“Người trong thôn đều biết các ngươi đối xử phúc hậu với hạ nhân và nhân công.” Ý cười trên mặt tức phụ Trần Tam càng tươi, thanh âm cũng nhẹ nhàng hơn “Nghe nói hạ nhân nhà các ngươi mỗi tháng đều được phát thịt, so với một vài thôn dân còn tốt hơn.” Tần Miễn không tiếp lời thẩm, chỉ cười cười. “Trần Tam thúc, chuyện này quyết định như vậy? Đến lúc tửu phường đi vào sản xuất ta lại cho người đến báo với thúc một tiếng.” “Được, được.” Trần Tam thúc xoa xoa tay, tươi cười không ngớt. Sau khi Tần Miễn, Lôi Thiết rời đi, vài thôn dân chạy đến nhà Trần Tam hỏi thăm tin tức. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lúc trở về đi ngang qua lò đậu hủ, nói là lò chứ kỳ thật là ngăn trong nhà ra một buồng có cửa xép, bày đậu phụ non, đậu phụ khô, đậu phụ chiên,… để người đi ngang có thể nhìn thấy. Tần Miễn thấy lão bản nương lò đậu hủ đang chuyển đậu hủ vừa làm xong ra “Đã lâu không ăn đậu hủ.” Lão bản nương cười ha hả nói: “Vậy mua hai cân về, chiên rán hay luộc đều ngon hết!” Tần Miễn đi qua, hỏi Lôi Thiết “Mua hai cân đậu phụ non, hai cân đậu phụ khô nhé?” Lôi Thiết lấy túi tiền giắt ở đai lưng xuống. Lão bản nương mím môi cười với Tần Miễn, như có ẩn ý. Tần Miễn mặt không đổi sắc, hết sức bình tĩnh. Lão bản nương thuần thục cắt đậu phụ non và đậu phụ khô “Đậu phụ non đúng hai cân, đậu phụ khô hai cân hai, tính hai cân. Tổng cộng bảy văn tiền.” Lôi Thiết lấy bảy văn tiền ra đặt lên quầy, nhấc bao đậu phụ non và đậu phụ khô đã được đóng gói lên. Hành động này làm lão bản nương lại cười thiện chí. “Đi thong thả nha.” Lão bản lò đậu hủ còn đang ngái ngủ xoa bụng từ trong phòng đi ra “Ta sắp chết đói rồi, sao bà còn chưa nấu cơm?” “Ăn ăn ăn, cả ngày chỉ biết ăn thôi!” Lão bản nương oán giận chọc chọc ngón tay nhỏ dài lên ót ông “Ông xem Lôi Thiết người ta đối với nam tức phụ của mình tốt bao nhiêu, chỉ kém không nâng niu trong tay. Ông thì sao! Tức phụ ông là nữ nhân mềm mại quyến rũ, ông còn không biết quý trọng!” Lão bản tránh khỏi tay bà, nhìn eo to mông phì của bà, cười ruồi nói “Mềm mại quyến rũ? Sao không thấy a.” “Ông nói cái gì?” Lão bản nương chống nạnh hai tay, trừng đôi mắt hạnh. “Không, không có gì.” Lão bản nhất thời héo hút, cười gượng nói: “Đúng là mềm mại quyến rũ. Nấu cơm nhé?” “Hừ!” Tần Miễn nhướng mi, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lôi Thiết. Lôi Thiết mắt nhìn thẳng, ra vẻ ngờ ngệch. Tần Miễn không khỏi bật cười. Hắn còn nghe cuộc đối thoại khi nãy, không tin Lôi Thiết không nghe được. Hôm nay trời đứng gió, ánh nắng nóng cháy rọi xuống, tầng tầng lá cây héo rũ hiện ra sắc vàng, mặt đất bị chiếu đến sôi nóng, phảng phất như sắp bốc khói. Ve sầu sau lá cây không biết mệt mỏi kêu to, một tiếng cao hơn một tiếng. Mặt Tần Miễn bị nắng chiếu nóng hổi, bước đi nhanh hơn “Giữa trưa ăn rau trộn và thịt nguội nhé.” Lôi Thiết đi phía bên phải hắn, che chắn một phần nắng “Thịt bò nguội(1) không tệ.” Tâm Tần Miễn mềm nhũn, sao không đáp ứng, nắm bàn tay to kéo y đi mau “Làm cho huynh