Trước đây ai gặp Yến Thanh công chúa mà không khen dung mạo cô xinh đẹp như hoa, dáng người linh lung hấp dẫn? Đây là lần đầu tiên có người nói cô đến chả có gì cả. Đợi cô kịp phản ứng, nhận ra Tần Miễn dám bất kính với cô như thế, giận tím mặt mày. Tần Miễn không để cô có cơ hội nói chuyện, lại cười khinh miệt “Còn có một điểm trọng yếu nhất, bản phu nhân nghe nói năm nay Yến Thanh công chúa chỉ mới hai mươi sáu, xem ‘cô nương’ năm nay ít nhất cũng phải ba mươi nhỉ? Nghe bản phu nhân khuyên câu này, giả mạo người trong hoàng thất chính là tội lớn, thừa dịp không ai chú ý, nhanh chóng rời đi đi.” Tần Miễn ra vẻ thương cảm và quan tâm. “Ta trông như ba… ba mươi tuổi?” Yến Thanh công chúa liên tục trúng mấy đao, nộ khí đằng đằng, nhìn chằm chằm Tần Miễn, ngực không ngừng phập phồng. Tần Miễn nhàn nhạt liếc cô ta một cái, tự mình ngắm hoa. Yến Thanh công chúa không dám tin sờ sờ mặt mình, bỗng nhiên xoay người quăng cho nha hoàn cách cô gần nhất một cái tát, tức giận nói: “Ngươi nói coi! Có thật bản công chúa nhìn qua trông giống như ba mươi tuổi không?” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn nhíu mày “Vị cô nương này, nha hoàn của ngươi bị ngươi bức bách như vậy, dĩ nhiên không dám nói thật. Ngươi muốn nghe lời thật, bản phu nhân nói cho ngươi. Lông mi của ngươi vừa mảnh vừa cong, đáng tiếc quá mức thưa thớt, nhìn là biết không đủ *** thần Đôi mắt ngươi quá nhỏ, còn không đủ linh động Làn da ngươi ảm đạm không sáng, son phấn cũng không che được đốm đồi mồi Tóc ngươi khô héo chẻ ngọn, không đủ sáng bóng…” Cả đám nha hoàn đều đứng thộn mặt ra, trợn mắt nhìn Tần Miễn, bỗng nhiên phản ứng lại, kinh sợ quỳ rạp xuống đất. Nhị hoàng tử phi nghe đến tâm thần không yên, che ngực, thầm may mắn người bị phê phán không phải nàng, vô cùng thương cảm Yến Thanh công chúa, nhìn Nhị hoàng tử, trưng cầu ý kiến “Điện hạ, chúng ta có nên… đi ra ngăn cản Trấn quốc phu nhân không?” Nhị hoàng tử hơi lắc đầu, từ khe hở giữa những cánh hoa nhìn Tần Miễn xa xa, đôi mắt u tối hàm chứa tia cười nhạt cổ quái khó hiểu. Yến Thanh công chúa tức đến cả người phát run, trâm cài trên búi tóc cũng run theo, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Tần Miễn “Ngươi câm miệng cho bản công chúa!” Tần Miễn sáng tỏ, nói: “Khó trách làn da không tốt. Vì sao thường nói người dễ nổi giận thì mau già? Chính là đạo lý này. Mà thôi, bản phu nhân luyên thuyên cùng ngươi làm gì. Không ngại nói cho ngươi, hôm nay Yến Thanh công chúa sẽ đến phủ Nhị hoàng tử, thức thời thì mau rời đi đi.” Yến Thanh công chúa có rất nhiều phương pháp có thể chứng minh thân phận của mình, nhưng bị cơn tức xông đến mụ đầu, nhất thời suy nghĩ bay biến hết. Tần Miễn thản nhiên xoay người bỏ đi, vừa đi vừa tiếp tục ngắm hoa. Yến Thanh công chúa thấy bóng dáng hắn dần biến mất, rốt cuộc nặn ra một biện pháp có thể chứng minh thân phận, giương giọng hô: “Người đâu! Mau đi mời Nhị hoàng huynh đến cho bổn công chúa!” Bên môi Tần Miễn thoáng hiện nụ cười đầy hứng thú. Nếu vở kịch hôm nay tan cuộc nhanh như vầy, hắn thật sự sẽ hơi thất vọng. Không qua bao lâu, nghe được tiếng bước chân hỗn độn từ phía sau đến gần, hắn xoay người, thấy Nhị hoàng tử và Nhị hoàng tử phi tiến về phía này, chắp tay thi lễ “Tham kiến Nhị hoàng tử điện hạ, tham kiến Nhị hoàng tử phi. Đến giờ Yến Thanh công chúa vẫn chưa hiện thân, hẳn là sẽ không đến. Không biết bản phu nhân có thể trở về chưa?” Nhị hoàng tử cũng không nhìn ra hắn thật sự không nhận ra Yến Thanh công chúa hay là giả đò, bèn nhìn thoáng