Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam
Chương 44
Mấy ngày nay vì để Lôi Thiết dù về bất cứ lúc nào cũng có cơm để ăn, mỗi ngày Tần Miễn đều nấu nhiều hơn, vừa lúc cơm còn lại tối nay dùng làm cơm chiên. Hắn đập vỡ hai trái trứng gà, đánh tan, lại rửa sạch một củ cà rốt và vài lát cải thìa, cà rốt xắt hạt lựu, cắt thìa xắt khúc, làm món cơm chiên thơm phức, trên bếp song song thì bắc nồi canh chua cay đậm đà.
Lôi Thiết tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ rồi vào bếp, thấy tức phụ bưng cơm chiên xong đi ra bàn ăn, xoay người bưng nồi đất theo sau tức phụ.
“Nhiêu đây có đủ ăn không?” Tần Miễn hỏi. Cơm chiên cao cao xếp thành gò núi nhỏ trong đĩa, sắc hương vị đủ cả. Bởi vì nhiệt tình với mỹ thực nên Tần Miễn cũng tình hữu độc chung với dụng cụ bàn ăn, trong nhà có đủ loại dụng cụ hình dạng to nhỏ khác nhau, đĩa đựng cơm chiên cũng rất to.
“Đủ.” Lôi Thiết vào bếp cầm bốn cái bát ra, hai bát cơm, hai bát canh “Ngươi cũng ăn một chút.”
Bụng Tần Miễn quả thật hơi đói, bới một ít cơm chiên. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Đủ?” Lôi Thiết ngồi xuống cạnh hắn, hỏi. Thấy tức phụ gật đầu, y kéo đĩa về trước mặt mình, im lìm cúi đầu ăn
Có thể nhìn ra y thật sự rất đói, động tác không mất ưu nhã nhưng gấp gáp hơn vài phần. Bên môi Tần Miễn thoáng mỉm cười, miệng không khách khí “Đâu có ai tranh với huynh.” Nói thì nói vậy, tay hắn lại cầm bát canh lên, múc canh rồi đặt bên tay trái Lôi Thiết.
“Một ngày chưa ăn gì.” Lôi Thiết trả lời ngắn gọn, uống một ngụm canh rồi tiếp tục ăn cơm.
Tần Miễn không đành lòng nói gì nữa, cũng cúi đầu ăn cơm, ăn hết chén cơm uống nửa bát canh thì gác đũa, nhìn Lôi Thiết ăn. Lôi Thiết uống hết số canh còn lại.
Tần Miễn dò hỏi: “No rồi sao? Nếu chưa thì ta đi làm thêm hai cái bánh chiên.”
“No rồi.” Lôi Thiết đứng dậy dọn bát.
Tần Miễn ngáp một cái “Ngày mai hãy rửa.”
Lôi Thiết bất ngờ, y biết tiểu tức phụ thích sạch sẽ, nhất là phòng bếp, chén bát dùng qua tuyệt đối không để đến ngày hôm sau mới rửa. Đây vẫn là lần đầu tiên.
Dưới ánh đèn, con ngươi đen nhánh phủ kín dịu dàng, y đáp lời, bỏ bát đĩa vào bệ bếp rồi đi ra.
Hai người súc miệng, cùng nhau trở về phòng.
Tần Miễn cất ngân phiếu vào rương tiền, khóa kỹ, cất chìa khóa rồi tiến vào ổ chăn.
Lôi Thiết tắt đèn, kéo người vào trong lòng. Tần Miễn lười già mồm, chỉnh sang một tư thế thoải mái, cẩn thận tránh đi vết thương trên người nam nhân, hưởng thụ nhiệt độ cơ thể cao hơn mình của đối phương, một lần nữa xác định nam nhân này là lò sưởi lý tưởng cho mùa đông.
“Mấy ngày nay có ổn không?” Trong bóng tối Lôi Thiết lại có thể chạm trúng mặt tức phụ, vuốt ve một chút.
Nghĩ đến Lôi Đại Cường, Tần Miễn hơi do dự, nói ra. Hắn dám khẳng định ngày mai Lôi Đại Cường sẽ tìm tới cửa.
“Vài ngày rồi mà vẫn không thấy bóng huynh đâu, trời lại đổ mưa, ta quay về phía núi mắng huynh một câu, cha huynh liền mắng ta, sau đó ta đáp trả một câu ‘Liên quan rắm gì đến ông’.” Tần Miễn bình tĩnh kể, trong lòng lại hơi thấp thỏm. Dù gì Lôi Đại Cường cũng là cha Lôi Thiết. Hắn nhanh chóng bổ sung thêm “Lúc đó không có người khác.”
“Không cần lo.” Lôi Thiết nhàn nhạt nói “Ngoài mặt không có sai lầm gì là được.”
Tần Miễn không thích bầu không khí đột nhiên trở nên buồn tẻ, hắn trở mình trong lòng đối phương, lớn tiếng nói: “Mệt quá rồi, ngủ thôi, ngủ thôi.”
