Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 333
Diệp Thạch nhìn Khúc Khôn thăng cấp, trong đôi mắt hiện lên nồng đậm vui sướng, “Khúc ông ngoại thăng cấp rồi!Thật tốt, ông ngoại về sau là cao thủ rồi đó nha!”
Khúc Khôn âm thầm rầu rĩ nghĩ, nếu như hắn có thể đánh ngã Lăng Xuyên người này, vậy mới xem như là cao thủ! Hắn hiện tại mới chỉ là võ tôn, Lăng Xuyên muốn nắn bóp hắn như thế nào thì như thế ấy, hắn tính là cao thủ gì!
Đi theo Mộ Thần, Lăng Xuyên và Bạch Thần Tinh, Khúc Khôn coi như là kiến thức rộng rãi, biết nhìn bên ngoài thì võ tôn ở Trung Châu rất lợi hại, nhưng kỳ thật ở Trung Châu có không ít võ thánh.
Như là biết suy nghĩ của Khúc Khôn, Lăng Xuyên cười cười nói: “Bảo bối, tuy rằng hiện tại ngươi rất lợi hại, nhưng so với ta thì vẫn là kém rất nhiều, ngươi yên tâm, nếu gặp được nguy hiểm, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi.”
Gương mặt Khúc Khôn vặn vẹo, thầm nghĩ mình cũng đã một bó tuổi, Lăng Xuyên còn dám gọi mình là bảo bối, người này thật càng ngày càng ghê tởm.
Biết đánh không lại Lăng Xuyên, nếu hắn và Lăng Xuyên cãi nhau thì sẽ chỉ làm Lăng Xuyên chiếm được tiện nghi, Khúc Khôn nay áp dụng thái độ không nhìn đối với Lăng Xuyên.
Vô luận Khúc Khôn là một bộ sắc mặt thế nào, Lăng Xuyên đều luôn cười tủm tỉm, khiến Khúc Khôn luôn có loại đấm một quyền lên một con lợn chết da dày.
“Hẳn là qua không bao lâu, ngươi cũng có thể thăng cấp võ tôn.” Khúc Khôn nói với Diệp Thạch.
Diệp Thạch gật đầu: “Dạ.”
Lúc trước y có thai, cũng không dám loạn dùng đan dược, nguyên thạch lực hấp thu được rất nhiều đều chảy vào trong thân thể bảo bảo. Hiện tại y đã sinh ra bảo bảo, tốc độ tu luyện lại khôi phục như trước. Diệp Thạch không thiếu đan dược, cũng không thiếu nguyên thạch, tiến độ tu vi đương nhiên vô cùng nhanh chóng.
Lăng Xuyên nhìn đưa tin phù trên tay, nhíu mày.
“Ông ngoại sao vậy?” Diệp Thạch hỏi.
Lăng Xuyên thu hồi đưa tin phù, nói: “Không có gì, người Đan Cốc bị nhốt, phát tin tức cho ta.”
Tin tức này hẳn là đã sớm phát ra, nhưng khi ra khỏi nơi bịt kín kia, nó mới truyền đến trên tay hắn.
“Bọn họ xảy ra ngoài ý muốn?” Diệp Thạch hỏi.
Lăng Xuyên bất đắc dĩ cười: “Đúng vậy,như chúng ta dự đoán, bị nhốt lại.”
Diệp Thạch nghĩ nghĩ, hỏi: “Chúng ta phải giúp bọn họ một phen sao?”
Mộ Thần nhẹ hít một hơi, nói: “Sợ là không quá dễ dàng.”
Diệp Thạch có chút không hiểu nhìn Mộ Thần: “Không quá dễ dàng?”
Mộ Thần gật đầu: “Đúng vậy, ta xông qua được đại môn cuối cùng, có thể dễ dàng mang các ngươi từ đường cũ về, nhưng ta lại không có năng lực mở ra những đại mônkhác.” Đây là sau khi hắn hấp thu ký ức Trang Thiên Dương thì biết đến.
Trang Thiên Dương cũng chỉ có thể đi thẳng một đường, hoặc quay về đường cũ, nhưng nếu là đi đường khác, vậy thì không thể.
Diệp Thạch nhíu mày: “Vậy bọn hắn chỉ có thể chờ chết.”