qua Yến Thanh công chúa, giới thiệu một lần “Trấn quốc phu nhân, vị này chính là Yến Thanh công chúa.” Yến Thanh công chúa cười âm trầm, ngạo mạn hất cằm. Tần Miễn lộ vẻ kinh ngạc, cố ý ở trước mặt Nhị hoàng tử và Nhị hoàng tử phi làm ra tư thế muốn che đậy việc hắn lỡ thất lễ với Yến Thanh công chúa trước đó, chân thành tha thiết nhìn Yến Thanh công chúa, giọng điệu chân thật “Nguyên lai vị này chính là Yến Thanh công chúa, quả nhiên giống như lời đồn, chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, không hổ là kim chi ngọc diệp, tại hạ thất lễ.” Nhị hoàng tử khó xử mấp máy môi, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Yến Thanh công chúa không vì sự tán dương của Tần Miễn mà vui vẻ lên chút nào, ngược lại mặt mày xanh hồng đan xen. Đã nghe Tần Miễn phê bình nặng nề khi nãy, hiện tại đối với cô là một sự châm chọc trắng trợn. Nhưng giờ Tần Miễn nói lời hay, cô không thể vì đối phương khen mình mà trị tội, càng không thể ở trước mặt Nhị hoàng tử và Nhị hoàng tử phi chất vấn đối phương vì sao nói mấy lời khó nghe kia, làm thế chỉ khiến cô mất mặt thêm. Cô hiểu rõ, quả đắng này, mình bắt buộc phải ăn. Oán hận liếc Tần Miễn, cố nén cơn giận, ôn hòa hỏi: “Ngươi chính là Trấn quốc phu nhân?” “Chính là tại hạ.” Tần Miễn cung kính hỏi “Dám hỏi công chúa có gì chỉ giáo?” Yến Thanh công chúa lạnh nhạt nhìn hắn, nói với Nhị hoàng tử và Nhị hoàng tử phi: “Nhị hoàng huynh, Nhị hoàng tẩu, không phải hai người nói có việc cần làm ư?” “Yến Thanh, chỗ này giao cho muội. Chúng ta tiếp đãi các khách nhân khác.” Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử phi nói với Tần Miễn “Xin lỗi, không thể bồi tiếp”, xoay người rời đi. Yến Thanh công chúa đi đến bên bàn đá ngồi xuống, ý vị sâu xa nhìn Tần Miễn “Trấn quốc phu nhân, Trấn quốc công gần đây có khoẻ? Chắc Trấn quốc phu nhân vẫn còn chưa biết, bản công chúa đã quen Trấn quốc công từ mười mấy năm trước.” Tần Miễn ngạc nhiên nói: “Vậy sao? Nghe công chúa quan tâm nhà ta như vậy, ắt hẳn quan hệ trước kia khá tốt. Tại hạ có một chuyện muốn nhờ công chúa hỗ trợ, không biết công chúa có nguyện ra tay tương trợ?” Yến Thanh công chúa thấy hắn không nhận ra cô đang đào hố, trong lòng cười lạnh, trên mặt cười ngọt, vênh váo nói: “Là chuyện gì? Trấn quốc phu nhân nói ra nghe thử xem.” “Nghe nhà ta nói, tám năm trước y ở kinh thành làm quan, từng có một vị nữ tử thân phận và địa vị đều cao hơn y, ép y cưới nàng.” Tần Miễn bày vẻ mặt phẫn nộ căm hận “Nhà ta vì muốn thoát khỏi nữ tử kia, rơi vào đường cùng, chỉ có thể tự hủy dung mạo. Công chúa trời sinh trí tuệ, hẳn hiểu được, bị một nữ tử bức ép đến nước đó, đối với một nam nhân là khuất nhục cỡ nào? Nhưng tại hạ nhiều lần ép hỏi nữ tử đó là người phương nào, y đều không chịu nói. Tại hạ cả gan thỉnh công chúa vươn tay giúp đỡ, giúp tại hạ tra ra thân phận nữ tử kia. Một khi biết đó là ai, tại hạ nhất định sẽ không tha cho nàng! Nếu công chúa nguyện ý hỗ trợ, tại hạ sẽ cảm kích ngài vô cùng.” Nhị hoàng tử đứng sau hòn giả sơn nghe rành mạch, âm thầm lắc đầu. Yến Thanh căn bản không phải đối thủ của vị Trấn quốc phu nhân này. Đáy mắt Nhị hoàng tử phi cũng lộ ra hai phần kiêng kị Tần Miễn. Lại nhìn Yến Thanh công chúa, sắc mặt trắng bệch, tay trái run lên, tách trà trong tay ‘Xoảng’ một tiếng, rơi xuống đất, nước trà xối lên giày thêu của cô. “Công chúa, ngài không sao chứ?” Bọn nha hoàn kinh hoảng chạy tới đỡ Yến Thanh công chúa. “Công chúa?” Tần Miễn nghi hoặc nhìn cô, rồi như khéo hiểu lòng người, nói “Là tại hạ mạo