Xuyên việt đấu phá thương khung lập hậu cung
Chương 10 : dược lão tỉnh lại và ăn nạp lan yên nhiên
Nhìn Vô Thiên và Nạp Lan Yên Nhiên rời đi.lại nhìn trong tay đan dược.lại nhìn về phía đứng ở bên cạnh trầm mặc không nói gì Tiêu Viêm .Tiêu Chiến sắc mặt lạnh lùng mà nói
"Viêm nhi ngươi biết không,vừa rồi ngươi kém chút gây đại họa hai cái này Vân Lam Tông đều tu vi cực cao.mà chúng ta cao nhất chỉ có ngũ tinh Đại Đấu Sư ngươi vừa rồi chọc giận Vô Thiên hắn giận dữ giết chúng ta.chúng ta đến cái gì địa phương nói lí lẽ "
Tiêu Viêm quay đầu nhìn Tiêu Chiến lạnh lùng nói"phụ thân ta hỏi ngươi đến cùng ai mới là con ngươi có phải cái kia Vô Thiên vừa mới khách khí với ngươi.ngươi liền hồ đồ không biết Đông Tây Nam Bắc rồi hả"
"Ngươi "Tiêu Chiến bỗng nhiên một chưởng đánh về phía Tiêu Viêm
"Ba"một tiếng Tiêu Viêm mặt xuất hiện một bàn tay
"Ngươi một cái nghịch tử.cút cho ta về sau núi tu luyện"Tiêu Chiến giận dữ hét
"Hừ.cút thì cút"Tiêu Viêm rên một tiếng xoay người rời đi
Nhìn bóng lưng Tiêu Viêm rời đi Tiêu Chiến thở dài rồi quay qua nói với các vị trưởng lão "việc hôm nay xảy ra không được truyền ra ngoài đặc biệt là về bình đan dược này.còn về phần phân phát… chúng ta sẽ bàn sau bây giờ giải tán đi
Ba vị trưởng lão nghe thấy Tiêu Chiến nói cũng đứng lên cáo từ rời đi.bọn họ cũng không sợ Tiêu Chiến nuốt hết số đan dược đấy…
………….
Tiêu gia phía sau núi.Tiêu Viêm đang đứng ở một bên nghiến răng nghiến lợi "Vô Thiên có một ngày ta Tiêu Viêm sẽ đưa ngươi chém thành muôn mảnh vất cho chó ăn.còn nữ nhân của ngươi sẽ là của ta"Tiêu Viêm rống giận vung ra một chưởng vỡ một tảng đá lớn
"Nạp Lan Yên Nhiên đúng ngươi hôm nay mang theo Vô Thiên tới Tiêu Gia từ hôn ngày khác ta nhất định giết lên Vân Lam Tông cùng Nạp Lan gia tộc đánh bại các ngươi sau đó ngay trước mắt Vô Thiên xxoo ngươi để cho ngươi chết cũng không được mà sống cũng không xong"
Đứng ở cách đó không xa nhìn bây giờ giống như tu la một dạng Tiêu Viêm.Tiêu Huân Nhi cảm giác được Tiêu Viêm caca của nàng đã thay đổi rồi
"Tiêu Viêm caca.Huân Nhi tưởng rằng dẫn ngươi đi gặp một lần cái kia Vô Thiên thiên tài tuyệt thế.ngươi sẽ biết xấu hổ từ đấy cố gắng một lần nữa lấy về danh thiên tài.lại thật không ngờ ngươi cư nhiên biến thành bộ dáng như vậy"Tiêu Huân Nhi thất vọng lẩm bẩm
"Tiêu Viêm caca mà trước đây ta quen biết đã biến mất rồi bây giờ Tiêu Viêm caca làm sao lại xa lạ như vậy đâu"thở dài một tiếng Huân Nhi mềm mại bước liên tục rời đi cũng không chào hỏi Tiêu Viêm một tiếng
Tiêu Viêm nguyền rủa một hồi Vô Thiên.liền an vị tại 1 tảng đá tiếp tục khổ tu.Vô Thiên đưa cho Tiêu gia nhiều tụ khí tán như thế hắn chắc chắn sẽ có phần
Tụ khí tán có Tiêu Viêm khổ sở suy nghĩ làm sao ngưng tụ Đấu Khí thần tốc.ngay lúc này Tiêu Viêm chiếc nhẫn bên tay trái một đạo bạch sắc khí tức phiêu tán ra.một lão nhân hư ảnh hiện thân.bất quá hắn chỉ là linh hồn trạng thái
Hắn chính là vẫn ngủ say trong giới chỉ của Tiêu Viêm.hấp thu Tiêu Viêm ba năm đấu khí được người đời xưng là dược tôn giả Dược Lão
Dược Lão nhìn về phía Tiêu Viêm thấy hắn khi thì oán độc khi thì rống hận không khỏi nở ra nụ cười hiền hòa"tiểu tử này ác độc khí rất nặng thích hợp lợi dụng …không đúng là hợp tác….hắc hắc