Lăng Xuyên không để bụng nói: “Chuyện này không nóng nảy, quan trọng hơn hết là tìm được đan thư cửu cấp, về phần người Đan Cốc, có thể giải cứu thì ta sẽ tận lực, còn nếu giải cứu không được, đó cũng là không còn cách nào.”
Diệp Thạch gật đầu: “Nói cũng phải.”
… …
“Đi thôi, đi tìm đan thư trước, ngươi có biết đan thư ở đâu không?” Bạch Thần Tinh hỏi.
Mộ Thần gật đầu: “Ta biết.”
Đám người Mộ Thần rất nhanh liền tới nơi đặt đan thư cửu cấp. Một quyển sách cổ ngọc thạch bị đặt trên một dàn tế, sách cổ tản ra thất thải quang mang, lộ ra một cỗ sắc thái thần bí nói không nên lời.
“Thế nào? Trận pháp này có thể phá không?” Lăng Xuyên hỏi Bạch Thần Tinh.
Bạch Thần Tinh nhíu mày: “Chỉ sợ ta phá không được.”
Lăng Xuyên tà liếc mắt Bạch Thần Tinh một cái, tràn đầy ghét bỏ nói: “Ngươi thật vô dụng.”
Bạch Thần Tinh thản nhiên mà liếc mắt nhìn Lăng Xuyên, chậm rãi nói: “Trận pháp này là một cái thượng cổ trận pháp cửu cấp trung cấp, hơn nữa là một trận pháp khó giải.”
Diệp Thạch nhíu mày, cái gọi là trận pháp khó giải, chính là không hề có sơ hở, không hề có nhược điểm, nếu mạnh mẽ phá trận, có thể sẽ bị trận pháp bắn ngược, còn có khả năng hủy sách cổ.
Diệp Thạch nhìn Bạch Thần Tinh, hỏi: “Như vậy, chúng ta sẽ không chiếm được đan thư cửu cấp?”
Bạch Thần Tinh lắc lắc đầu: “Không đến mức đó, trận pháp này không ngăn cản linh hồn lực tham nhập, Mộ Thần có thể tham nhập linh hồn lực vào trong đó, đọc lấy nội dung đan thư.”
Lăng Xuyên thử tham nhập linh hồn lực vào trong, phát hiện không đọc được gì.
“Không được.” Lăng Xuyên nói.
Bạch Thần Tinh nhíu mày nói: “Có thể là linh hồn lực của nhạc phụ quá thấp.”
Lăng Xuyên: “…” Bạch Thần Tinh đây là coi thường hắn?
Ánh mắt Bạch Thần Tinh lướt qua Lăng Xuyên, hướng về phía Mộ Thần, “Ngươi thử xem?”
Mộ Thần gật gật đầu, thật cẩn thận tham nhập linh hồn lực vào trong. Linh hồn lực của Mộ Thần vừa tiếp xúc với sách cổ, sách cổ liền quang mang đại thịnh.
Diệp Thạch kích động mở to mắt: “Mộ Thần thật là lợi hại.”
Khúc Khôn nhìn Lăng Xuyên, đầy vui sướng khi người gặp họa mà nói: “Ngươi thật đúng là vô dụng!”
Lăng Xuyên: “…”
Bạch Thừa Phong đánh giá Lăng Xuyên, nghĩ thầm, cái gọi là thế sự đổi thay, đại để chính là như vậy.
Mộ Thần thu hồi linh hồn lực, Bạch Thần Tinh hỏi Mộ Thần: “Thế nào?”
Mộ Thần nhíu mày nói: “Có thể đọc, nhưng sách cổ này không thể lấy đi.”
Diệp Thạch có chút buồn bực: “Người Đan Điện thật keo kiệt, chỉ cho nhìn, không chomang đi.”
“Kỳ thật làchúng ta đang chiếm tiện nghi của Đan Điện, nếu không có cấm chế này ở đây, có lẽ sách cổ sớm đã bị một đám người nào đó lấy đi trước rồi. Trên thực tế trên sách cổ còn lưu lại khí tức linh hồn lực của người khác, có thể thấy trước khi ta đến đã có người tiếp xúc với sách cổ.”
“Trang Thiên Dương chưa chạm tới sách cổ, nhưng Trang Yêu Nguyệt hẳn là đã đọc lấy nội dung trong sách cổ, nếu như sách cổ này có thể bị mang đi, người đắc thủ chính là Trang Yêu Nguyệt.” Mộ Thần bình tĩnh nói.
