Thực Vi Thiên mang đồ ăn lên  rất nhanh, đương nhiên điều này cũng có quan hệ đến việc tửu lâu không có bao nhiêu khách hàng. Lục Thanh đang cùng Tiểu Ngốc Tử nói chuyện thì tên tiểu nhị hay nói kia cũng đã bưng cái đĩa đi tới. Hai món ăn, một chay một mặn, dinh dưỡng coi như là cân đối. Lục Thanh cùng Tiểu Ngốc Tử  nhắc chiếc đũa lên liền ăn, không nói một câu vô nghĩa nào. Không thể không nói Thực Vi Thiên có thể truyền thừa trăm năm cũng là có đạo lý, hai món này đều là dùng nguyên liệu bình thường nhất để nấu ăn, nhưng khi được Thực Vi Thiên làm ra thì lại mang phong vị khác. Thịt hầm, phì mà không chán, sắc màu sáng rõ, thoạt nhìn liền làm cho ngón trỏ đại động, ăn vào miệng cũng cực kỳ mỹ vị. Món còn lại là rau trộn, thanh thúy ngon miệng, dùng với cơm là không thể tốt hơn. Nhưng mà, hai món ăn này tuy rằng mỹ vị, nhưng Lục Thanh tổng cảm giác khuyết thiếu những gì. Đợi đến khi hắn cùng Tiểu Ngốc Tử dùng gần hết thức ăn trước mặt thì Lục Thanh mới bừng tỉnh. Cư nhiên không có ớt! Thân là một người hiện đại không có cay thì không vui, cho nên khi không có ớt thì thức ăn dù ăn ngon như thế nào cũng đều thiếu một chút phong vị, Lục Thanh giả vờ vô tình quét mắt sang các bàn ăn khác, quả nhiên, vài món ăn tinh xảo kia đều là một mang một cảm giác thanh đạm, căn bản là nhìn không tới bóng dáng của ớt. Lục Thanh nghĩ không biết có phải tửu lâu Lục gia lũng đoạn loại gia vị này cho nên mới làm cho Thực Vi Thiên không có ớt. hay là, thế giới này căn bản không có thứ gọi là ớt này. Sau  khi tính tiền và chào tạm biệt tiểu nhị, Lục Thanh mang theo Tiểu Ngốc Tử  đã ăn uống no đủ ra khỏi cửa Thực Vi Thiên. Ánh nắng mặt trời đem toàn bộ thế giới bao trùm dưới một tầng ánh sáng màu kim hoàng, phố lớn ngõ nhỏ tràn ngập người, ai nấy đều mang theo khuôn mặt tươi cười, nắm tay người nhà đi dạo phố ăn cơm, hết thảy đều có vẻ tốt đẹp và không chân thật. Tiểu Ngốc Tử tuy rằng vẫn còn thèm ăn, thế nhưng đồ ăn vặt của y còn dư thật nhiều cộng với y vừa ăn quá no, cho nên y đối với đồ ăn trên đường ngược lại không thế nào cảm thấy hứng thú, mà Lục Thanh thì không. Từ khi ra khỏi Thực Vi Thiên, hắn liền cẩn thận quan sát đồ ăn vặt trong các quán ven đường,  không có ngoại lệ, toàn bộ đều không có bóng dáng của ớt. Sở dĩ Lục Thanh quan tâm đến ớt như vậy  không phải bởi vì hắn là một người ham ăn, đời trước Lục Thanh cũng có những ngày nghèo khó chỉ ăn bánh bao để vượt qua. Điểm quan trọng chính là, Lục Thanh nhớ rõ, trên của căn nhà gỗ nhỏ có treo một dây ớt đỏ au. Hắn vốn tưởng rằng đó chính là thứ mà người ở trước đó đã lưu lại, nhưng hiện tại xem ra, chủ nhân nhà gỗ kia thật là thần bí. Ớt thì không nói làm gì, nhưng hồ lô kia tuyệt đối không phải là đồ vật bình phàm. Lục Thanh cảm thấy tâm động, liền muốn mau về nhà để nhặt cái hồ lô kia. Hắn loáng thoáng cảm giác, bản thân hắn muốn thay đổi vận mệnh của mình tại cổ đại này thì cái hồ lô xấu xí kia là một vật mấu chốt. “Hắt xì –” Đúng