm chó làm gia của nó còn trắng hơn trước.
Cố Bạch chứng kiến, cảm thấy rất hài lòng, liền cười híp mắt ôm Cố Sơn, cùng nó câu có câu không trò chuyện.
Cố Sơn tính cách rất đơn thuần, không bao lâu đã để lộ sơ hở
"Ân.
.
.
Chỗ ta ở, là một căn nhà rất lớn.
.
.
Ờ chung với một a di.
.
.
"
"Ta năm nay năm tuổi rồi.
.
.
Mặc kệ sống.
.
.
Di di nói ta rất vô dụng.
.
.
Cha mẹ cũng không muốn nuôi ta.
.
.
"
"Khi dễ ta.
.
.
Không biết.
.
.
Không phải ngày nào cũng vậy.
.
.
"
"Ta đánh không lại bọn họ.
.
.
"
Càng nghe , Cố Bạch lập tức tự tưởng tượng.
Tiểu hài này hẳn là một nọ bọc trong một gia đình giàu có ở trấn này, theo trình độ bị ngược đãi, nói không chừng là còn riêng của tỳ nữ hạ đẳng, vết thương trên người hẳn là do "di di" kia làm ra.
Từ nhỏ bị ức hiếp , lá gan nhỏ, bởi vì không ai dạy võ cho nó, cơm lại không đủ no, càng thêm gầy yếu.
Có thể nói, nó chính là một người thuộc tầng cuối cùng trong thế giới này, hiện tại bị khi dễ, chờ sau này lớn lên , phải tiếp tục làm nô bọc cho người ta.
Thậm chí có khả năng bởi vì khi còn nhỏ thân thể không tốt mà mất mạng, đến cơ hội trưởng thành cũng không có.
Tưởng tượng xong , Cố Bạch có chút khó chịu.
Người như vậy ở thế giới này có nhiều lắm , đối với người viết sách là Cố Bạch hay nói với độc giả mà nói, bọn họ chẳng qua chỉ là một nhân vật quần chúng, đến cả cơ hội xuất hiện cũng không có, cũng bởi vì nhân vật chính , những người khác đã trở thành vật hy sinh.
Nếu như không nhìn thấy, còn chưa tính, Cố Bạch không phải loại người mà bụng đang đói người khác mời ăn lại từ chối nói bụng no rồi, cũng không có ý định là chúa cứu thế, trên thực tế hắn bảo trụ tánh mạng của mình cũng không phải dễ dàng – có thể gặp được Cố Sơn, đối với nó sinh ra thương tiếc, hắn đột nhiên cảm thấy , hắn không muốn nhìn thấy Cố Sơn trở thành một nhân thành viên hi sinh.
Nhưng lúc này, Cố Bạch lại cảm thấy, kỳ thực vận khí của mình cũng không quá xấu.
Tốt xấu gì vỏ bọc của hắn cũng là Tử Xa Thư Bạch thiếu chủ Thiên Đô thành , thường xuyên ăn chơi không nói , còn có vơ hội luyện võ – nếu hắn xuyên thành Cố Sơn hay nhân vật tầng chót giống vậy , đừng nói mưu đồ , không bằng tranh thủ thời gian chết một lần xem có thể xuyên trở về hay không mới quan trọng !
Còn như bây giờ nha, mang theo Cố Sơn trở về Thiên Đô thành hay nghĩ cách cảm hóa nhân vật chính là không có khả năng , nhưng cũng không ảnh hưởng hắn dạy Cố Sơn một chút công phu a!
Tối thiểu.
.
. cũng dạy nó biết đánh nhau.
Tốt xấu gì cũng có thể bảo vệ mình.
Nghĩ tới đây, Cố Bạch nhìn khuông mặt mềm mềm xinh xinh của Cố Sơn , nhịn không được cúi đầu hôn lên má nó một cái : "Ta có một thế võ giúp cường thân kiện thể , ngươi muốn học không?"
Cố Sơn sững sờ ôm lấy má trái, đang xác định mình không nghe lầm , ánh mắt xoát một cái sáng trưng!
"Muốn học! Ta muốn cùng tiểu ca ca luyện võ!"
Suy nghĩ không bằng hành động, Cố Bạch biết rõ mình không ở lại nơi này quá lâu , lập tức bắt đầu dạy nó.
Võ học Tử Xa gia truyền đương nhiên không thể dạy cho người ngoài, huống chi Cố Bạch chỉ biết tâm pháp cơ bản , dứt khoát bỏ qua.