một đĩa thịt bò nguội, làm thêm nồi bò kho nữa.” Vừa vào cổng, Lôi Tần Viên bẩm báo Lôi Hướng Trí và Lôi Xuân Đào đến chơi. Tần Miễn nhớ ra lại đến cuối tháng, thư viện Thanh Vân cho nghỉ, bảo Lôi Tần Viên hái vài quả đào mật đưa tới. Lôi Xuân Đào, Lôi Hướng Trí đang đứng dưới bóng cây phong nói chuyện. “Đại ca, đại tẩu.” Tần Miễn đẩy cửa ra “Cửa không có khóa, sao không vào nhà ngồi? Mau vào.” “Ở bên ngoài hóng gió rất mát.” Lôi Hướng Trí, lôi Xuân Đào cùng đi vào. Đây là lời khách khí, trong nhà không có ai, sao họ có thể tuỳ tiện đi vào. Lôi Thiết đưa thức ăn vào phòng bếp sắp xếp. “A Thiết, đậu hủ ngâm trong nước muối một chút.” Tần Miễn dặn. Lôi Thiết ở bên trong hỏi “Bao nhiêu muối?” “Một nhúm là được.” Toàn thẩm nhanh chóng đến đây, đặt đĩa hoa quả đã cắt rửa lên bàn “Ngũ công tử, cô nương, mời từ từ dùng.” Lôi Xuân Đào nói cảm tạ, rầu rĩ không vui đáy mắt Lôi Hướng Trí ngầm ẩn vẻ âm u. Tần Miễn đổi sang đôi dép đan bằng tre lạnh trước, sắp hoa quả vào hai mâm phân biệt, đưa cho hai người, ngồi xuống phe phẩy quạt hương bồ “Sao đều có vẻ sầu mi khổ kiểm vậy?” “Cám ơn đại tẩu. Trong nhà ồn quá, chúng ta đi ra hít thở không khí.” Lôi Xuân Đào bưng mâm trái cây, thở dài một hơi, âm thầm đánh giá đại ca và đại tẩu. Cách ăn mặc của cả hai rất kỳ quái, nhưng lại cho cảm giác vô cùng nhàn nhã tự tại, khiến nàng thật hâm mộ. “Ồn ào chuyện gì?” Tần Miễn thuận miệng hỏi. Lôi Xuân Đào là người không giấu được lời “Nương và Tứ ca. Nương muốn để Tứ ca cưới Nhị biểu tỷ nhà đại cữu cữu. Tứ ca không chịu, hai người liền cãi nhau. Nhị biểu tỷ ấy — thật không hiểu rốt cuộc nương nghĩ như thế nào nữa!” Lúc nàng nói lời này, vẻ mặt bất giác lộ ra sự phản cảm đối với Đỗ thị. Người ‘Đại cữu’ nàng nói đương nhiên không phải đại cữu của Lôi Thiết, mà là thân huynh đệ của Đỗ thị. Tần Miễn ngập tràn đồng tình với Lôi Hướng Lễ. Hắn nhìn thoáng qua thái độ bình tĩnh của Lôi Hướng Trí, thản nhiên nói: “Ngươi không rõ, Ngũ ca ngươi hẳn là hiểu rõ.” Lôi Xuân Đào kinh ngạc nhìn Lôi Hướng Trí, truy vấn: “Ngũ ca, vì sao nương làm như vậy?” Lôi Hướng Trí nhất định không muốn nói lời không phải về Đỗ thị trước mặt hắn và Lôi Thiết, nên Tần Miễn chuẩn bị nói sang chuyện khác. Lôi Hướng Trí lại than nhẹ một tiếng, mở miệng, tiếng nói bình tĩnh “Có liên quan đến việc Tứ ca muốn phân gia. Nương lo Tứ ca… sẽ ly tâm với mình, nên…” Lôi Xuân Đào nhăn mũi “Cái gì? Chỉ vì nguyên nhân này mà nương muốn Tứ ca cưới Nhị biểu tỷ? Tuy Nhị biểu tỷ vẻ ngoài xinh đẹp nhưng được nuông chiều từ bé, hết ăn lại nằm, nàng gả cho Tứ ca không phải là hại Tứ ca sao! Nương cũng nghĩ nhiều quá, Tứ ca là nhi tử bà, sao có thể ly tâm với bà?” Lôi Hướng Trí cười khổ. Hắn ta cũng rất muốn biết nương mình nghĩ gì, bức đại ca đi thì thôi, còn muốn bức luôn nhi tử thân sinh của mình đi sao? “Nương chỉ là nhất thời suy nghĩ lệch lạc, ta sẽ khuyên nhủ nương.” Hắn ta trầm giọng nói “Để Nhị biểu tỷ vào cửa thật sự sẽ hủy Tứ ca.” Tần Miễn không phát biểu bất cứ ý kiến gì. Lôi Thiết