Lôi Thiết rút tay về, ôm người trong lòng càng chặt hơn, cũng khép hai mắt lại.
Ngày hôm sau, cuối cùng cũng trời quang mây tạnh, gió lạnh hiu hiu, cuối thu khí sảng. Cúc dại trong sân tuy bị mưa thu xối tạt vương đầy hạt nước nhưng trông càng có *** thần. Đóa hoa mới nở hơi lớn, hương thơm càng đậm. Mặt đất trong sân ướt nhẹp, từng bước chân giẫm toàn bùn. Trước kia không có tiền, không thể tiêu tốn trang hoàng cho sân, nay có năm trăm lượng Lôi Thiết mang về, tài sức sung túc, phải chỉnh sửa khoảnh sân này một phen mới được.
“Lôi Thiết, huynh đang ở đâu thế?” Tần Miễn thấy cửa sân mở rộng, hô một câu, biết người sẽ không đi xa.
Tiếng Lôi Thiết truyền từ phía ngoài tường sân tới “Ở đây.”
Tần Miễn xoay người vào bếp, quả nhiên nhìn thấy bát đũa hôm qua đều đã được rửa, nồi và bếp cũng dọn dẹp sạch sẽ.
Làm xong bữa sáng đi ra, trong sân có thêm hai cây hoa quế, hoa lá xum xuê, hương thơm nức mũi.
Tần Miễn kinh hỉ đi qua “Đào ở đâu vậy?”
“Trên núi.” Lôi Thiết nhìn thấy cúc dại trong sân liền đoán được hắn không thích sân nhà trống trải.
“Ăn cơm xong hẵng trồng.”
Lôi Thiết rửa tay, đến bên bàn ăn ngồi xuống. Trên bàn bày hai đĩa mì xào và hai chén canh. Lượng cơm cả hai đều lớn, bát cơm đều là bát to, bất quá bát Lôi Thiết còn lớn hơn bát Tần Miễn một số.
Lôi Thiết thầm cảm thán tay nghề tức phụ thực giỏi, từ khi hai người ở riêng đến nay, cơ bản bữa sáng trong năm ngày liền sẽ không lặp lại. Mì xào hôm nay bỏ thêm trứng gà vàng óng, ớt đỏ thái sợi, cải thìa xanh tươi, dụ người thèm ăn.
Trong lòng suy nghĩ nhiều như thế, nhưng gương mặt vẫn ngàn năm không biểu cảm.
Nhưng Tần Miễn có thể nhìn ra từ trong mắt y biết y rất thích bữa sáng hôm nay, âm thầm lên mặt: ‘Cưới’ được tiểu gia là phước phần tổ tiên huynh phù hộ đấy nhé.
“Trên đường đi toàn bùn, muốn lên trấn trên cũng bất tiện, không bằng chờ mặt đất khô lại hãy tính. Hôm nay chúng ta ra bờ sông nhặt đá về lót sân, ít nhất phải lót một lối đi. Huynh thấy thế nào?”
“Ừ.”
“Hai gốc hoa quế kia trồng bên cạnh cúc dại đi. Chừa chỗ trồng thêm cây ăn quả nữa.” Tần Miễn nhìn lướt qua sân, vẫn cảm thấy sân hơi nhỏ. Kiếp trước sống lâu trong thành thị, hắn không thích không gian chật chội. Mà thôi, chờ buôn bán lời nhiều lại xây dựng thêm.
“Cây ăn quả, về sau lên núi tìm. Mau ăn.” Lôi Thiết dùng chiếc đũa gõ nhẹ bát hắn.
Hai người đang ăn thì bên ngoài có hai người tới. Một nam một nữ, đều không đến ba mươi, trên mặt treo nụ cười.
Tần Miễn nhận ra phụ nhân kia là người thò đầu ra nhìn hồi hắn đến xem nền nhà lần đầu, ngụ ở cách vách, trượng phu phụ nhân tên là Chu Nhị Hảo.
“Lôi Thiết, nhà Lôi Thiết, đang ăn à.” Nương tử Chu Nhị Hảo nở nụ cười giống như nặn ra, hai bên khóe mắt hằn lên vết chân chim.
Tần Miễn, Lôi Thiết đứng dậy mời hai người vào nhà ngồi, không rõ ý đồ đến của họ.
“Ha ha, làm phiền quá.” Hai tay Chu Nhị Hảo để trong tay áo, đôi mắt tam giác vẫn luôn đông xét tây ngắm, quét cả một vòng, ánh mắt dừng tại dĩa mì xào bóng nhẩy trên bàn cơm, len lén nuốt nước miếng. Nghe nói nhà Lôi Thiết mời khách rất hào phóng, nhưng thời điểm Lôi Thiết xây nhà gã bị vướng việc bên nhà nhạc phụ, lúc nhà Lôi Thiết tân gia thì bị chuyện bên nhà đại cữu tử(1) kéo chân. Chu Nhị Hảo vẫn luôn tiếc nuối chưa được ăn cơm nhà này, đêm qua nghe bên nhà hàng xóm có động tĩnh, biết cơ hội tới rồi. Hôm nay tức phụ cũng khuyến khích theo gã đến đây. Bữa sáng của người trong thôn cơ bản đều là cháo, bánh ngô, dưa muối, nhà Lôi Thiết quả nhiên phát đạt, chưa nói mì xào kia cho thêm trứng gà, còn đổ nhiều mỡ, ngửi thơm phức.