Diệp Thạch mở to mắt: “Nữ nhân kia biết nội dung trong sách cổ?”
Mộ Thần gật đầu: “Đúng là vậy.”
Trang Yêu Nguyệt tại trên một đạo linh hồn có thiên phú dị bẩm, ngay cả Trang Thiên Dương thực lực mạnh hơn Trang Yêu Nguyệt rất nhiều, nhưng linh hồn lực lại kém hơn Trang Yêu Nguyệt một cấp, điểm này từ chuyện Trang Yêu Nguyệt tiến vào trung tâm cung điện trước Trang Thiên Dương một bước là có thể nhìn ra.
Hẳn là Trang Yêu Nguyệt đã toàn bộ nhớ kỹ nội dung trong đan thư.
Trang Yêu Nguyệt là một lão quái vật, dù sao cũng phải có chút tài năng.
Nếu như Trang Thiên Dương không quá mức đắc ý vênh váo, mà mình lại có dị hỏa, như vậy đối mặt với lão quái vật đó, hắn sớm cũng không biết đã chết mấy lần.
Diệp Thạch nhíu mày: “Tiện nghi nữ nhân kia.”
Mộ Thần cười, “Người chân chính chiếm tiện nghi là chúng ta.”
Diệp Thạch có chút buồn bực hỏi: “Trang Yêu Nguyệt là luyện dược sư sao?”
Mộ Thần gật đầu: “Đúng vậy, còn là một luyện dược sư cửu cấp.”
Diệp Thạch buồn bực nói: “Hiện giờ đan thư ở trong tay nữ nhân đó, vậy…”
Mộ Thần cười khổ: “Đó cũng là không có cách nào.”
Nếu Mệnh Tộc dễ đối phó như vậy thì cũng không phải là Mệnh Tộc, lần này có thể làm cho Mệnh Tộc hao tổn hai võ thánh, chuyến đi này đã là không tệ.
… …
Bạch Thần Tinh nhìn Mộ Thần, vội vàng hỏi: “Nếu lĩnh ngộ xong sách cổ, đan thuật của ngươi có thể tới bát cấp hậu kỳ sao?”
Mộ Thần gật đầu: “Ta nghĩ hẳn là có thể.”
Hắn học hồn kỹ trên bia đá, lại hấp thu linh hồn của Trang Thiên Dương, tuy rằng trong linh hồn Trang Thiên Dương có một phần rất lớn dưới tình thế cấp bách bị đốt hủy, nhưng vẫn còn có một phần giữ lại, trong đó có không ít về luyện đan.
Mộ Thần cảm thấy hiện tại luyện đan thuật của hắn hẳn đã ở trình độ bát cấp trung kỳ.
“Vậy ngươi nhanh chóng ở lại đây lĩnh ngộ đan thư đi.” Bạch Thần Tinh vội nói.
Mộ Thần gật đầu: “Được.”
“Trung tâm cung điện có một mảnh linh dược viên, trong đó có không ít linh thảo bát cấp, thậm chí cửu cấp, vừa lúc có thể tìm tới để Mộ Thần luyện tập. Nhưng mà bên ngoài đám linh thảo này đều có trận pháp bảo hộ.” Lăng Xuyên nhìn Bạch Thần Tinh nói.
Bạch Thần Tinh không chút nghĩ ngợi liền nói: “Ta đi phá trận, thu thập linh thảo, làm phiền nhạc phụ ở đây bảo hộ Mộ Thần, Diên Tinh.”
Lăng Xuyên gật đầu: “Được, ngươi yên tâm.”
Bạch Thần Tinh mang theo Bạch Thừa Phong đi, đám người Lăng Xuyên thì ở lại.
Mộ Thần tham nhập linh hồn lực xuyên qua trận pháp, lĩnh ngộ nội dung trong ngọc thạch.
Lăng Xuyên nhìn Diệp Thạch đang ôm hai đứa nhỏ, thấu tới hỏi: “Thạch Đầu, ngươi đã nghĩ xong tên cho hai đứa nhỏ chưa?”
Diệp Thạch đắc ý nói: “Đại Bảo tên làMộ Tử Dục, Tiểu Bảo tên làMộ Tử Hàm.”