hơi cúi đầu gọt hoa quả cho tức phụ, phảng phất như không có nghe cuộc đối thoại của Lôi Hướng Trí, Lôi Xuân Đào. Lúc này Lôi Xuân Đào mới có tâm tình ăn trái cây. Lôi Hướng Trí vứt bỏ cảm xúc tiêu cực, nói “Đại tẩu, hôm nay ta đến còn có một việc khác. Vài đồng học với ta muốn mua hoa quả của Du nhiên điền cư. Ta đã nói với bọn họ hoa quả của Du nhiên điền cư không bán ra ngoài, nhưng cả bọn kiên trì nhờ ta hỏi lại ngươi, nên ta đành thay họ hỏi một câu.” “Là mấy đồng học có quan hệ khá tốt với ngươi phải không? Chỉ là nay sinh ý Song Hưởng lâu ngày càng tốt, đào mật hái mỗi ngày hầu như đều đưa đến Song Hưởng lâu. Ngay cả ta và đại ca ngươi cũng rất ít khi để mình ăn.” Tần Miễn có chút khó xử “Như vậy đi, đến tháng Tám trước khi bãi viên, ta để cho họ một ít. Bất quá giá sẽ không thấp.” Biết rõ hoa quả Du nhiên điền cư mắc còn muốn mua, có thể thấy mấy người đồng học này đều là người có tiền, không làm thịt thì uổng. Lôi Hướng Trí biết đại tẩu nể mặt mũi mình, cười nói: “Đa tạ đại tẩu. Bọn họ có nói giá cả không thành vấn đề.” Tần Miễn nhẹ nhàng gật đầu. Lôi Hướng Trí cầm một quyển trục từ túi tay áo ra “Đại ca, đại tẩu, đây là bức hoạ gần đây ta mới vẽ, nếu hai người không ngại, có thể treo ở trong nhà.” Tần Miễn nhận lấy quyển trục, mở ra, trong bức họa chính là một góc của Du nhiên điền cư, màu sắc tươi đẹp, bút pháp sinh động, hồ điệp vờn hoa sống động như thật, phảng phất như muốn từ bức hoạ bay ra. “Tranh đẹp!” Tần Miễn tán thưởng “Sao không đề danh? Chờ tương lai Ngũ đệ đỗ Trạng nguyên, tranh này sẽ tăng cao giá trị” Mặt Lôi Hướng Trí ửng đỏ, trong mắt ánh lên vui vẻ tự tin “Được đại tẩu để mắt, tiểu đệ tất dốc hết khả năng.” Lôi Thiết mang văn phòng tứ bảo tới, Lôi Hướng Trí đề danh thêm, Tần Miễn treo bức hoạ ở phòng khách. “Hiếm khi hai huynh muội ngươi đến nhà một lần, giữa trưa ở lại dùng cơm nhé?” Tần Miễn nói. Lôi Xuân Đào không ngừng gật đầu “Tay nghề đại tẩu cực tốt, tiểu muội liền không khách khí.” Lôi Hướng Trí chắp tay với Tần Miễn “Gây thêm phiền toái cho đại tẩu rồi.” Tần Miễn đứng dậy “A Thiết, huynh ra vườn rau hái chút đồ ăn đi.” Lôi Hướng Trí, lôi Xuân Đào cũng đứng lên. “Chúng ta đi cùng đại ca.” “Được, thích ăn gì các ngươi cứ tự mình hái. A Thiết, huynh nhớ hái bí đỏ nhé.” Tần Miễn đưa cho hai cái giỏ đựng cho Lôi Hướng Trí và Lôi Xuân Đào. “Được.” Trong vườn rau, cà tím, dưa leo, ớt xanh, bí đao, khoai tây, quả mướp, khổ qua, cà chua, bí đỏ, xà lách, rau hẹ vân vân, thứ gì cần có đều có. Từng quả dưa leo thon dài xanh non, một trái cà chua như đèn ***g màu đỏ… toàn bộ rau trái sinh cơ bừng bừng, Lôi Xuân Đào ngắm nhìn, cảm giác một đôi mắt vốn không đủ dùng. “Ngũ ca, ngươi xem rau củ nhà đại tẩu sinh trưởng thật tốt, một lỗ sâu đục cũng không có.” Lôi Hướng Trí nhìn chung quanh, gật đầu tán đồng “Nghĩ đến cũng đúng, bằng không sinh ý Song Hưởng lâu sẽ không náo nhiệt như vậy.” Lôi Thiết hái một quả bí đỏ lớn nâng trong tay “Ta về trước. Thích ăn gì, các ngươi tự hái.” “Cám ơn đại