Trực giác của Tần Miễn không thích hai người này, bèn nháy mắt với Lôi Thiết, cúi đầu ăn mì. Cũng không thể chuyện gì đều do hắn ra mặt.
“Có chuyện gì sao?” Lôi Thiết nghi hoặc hỏi.
Nương tử Chu Nhị Hảo vội vàng xua tay, vẻ mặt thân thiết “Không có gì, không có gì, nửa đêm hôm qua nghe tiếng ngươi và tiểu tức phụ ngươi giống như cãi nhau, ta và đương gia nhà ta qua đây xem coi có thể hỗ trợ gì không. Từ nay hai nhà chính là hàng xóm của nhau, nếu có chỗ cần nhờ, xin đừng khách khí.”
“Đa tạ.” Lôi Thiết gật đầu, nhàn nhạt nói.
“Gia cụ nhà các ngươi thật khí phái” Chu Nhị Hảo sờ sô pha, ánh mắt tham lam tựa như nhìn chằm chằm một đại mỹ nữ “Thứ này nhất định không rẻ phải không? Cả thôn chúng ta chỉ mình nhà các ngươi mới có đó.”
Lôi Thiết nhíu mi, cũng ngồi xuống ăn mì.
Dưới gầm bàn, Tần Miễn đạp y một cước “Đa tạ tẩu tử đã quan tâm chúng ta, ta và Lôi Thiết không có việc gì. Hai người tuỳ tiện ngồi, thời tiết lạnh, đồ ăn mau nguội, còn phải phiền nhị vị chờ chúng ta cơm nước xong mới có thể tiếp chuyện được.”
Hắn và Lôi Thiết nhìn nhau, rất ăn ý kéo chậm tốc độ, không nhanh không chậm ăn xong mì xào, lại chậm rì rì ăn canh.
Chu Nhị Hảo và tức phụ gã ngồi một lát, cảm thấy không thú vị, cuối cùng biết bọn họ không được hoan nghênh, cười gượng đứng lên, hàn huyên hai câu rồi nói tạm biệt.
Tần Miễn dùng đầu gối đụng đụng Lôi Thiết “Hai người này nhìn không giống người tốt, về sau cần đề phòng.”
Lôi Thiết nhìn hắn một cái với hàm xúc không rõ, một ngụm uống hết canh rồi nhìn hắn uống, kiên nhẫn chờ hắn uống xong, tự giác dọn bát.
“Giữa trưa ăn lẩu hay malatang?”
Còn nhớ à. Tần Miễn liếc xéo y “Được.”
Đợi Lôi Thiết rửa bát xong, hai người trồng cây hoa quế lên, rồi thay đôi giày cũ ra bờ sông nhặt đá.
Sông Bạch Thủy là một trong các nguồn nước chủ yếu của thôn Thanh Sơn, khúc bên Tây thôn là chảy từ phía bắc xuống nam ngang qua đây, nước do thôn dân tưới ruộng, trồng rau, giặt quần áo, bắt cá lúc rãnh rỗi cơ bản đều từ đây.
Bên bờ sông đầy đá xanh, hai phụ nhân vừa giặt quần áo vừa nói chuyện phiếm, không ngờ đó lại là Chu Thúy Hoa và Phương Hồng Liễu, nhìn thấy Tần Miễn và Lôi Thiết thì ôn hòa cười cười.
Tần Miễn hơi bất ngờ, cười đáp lại. Mặc kệ hai người vì lý do gì mà thay đổi thái độ, chung quy không phải chuyện xấu.
Trên bờ sông có rất nhiều đá to to nhỏ nhỏ, bị nước mưa cọ rửa nhiều năm nên tương đối trơn nhẵn, đá trứng ngỗng(2) không ít. Mới chốc lát hai người đã nhặt được nửa rổ.
“Lão Đại, ngươi ở đây à.” Một giọng nói không vui vang lên sau lưng.
Động tác Tần Miễn chợt khựng lại, không dấu vết lùi ra phía sau Lôi Thiết.
Lôi Thiết đứng thẳng lên “Cha.”
Lôi Đại Cường hừ lạnh một tiếng, sải bước đến gần, quát to: “Ngươi còn biết ta là cha ngươi à! Ngươi có biết tức phụ ngươi ở trước mặt ta tỏ thái độ gì không?”
Vẻ mặt Lôi Thiết như thường, tay phải tùy tiện nâng lên, đá trứng ngỗng rơi chuẩn xác vào cái rổ xa xa.
-Hết chương 44-
Chú giải:
(1) Đại cữu tử: Anh vợ
(2) Đá trứng ngỗng đá trứng ngỗng
———-
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
75 chương
37 chương
6 chương
110 chương