Lăng Xuyên trừng mắt nhìn, đáng thương hề hề hỏi: “Hai đứa đều họ Mộ?”
Diệp Thạch gật đầu: “Đó là đương nhiên, ta sinh chính là bảo bảo của Mộ Thần mà!”
Lăng Xuyên vẻ mặt đau khổ: “Ngươi không đáng thương ông ngoại ngươi sao.”
Diệp Thạch nhìn Lăng Xuyên, lời nói thâm sâu: “Ông ngoại, chuyện bảo bảo, cầu người không bằng cầu mình, ông ngoại tinh thần sung túc, đang lúc năm thịnh, còn sợ không sinh được nhi tử sao?”
Lăng Xuyên nhất thời như ở trong mộng mới tỉnh. Đúng vậy! Hắn có thể tự mình sinh, cùng tôn tử đoạt cái gì chứ?
Lăng Xuyên liếc mắt nhìn Khúc Khôn một cái, cười cười: “Thạch Đầu, ngươi nói đúng.”
Diệp Thạch: “Đó là tất nhiên, Lăng ông ngoại cùng Khúc ông ngoại đều còn trẻ mà, có thể sinh thêm vài đứa, đủ thành một bàn mạt trượt.”
Lăng Xuyên: “…”
Khúc Khôn tuy rằng ánh mắt nhìn về phía nơi khác, nhưng lại là đang lưu tâm nghe Lăng Xuyên và Diệp Thạch nói chuyện, nghe được lời Diệp Thạch nói, Khúc Khôn nhất thời giận run cả người.
Bị Lăng Xuyên áp cũng đã đủ chán ghét, thằng nhóc Diệp Thạch này lại còn tính khiến hắn sinh hài tử cho Lăng Xuyên!!
Nhìn thấy Lăng Xuyên có thâm ý nhìn qua, Khúc Khôn nhất thời lông tơ dựng thẳng đứng, tên Lăng Xuyên hỗn đản chết tiệt này!!
Diệp Thạch nhìn Khúc Khôn, nhỏ giọng nói thầm: “Nói không chừng Khúc ông ngoại đã mang thai rồi.”
Nghe thấy Diệp Thạch nói vậy, Lăng Xuyên tức khắc mở to mắt.
Diệp Thạch thầm nghĩ, năm đó hai ông ngoại chỉ lăn vài ngày liền mang thai, hiện tại Lăng ông ngoại cũng không bị gì, còn thường cùng Khúc ông ngoại lăn qua lăn lại. Tuy nói thực lực càng cao, con nối dòng càng gian nan, nhưng mà lăn nhiều như vậy, vẫn là có khả năng trúng chiêu, dù sao Lăng ông ngoại thoạt nhìn thật sự rất mãnh nha!
Khúc Khôn tức giận cả người phát run.
Diệp Thạch liếc mắt nhìn Khúc Khôn một cái, nhỏ giọng nói tiếp: “Lăng ông ngoại, thực lực Khúc ông ngoại cao cường, thích hành hiệp trượng nghĩa, người thích Khúc ông ngoại có vô số kể, yêu thương nhung nhớ cũng không biết bao nhiêu mà đếm. Nhưng mà nếu mang thai, vậy thì Lăng ông ngoại phải nhìn nhiều một chút, không thể để cho Khúc ông ngoại xằng bậy thêm, rất nguy hiểm đó.”
Khúc Khôn: “…” Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh mà! Tâm Dương nhà hắn sao lại sinh ra một tên nhóc ngu xuẩn như vậy! Chắc chắn đều là do Bạch Thần Tinh ngu ngốc kia liên lụy!
Lăng Xuyên cười cười, nói: “Thạch Đầu, ngươi nói có lý, rất có lý. Ta nhất định sẽ chú ý tới ông ngoại ngươi, tuyệt đối sẽ không để hắn xằng bậy.”
Khúc Khôn: “…”
Tuy rằng Mộ Thần đại bộ phận tâm thần đều ở trên sách cổ, nhưng hắn vẫn lưu lại một phần tâm thần lưu ý nghe động tĩnh của đám người Diệp Thạch, nghe được đoạn đối thoại của Diệp Thạch cùng Lăng Xuyên, trong lòng Mộ Thần không khỏi than thở, Thạch Đầu thật sự đúng là… nhân tài!
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
206 chương
34 chương