Vô Thiên mang theo Nạp Lan Yên Nhiên ngồi xe ngựa hướng phía Gia Mã thành đi tới
". Vô Thiên caca chúng ta chẳng mấy khi đi ra ngoài hay ở lại chơi vài ngày đi"bên trong xe Nạp Lan Yên Nhiên đem chính mình thướt tha yểu điệu thân thể rúc vào Vô Thiên trong lòng đôi mắt đẹp hướng về khuân mặt tuấn tú Vô Thiên mỉm cười nhẹ giọng nói rằng
"Đương nhiên.hắc hắc.ta còn muốn mấy ngày nay ở chỗ này chúng ta sự tình gì cũng làm hết đây"Vô Thiên vô sỉ nói rằng
Nạp Lan Yên Nhiên mặt phi thường hồng lên không giám nhìn thẳng Vô Thiên nói như muỗi kêu"Vô Thiên caca muốn làm gì Yên Nhiên đều đồng ý "
Vô Thiên nghe thấy Nạp Lan Yên Nhiên nói vậy biết nàng đã sẵn sàng chính thức làm lão bà của mình rồi.hắn nâng cằm nàng lên nhìn thẳng vào mắt nàng giọng nói đầy ôn nhu"Yên Nhiên muội muội cám ơn muội tin tưởng ta.nguyện ý yêu ta mặc dù biết ta là người hoa tâm.muội yên tâm ta sẽ chăm sóc muội.yêu thương muội"
"Ân.Yên Nhiên tin tưởng caca.Yên Nhiên chỉ thuộc về một mình caca"dứt lời Nạp Lan Yên Nhiên liền đem thân thể đầy mềm mại của mình vào trong lòng Minh Phong
Nhẹ nhàng tiếp lấy Nạp Lan Yên Nhiên tinh tế liễu eo ngửi Nạp Lan Yên Nhiên phát hương nghe Nạp Lan Yên Nhiên hô hấp giờ khắc này Vô Thiên chỉ cảm thấy hạnh phúc không gì sánh được
Tối hôm đó Vô Thiên và Nạp Lan Yên Nhiên hai người đem xe ngựa đậu ở một nhà tửu quán.hai người liền đặt một gian phòng.ăn qua loa một ít đồ ăn hai người liền về phòng
Đến phòng Vô Thiên không thể đợi được nữa.hắn liền ôm nàng lên giường rồi chuyện tiếp theo
……….cấm trẻ em ..,……
Đến nửa đêm Vô Thiên tỉnh dậy.hắn nhớ mình còn chưa thỏa mãn lão bà Vận nhi thế là hắn liền xé rách không gian về đến Vân Lam Tông đại chiến mấy trăm hiệp với nàng đến khi nàng thỏa mãn ngủ say Vô Thiên mới quay trở lại chỗ Nạp Lan Yên Nhiên.thấy nàng ngủ trên môi còn treo một nụ cười ngọt ngào.hắn liền trèo lên ôm nàng vào lòng rồi ngủ cùng nàng
Sáng hôm sau Nạp Lan Yên Nhiên tỉnh lại hai mắt có chút si mê nhìn bên cạnh Minh Phong.cảm thấy cái kia khỏe mạnh thân hình.chỉ cảm giác mình bị một loại cự đại hạnh phúc bao quanh.nhịn không được gom góp cái miệng nhỏ nhắn tại trên mặt hắn hôn một cái
Vô Thiên bị Nạp Lan Yên Nhiên hôn một cái mở to mắt nhìn xem nàng cười nói"Như thế nào.sáng sớm lão bà đã ăn vụng rồi hôm qua chưa thỏa mãn"nói xong còn cố ý đưa tay sờ mông nàng
Nạp Lan Yên Nhiên bị hắn bắt gặp ăn vụng không có ý tứ mặt lại hồng hồng lên nhưng thấy tay hắn càng lúc càng loạn đành cầu xin"tốt lão công người ta không được.tha cho người ta đi để tối được không bây giờ người ta không chịu nổi"bởi vì tối hôm qua Vô Thiên yêu cầu từ bây giờ phải gọi lão công.lúc đầu nàng không chịu thả ra nhưng bị hắn yêu cầu ác quá đành phải làm theo
Minh Phong cũng chỉ trêu chọc nàng thôi biết nàng hôm qua mới là lần đầu tiên nên hắn cũng rất thương nàng"Được rồi tạm tha cho nàng.thôi dậy đi.hôm nay lão công đưa nàng đi dạo ô thản thành"
"Cám ơn lão công" Nạp Lan Yên Nhiên thấy hắn nói sẽ dẫn mình đi chơi thì rất hạnh phúc vui vẻ nói
Hai người mặc quần áo xong. lại xuống ăn sáng rồi Vô Thiên ôm eo Nạp Lan Yên Nhiên.cùng nhau đi dạo ô thản thành.