ca.” Lôi Xuân Đào giống như một con bướm vàng bay qua, hái cà chua mình thích ăn nhất trước. Ở nhà Tần Miễn làm trước món đậu phụ khô kho, thịt bò nguội và trứng muối trộn đậu phụ non. Lôi Thiết hái bí đỏ về, hắn lại nấu bí đỏ, chuẩn bị làm bánh bí đỏ. Còn chưa đến chính ngọ, thời gian dư dả. “Đại tẩu, chúng ta đã trở lại.” Giọng nói nhẹ nhàng của Lôi Xuân Đào truyền vào nhà. Lôi Hướng Trí xách hai giỏ đựng, đi phía sau. “Đại tẩu đã làm ba món ăn rồi?” Lôi Xuân Đào nhìn thoáng qua bàn ăn, xấu hổ nói “Chúng ta hái nhiều thứ lắm.” Tần Miễn nhìn hai giỏ rau “Không sao. Nếu các ngươi thích ăn, lát nữa ăn nhiều chút. Các ngươi ngồi một lát, đói bụng thì ăn chút hoa quả.” Lôi Xuân Đào đang muốn nói vào phụ, thấy Lôi Thiết nhấc hai giỏ đựng rau đi vào bếp cùng Tần Miễn, lại ngồi trở về. Làm xong bánh bí đỏ, Tần Miễn lại làm bò kho, canh cà chua thịt bò, miến nấu chua cay, trứng tráng rau hẹ, dưa leo xào thịt vào khoai tây thái sợi chua cay. Cộng thêm bánh bí đỏ tổng cộng mười món, có thể so với bữa ăn tất niên. Lôi Xuân Đào, Lôi Hướng Trí phụ bưng món ăn lên bàn. “Thơm quá.” Lôi Xuân Đào cười khen. “Wâu.” Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu của Nhất Điểm Bạch, lúc này Tần Miễn mới phát hiện Lôi Hướng Lễ đang đứng ở ngoài cửa với vẻ mặt mờ mịt, không biết đã đứng bao lâu. Lôi Tần Viên đứng phía sau, bước nhanh lên tới “Thỉnh đại thiếu gia, tiểu thiếu gia thứ tội, tiểu nhân vốn muốn thông báo…” Lôi Hướng Lễ vội nói: “Đại ca, đại tẩu, là ta không để hắn thông báo, ta tính ghé một lát liền đi.” Tần Miễn ra hiệu Lôi Tần Viên lui ra, hô: “Tứ đệ, sao không vào nhà?” Lôi Hướng Lễ lau mặt, đi vào, trên mặt còn lưu vẻ mệt mỏi, có chút xấu hổ “Đại ca, đại tẩu. Ta thật sự không muốn ở trong nhà, lại không biết đi đâu, đi tới đi lui liền đi tới đây…” Tần Miễn đồng tình vỗ vỗ vai hắn ta “Còn chưa ăn cơm nhỉ?” Lôi Hướng Lễ lắc đầu, ngơ ngẩn nói: “Chưa.” Lôi Thiết vào bếp mang ra một bộ bát đũa. “Đa tạ đại ca.” Lôi Hướng Lễ ngồi xuống cạnh Lôi Xuân Đào. “Tứ ca, ngươi không sao chứ?” Lôi Xuân Đào thấp giọng hỏi. “Không có việc gì.” Lôi Hướng Lễ thở dài. Tần Miễn ra hiệu “Ăn cơm thôi.” Lôi Thiết gắp cho tức phụ một đũa đậu phụ khô kho trước rồi mới bắt đầu ăn. Tần Miễn thì gắp một đũa thịt bò nguội cho Lôi Thiết. Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí và Lôi Xuân Đào nhất thời đều có chút ngây người. Động tác của đại ca đại tẩu vô cùng tự nhiên, hiển nhiên là từng làm thế rất nhiều lần. Người một nhà tương thân tương ái, vậy mới là gia đình chân chính. Không giống như nhà họ, mỗi lần ăn cơm ai nấy đều ăn rất nhanh, sợ mình ăn ít hơn người khác, thậm chí thỉnh thoảng còn có cảnh tranh đoạt, không chút hơi ấm gia đình. -Hết chương 111- Chú giải: (1) Thịt bò nguội: Nguyên văn là ‘lỗ ngưu nhục’, món này là thịt bò tảng hầm lâu cùng với gia vị, đến khi mềm thì để nguội xắt mỏng ăn. Tui để là thịt nguội để phân biệt với món thịt bò kho a. Hình của nó: lỗ thịt bò [Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]