muội. Nếu công chúa cảm thấy khó xử, coi như tại hạ chưa hề nói gì.” Yến Thanh công chúa hất tay bọn nha hoàn ra, ra vẻ trấn định hỏi: “Ngươi sẽ không buông tha thế nào?” Tần Miễn mỉm cười “Có lẽ công chúa còn chưa biết thân phận tại hạ, tại hạ là một đại phu. Mấy ngày trước từng có người đưa tặng hai mỹ nhân cho nhà ta, công chúa có biết tại hạ phản kích như thế nào — A, công chúa thân phận cao quý, vẫn đừng nên để mấy lời kia làm bẩn tai ngài.” Yến Thanh công chúa hoảng hốt, truy vấn: “Là chuyện gì? Cứ nói ra đừng ngại, bản công chúa thứ cho ngươi vô tội.” “Vậy… Tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.” Tần Miễn cẩn thận tìm từ “Tại hạ hạ dược cho người nọ, làm hắn trong vòng ba ngày ba đêm đều… ừm nói chung là đau khổ tột cùng. Có mấy lời, tại hạ thật sự khó mà nói cho công chúa nghe được. Bất quá, chuyện này hẳn đã truyền khắp, nếu công chúa muốn biết, hỏi thăm một chút là rõ.” Trong lòng Yến Thanh công chúa vừa kinh hoảng lại vừa tò mò, hỏi mãi không được, bèn mắt lạnh nhìn qua đám nha hoàn bên người, hỏi: “Các ngươi có biết chuyện này không?” Một đại nha hoàn do dự một chút, rồi vẫn đến gần bên tai cô, khe khẽ nói nhỏ. Yến Thanh công chúa hô nhỏ một tiếng, hai mắt trợn trắng, ngất đi. Tần Miễn vô cùng kinh ngạc “Đây… có phải công chúa không khoẻ trong người không? Mau, nhanh đi bẩm báo cho Nhị hoàng tử điện hạ.” Kêu xong, hắn nhanh chóng lui ra xa một trượng, đứng yên tại chỗ. Nhị hoàng tử và Nhị hoàng tử phi sớm đã thu hết mọi chuyện vào mắt, sợ Yến Thanh công chúa xảy ra chuyện trong phủ mình, vừa nghe bọn nha hoàn lớn tiếng kêu to liền bước nhanh đến. Nhị hoàng tử dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn sâu vào Tần Miễn, Tần Miễn mờ mịt nhìn lại. Nhị hoàng tử thu hồi đường nhìn, phân phó bọn nha hoàn “Lập tức dìu công chúa về phòng nghỉ ngơi.” “Dạ!” Đám nha hoàn đỡ Yến Thanh công chúa rời đi, Nhị hoàng tử phi cũng theo bồi, tại chỗ chỉ còn Tần Miễn và Nhị hoàng tử. “Nhị hoàng tử điện hạ, việc này thật sự không liên quan đến tại hạ!” Tần Miễn vội vàng phủi sạch quan hệ, trên mặt trưng vẻ lo sợ không yên. Nhị hoàng tử có một loại cảm giác vô lực sâu sắc, bởi vì nhìn bề ngoài, việc này quả thật không liên quan đến Tần Miễn. Nhưng mặc kệ thế nào, Yến Thanh vẫn là người trong hoàng thất, ngài cần phải bày tỏ thái độ. Đang muốn mở miệng, một vị tiểu tư chạy chậm lại đây “Khải bẩm điện hạ, Trấn quốc công đến.” Nhị hoàng tử xoay người lại, thấy Lôi Thiết một thân hắc y, xoải bước mà đến, bước tiến mạnh mẽ trầm ổn, mặt không chút biểu cảm. Đôi mắt lạnh lùng kia khi nhìn thấy Tần Miễn liền thay thế bằng vẻ dịu dàng, dù nhạt, nhưng khiến người không thể coi nhẹ. “Nhị hoàng tử điện hạ, hữu lễ.” Nhị hoàng tử chắp tay đáp lễ “Trấn quốc công.” “Ta tới đón phu nhân.” Lôi Thiết đi đến bên cạnh Tần Miễn “Không biết chúng ta có thể ra về được chưa?” Nhị hoàng tử cười nói: “Đương nhiên, tiệc ngắm hoa cũng gần kết thúc. Trấn quốc công cùng phu nhân cứ tự nhiên.” Lôi Thiết gật đầu với đối phương. Tần Miễn chắp tay bái biệt Nhị hoàng tử, cùng Lôi Thiết rời đi. “Tức phụ?” Lôi Thiết truyền âm hỏi Tần Miễn. Tần Miễn cười tủm tỉm “Huynh thấy ta giống người dễ bị bắt nạt sao?” Các phu nhân khác thấy Lôi Thiết tự mình tới đón Tần Miễn về, trong lòng minh bạch, lời đồn Trấn quốc công và Trấn quốc phu nhân tình thâm ý trọng không phải là lời đồn vô căn cứ. Ai nấy đều hâm mộ, mối hôn nhân của họ không kém, nhưng từ trước đến nay phu quân nhà mình chưa từng chu đáo như thế, săn sóc như thế. -Hết chương 175- ———-