Nhưng phàm là kiến thức cơ bản , cũng không có gì kiên kị , Cố Bạch quyết định , đem những tâm pháp đó dạy cho Cố Sơn.
Hắn tin tưởng, chỉ cần Cố Sơn chịu cố gắng, không nói tranh bá một phương, dù là một nô bọc cũng không dễ dàng gì bị ức hiếp , đánh lại cũng là chuyện nhỏ.
Cố Bạch nâng cằm ngồi trên tảng đá cao, thở dài.
Có lẽ do tuổi còn nhỏ, Cố Sơn đối với tâm pháp cơ bản không thuần thục lắm , mặc dù nó rất cố gắng , nhưng qua mấy ngày chỉ có thể xiêu xiêu vẹo vẹo khoa tay mua chân mà thôi, đừng nói uy thế , chỉ nói động tác , cũng không chuẩn xác nữa.
Nhưng mà.
.
.
Cố Bạch nhìn Cố Sớn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc đánh quyền bên dưới, híp mắt nở nụ cười.
Cái dạng này của nó thật là quá đáng yêu! Nhìn một chút , Cố Bạch thả người nhảy xuống, từ phía sau ôm bả vai Cố Sơn.
Cố Sơn bả vai rụt lại: "Tiểu ca ca, ta luôn làm không đúng.
.
.
"
Cố Bạch lập tức cảm thấy trong nội tâm sản sinh một cảm giác từ hào , đắc ý nhéo nhéo má của nó: "Đến, ca ca chỉ chỗ sai cho ngươi !"
Nói xong, cầm tay nó bắt đầu chỉ dạy , thật là lấy tất cả kiên nhẫn từ đời trước dạy cho nó.
Qua một canh giờ , Cố Bạch vỗ vỗ đầu Cố Sơn: "Lao động nghĩ ngơi kết hợp, ngoan ngoãn vào động nghỉ ngơi đi.
"
Tiểu Cố Sơn ngẩng đầu , chớp chớp ánh mắt: "Tiểu ca ca lại muốn ra ngoài tìm đồ sao?"
Cố Bạch sờ sờ mặt của nó: "Đúng vậy a, vật kia rất quan trong đối với ta , không thể không tìm nha.
"
Tiểu Cố Sơn nhếch miệng, giống như rất quyết tâm: ".
.
.
Vậy để ta tìm giúp ca ca!"
Cố Bạch trong nội tâm vui chết rồi, ôm lấy nó , trên mặt hôn một cái thật mạnh: "Được rồi, vậy ngươi giúp ca ca tìm ha~ "
Tiểu Cố Sơn sờ sờ mặt của mình , khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên cũng cười cười đi theo.
Mấy ngay nay , nó đã quen bị ca ca hôn rôi.
.
.
Cứ như vậy, một cái lớn một nhỏ bắt đầu ở trong rừng leo lên bò xuống.
Có lẽ bởi vì vận khí không tốt, Cố Bạch một bên tự tay dạy võ cho Cố Sơn , một bên cùng Cố Sơn đi tùm Tụ huyết chi, nhưng mấy ngày nay , tìm không được , ngược lại quan hệ của hai người bọn họ càng thêm hài hòa , Cố Sơn rất ỷ lại Cố Bạch , gặp thấy cái gì cũng "Tiểu ca ca", "Tiểu ca ca", loại đáng yêu này , đã trở thành niềm an ủi duy nhất trong khoảng thời gian lo lắng của Cố Bạch , đồng thời khi hắn dạy Cố Sơn , càng thêm dụng tâm.
Thời gian ngày từng ngày qua đi, Cố Bạch cũng càng ngày càng khẩn trương, càng ngày càng sốt ruột, hầu như hắn đã đi khắp dãy núi để tìm , vì sao lại chưa tìm thấy chứ? Chẳng lẽ bởi vì hắn không phải là nhân vật chính, cho nên không có loại "bàn tay vàng" này để đoạt được sao ?
Nếu tìm không được , chỗ hiut5 chon Hỗn Nguyên võ thể của hắn không thể bù đắp , cả đời cũng chỉ có thể dừng tại Võ quân , hơn nữa lỡ ngày nào đó thân thể hắn bị phá , ánh sáng lập tức bay ra.
Nếu đến lúc đó chết liền là được rồi , còn phải đai bảy ngày bảy đêm máu chảy từ mắt tai mũi miệng mà chết !
Hắn quỳ xuống.
.
.
Lúc trước do tay hắn tiện , thiết kệ ra cách chết này!
Như vậy nghĩ ngợi lung tung, hắn cẩn thận tìm kiếm xung quanh , Cố Bạch có đôi mắt rất mơ màng, nhưng thật ra một phút cũng không thả lỏng.