Nạp Lan Yên Nhiên như là một cô gái nhỏ.nàng hết chạy đông lại chạy tây ngắm những thứ bày bán trên đường.lúc mệt thì lại để hắn cõng.trên mặt nàng lúc nào cũng treo một nụ cười vui vẻ hạnh phúc.Vô Thiên thấy nàng vui vẻ như vậy thì hắn cũng vui lây.
Vô Thiên và Nạp Lan Yên Nhiên đi chơi đến hết một ngày mới tìm một quán trọ nghỉ ngơi.để hôm sau về Vân Lam Tông
"Cám ơn lão công… lâu rồi thiếp mới được đi chơi vui vẻ như hôm nay"Nạp Lan Yên Nhiên ngồi trong lòng hắn ngọt ngào nói
"Ngốc lão bà ..còn cám ơn cái gì lão công đưa lão bà đi chơi là chuyện bình thường có gì đâu.từ giờ ta sẽ thường xuyên đưa nàng đi chơi"Minh Phong ôm chặt nàng mỉm cười nhẹ giọng nói
"Lão công tốt nhất"Nạp Lan Yên Nhiên nghe hắn nói thường xuyên dẫn nàng đi chơi rất vui vẻ
"Lão bà à.chân nàng có mỏi không hôm nay đi chơi cả ngày rồi đưa đây lão công xoa bóp cho" nói rồi Vô Thiên để Nạp Lan Yên Nhiên ngồi xuống rồi hắn xoa bóp cho nàng rất ôn nhu như trân bảo.
Nạp Lan Yên Nhiên thấy Vô Thiên xoa bóp cho mình.mặc dù biết mình không mỏi thì nàng rất hạnh phúc vì nàng biết người đàn ông này rất yêu mình.
Với lại ở Đấu Khí Đại Lục làm gì có người đàn ông nào chịu xoa bóp chân cho người đàn bà đâu.nàng biết từ nay về sau cuộc đời nàng sẽ rất hạnh phúc.nàng nhìn hắn ngọt ngào nói "cảm ơn lão công.thiếp thật hạnh phúc khi được biết lão công.được lão công yêu thương và che chở cho thiếp"
"Lại cám ơn rồi….lão công chả vừa nói rồi sao.có gì mà phải cám ơn.lão công giúp lão bà xoa bóp là chuyện bình thường mà"Vô Thiên hôn nhẹ lên trán Nạp Lan Yên Nhiên ôn nhu nói
"ân " nhẹ gật đầu Nạp Lan Yên Nhiên chủ động hôn Vô Thiên. thế là hai người lại hôn nhau say đắm rồi lại một đêm đầy cảnh cấm trẻ em xảy ra.
Vẫn như mọi đêm Vô Thiên phải chạy về nộp đầy đủ lương thảo cho Vận nhi lão bà ở Vân Lam Tông xong.hắn mới quay lại chỗ Nạp Lan Yên Nhiên ôm nàng vào lòng nhắm mắt lại ngủ một mạch đến sáng hôm sau….
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
83 chương
13 chương