lúc này Tiểu Ngốc Tử đột nhiên hắt xì một cái thật to, lúc này Lục Thanh mới phục hồi tinh thần, nhìn Tiểu Ngốc Tử đang mặc một thân  quần áo  rách nát, hắn liền cảm giác một trận xót xa. Lúc này mới từ Thực Vi Thiên đi ra không bao lâu, khuôn mặt Tiểu Ngốc Tử liền bị gió lạnh buốt thấu xương làm cho hồng toàn bộ, hắn nghĩ hai người đều đã rời khỏi Lục gia, không đến mức ngay cả một kiện áo bông đều không mua được. Nghĩ như vậy, Lục Thanh liền mang theo Tiểu Ngốc Tử đi đến một tiệm thợ may để mua hai kiện áo bông. Lục Thanh không có nhiều bạc nên chỉ có thể mua loại thường,  nhưng cho dù là như thế thì so với quần áo trên người họ thì cũng tốt hơn rất nhiều. [yuki-hana: sao cảm giác 2 bạn này nghèo khổ dữ lắm]. Lúc này Tiểu Ngốc Tử đã được Lục Thanh thay cho áo bông ấm áp, y vui vẻ cứ gọi ca ca mãi. Nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiểu Ngốc Tử, Lục Thanh cảm giác cái gì cũng đáng giá…… Mua xong quần áo liền trở về nhà, khi rời đi căn nhà gỗ, vô luận là Tiểu Ngốc Tử hay Lục Thanh đều chật vật đến cực điểm, mà lúc quay về thì hai người lại đều hồng quang đầy mặt. Lục Thanh đi đến chỗ mình ném hồ lô, lúc này mắt hắn hiện ra  một trận tinh quang. Đây chính là thứ tốt, nếu đã rơi vào trong tay của hắn thì sẽ là đồ của hắn. Mắt thấy sắc trời cũng đã trễ, Lục Thanh cũng không dám trì hoãn, vừa về nhà liền bắt đầu nhóm lữa trên lò. Hắn cùng với Tiểu Ngốc Tử nhặt rất nhiều củi khô cùng cỏ khô  trong rừng rậm, sau đó nấu một nồi lớn nước, một là có thể làm ấm giường đất, hai là có thể nước ấm để rữa mặt và tắm rữa, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện. Ở đây không có người hầu để sai sử, hết thảy đều là do Lục Thanh tự mình làm, thế nhưng như vậy ngược lại càng làm cho hắn cảm thấy tự tại một ít. Ở hiện đại, Lục Thanh có thể từ hai bàn tay trắng phấn đấu trở thành một luật sư nổi tiếng, như vậy khi sống ở cổ đại, hắn cũng có thể làm được đi. Đợi đến khi nước nấu xong thì trời đã tối hoàn toàn. Lục Thanh châm nến, mang đến cho nhà gỗ nhỏ một chút ánh sáng. Hắn thực may mắn khi quyết định mang theo mọi thứ lúc rời khỏi Lục gia,  nếu không thì giờ này hắn muốn làm gì cũng không thể làm. Tiểu Ngốc Tử đã sớm được Lục Thanh mang ngồi lên giường đất, giờ phút này y đang ngồi im và mở to đôi mắt đen bóng mắt nhìn Lục Thanh, thỉnh thoảng còn phát ra một vài tiếng cười thanh thúy như chuông bạc. [yuki-hana: em ấy giống baby quá] “Tiểu Bạch đang vui vẻ gì đó?” Lục Thanh vừa cho nước ấm vào trong bồn gỗ, vừa hảo kì hỏi. Tiểu Ngốc Tử che miệng tiến vào trong ổ chăn,  tựa hồ không muốn Lục Thanh phát hiện là y đang cười, nhưng hình ảnh cái chăn đang rung đã  tiết lộ tâm tình của y. Lục Thanh cũng không cố hỏi thêm, hắn chỉ là đem nước ấm để lên một chiếc ghế, kéo Tiểu Ngốc Tử lại để rửa mặt rửa chân. Trên mặt Tiểu Ngốc Tử bị đá cắt ra vài vết máu khiến cho người ta nhìn vào khuôn mặt vốn như bạch ngọc của y đều cảm thấy đau lòng, Lục Thanh nghĩ nghĩ, liền