Hắn nhớ rõ rất rõ, Tụ huyết chi có màu đỏ , xung quanh đồi núi toàn là màu xanh hắn chỉ để ý những nơi có màu đỏ mà tìm.
Tiểu Cố Sơn ở phía trước mừng rỡ vụt chạy đi , đột nhiên thét lên kinh hãi: "Tiểu ca ca mau tới!"
Cố Bạch nghe được, cho rằng nó gặp chuyện , vội vàng hỏi: "Tiểu Sơn, ngươi làm sao vậy?" Một bên hỏi, hắn đi tới phía trước , nhìn về phía ngón tay Cố Sơn đang chỉ , lắp bắp kinh hãi.
Bên dưới sát vách núi , chính giữa nơi một lùm gỗ thông đâm ra , có một khe đá.
Mà trong khé đá mơ hồ phát ra ánh sáng màu đỏ, đúng là vật hắn muốn tìm.
Nhìn rõ ràng, Cố Bạch lập tức 囧 rồi.
Sao phải đặc biệt mọc trong khe đá ha , hai bên ngoại trừ mấy cái dây leo cũng không có vật khác, trên không chạm trời dưới không đạp đạt , nhân vật chính làm sao " lung tung bắt lấy" liền chụp được cái này ăn cho đỡ đói vậy! Chẳng lẽ phải xuống dưới sao!
.
.
.
Được rồi.
Mặc kệ nhân vật chính tìm được bằng cách nào , dù sao bây giờ nó là của Cố Bạch hắn
Cố Bạch chắp tay trước ngực, im lặng cầu xin: Con ngoan ngàn vạn lần đừng trách cha , dù sao nó cũng vô dụng với ngươi mà , coi như cái này kính hiếu cho cha đi, A-men!
Không trúng không tây không Phật không kiêng dè , Cố Bạch cười mở mắt ra , nhìn Cố Sơn đơn thuần vô tội trước mặt, hắn cao hứng ôm lấy nó , hung hung hôn một cái: ".
.
.
Ngươi đúng là phúc tinh của ta mà Cố Sơn ! Đa tạ ngươi !"
Tiểu Cố Sơn mặt đỏ lên: "Cái kia, cái kia không cần cám ơn.
.
.
"
Cho dù bị "Tiểu ca ca" này hưng phấn đến nước miếng dính trên mặt , nó vẫn rất vui vì giúp được việc , trong lòng cũng ấm áo hơn.
Việc này không nên chậm trễ, Cố Bạch cảm tạ xong , bắt đầu suy nghĩ cách xuống.
Như hắn vừa thấy , vách núi này rất dốc , cũng không cao, hai bên đều có bảy tám dây mây, nếu cột cẩn thận một chút, có lẽ cũng dễ dàng —— hắn còn là một đứa bé 10 tuổi mà , phỏng chừng dây mây chịu được sức nặng.
Nghĩ là làm liền , Cố Bạch nói cho Cố Sơn nghe , xong ngồi xổm xuống , kéo một dây mây lên, trói quanh eo mình, sau đó tìm một chổ chắc chắn cột lại.
Sau đó, hắn cầm lấy dây leo kia , cẩn thận từng li từng tí bò xuống.
Hai bên vách núi cũng có khá nhiều tảng đá nhô ra , nhưng cách nhau khá xa, đạp đến có chút khó khắn, Cố Bạch một trạch nam quanh năm ngồi trong nhà, kỹ thuật leo núi chỉ nghe nói qua , chứ chưa thử lần nào.
Cho nên bò xuống làm trò hề cũng là chuyện bình.
.
.
Nếu như hắn không cẩn thận hụt chân , dây mây kia liền theo hắn lắc lư lắc lư , đu qua bên này rồi qua bên kia.
.
.
Cảnh tượng nguy hiểm như vậy, chính hắn cũng không biết , làm hại Cố Sơn khẩn trương , thật sự nhịn không được, liền hô: "Tiểu ca ca, ngươi cẩn thận nha!"
Cố Bạch "Hắc hắc" cười một tiếng, còn trả lời lại : "Ta không sao mà!"
Cố Sơn lập tức im lặng, nó không dám mở miệng nữa, tiểu ca ca , có đôi khi, thật.
.
. chẳng đáng tin cậy.
Trải qua một phen giày vò, bên dưới rốt cuộc truyền đến tiếng hò hét của Cố Bạch : "Ta tìm được rồi!"
.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
164 chương
23 chương
138 chương
9 chương
109 chương
31 chương