đem nước trong hồ lô đổ vào trong bát, sau đó hòa thêm một ít nước lạnh, tiếp theo hắn dùng vải bông sạch sẽ lau mặt cho Tiểu Ngốc Tử. Cũng không biết này nước này có công dụng trị lành vét thương hay không, thế nhưng nếu nước kia lại có thể giúp cho Lục Thanh cải thiện thể chất, như vậy ít nhất có thể khẳng định nó đối với cơ thể con người là không có hại. Về phần thống khổ, Lục Thanh suy đoán rất có khả năng là bởi vì lúc đó hắn không biết tiết chế mà uống quá nhiều nên mới bị như vậy.  Khi hắn uống nước thì phát hiện, một hồ lô nho nhỏ như vậy mà lại không ngừng có nước chảy ra, mà thậm chí vào buổi chiều, khi hắn nhặt lại hồ lô thì bên trong nước vẫn còn đầy. Quả nhiên không phải vật phàm. Tiểu Ngốc Tử bị Lục Thanh kéo từ trong ổ chăn ra, nháy nháy đôi mắt to, có chút tò mò nói:“Ca ca?” Lục Thanh cầm trong tay vải bông dính linh tuyền giúp Tiểu Ngốc Tử lau mặt, động tác mềm nhẹ đến cực điểm khiến Tiểu Ngốc Tử thoải mái suýt nữa muốn ngủ, đợi đến khi lau mặt xong sau đó lại đem chân ngâm vào trong chậu nước nóng hầm hập, lúc này thì y mới cảm giác thấy thoải mái. Tiểu Ngốc Tử bôn chạy cả ngày giờ đây đang dần dần nhắm hai mắt lại, trực tiếp thông một tiếng liền ngã xuống mặt giường đất,  ngủ. (^_^) Lục Thanh bất đắc dĩ, đành phải thay y lau khô chân, lại không ngại khó khăn điều chỉnh lại thân thể cho Tiểu Ngốc Tử, sau đó đắp chăn, xong hết mọi thứ thì Lục Thanh mới  bắt đầu thu thập chính mình. Khi Lục Thanh đi đổi một chậu nước khác vào phòng thì phát hiện, vết sẹo trên mặt Tiểu Ngốc Tử cư nhiên đã thần kỳ biến mất! Đó là một loại rung động không thể dùng ngôn ngữ kể ra. Cho dù là một nơi có y học cực kỳ phát đạt như ở hiện đại, miệng vết thương như vậy cũng phải chờ đến một khoảng thời gian thì mới có thể khôi phục lại được, mà nước trong hồ lô kia cư nhiên có thể thần kỳ đến như vậy, thật sự là không thể dùng khoa học để lí giải……Không, không chỉ là khoa học không lí giải, hồ lô này quả thực chính là một tồn tại phản khoa học, bất cứ lý luận khoa học nào cũng đều không thể giải thích được sự tồn tại của nó. Nói thật khó tin nhưng những gì tận mắt chứng kiến khiến cho giá trị quan của Lục Thanh trong nhiều năm qua đang dần dần bị phá vỡ. Rung động qua đi, là một trận mừng như điên. Lục Thanh nghĩ, quản nó có khoa học hay không, chỉ cần hiện tại có thể mang đến lợi ích lớn nhất cho hắn, vậy thì đó chính là khoa học. Bản thân hắn xuyên việt cũng đã rất khó giải thích, như vậy hắn cần gì phải vì một hồ lô phản khoa học mà lãng phí tế bào não. Nghĩ như vậy cho nên Lục Thanh xem hồ lô như là một bảo vật trời cho. Lục Thanh âm thầm bình ổn lại tinh thần, bắt đầu vệ sinh thân thể. Linh tuyền đang giúp Lục Thanh tẩy tủy, cho nên trên cơ thể hắn xuất hiện rất nhiều thứ dơ bẩn, Lục Thanh thật sự không thể chịu đựng những vật như vậy cứ tiếp tục dính ở trên da của mình, cho nên hắn dùng nước ấm lau sơ qua sau đó cởi hết quần áo, bắt đầu tẩy thân thể. Không gian trong nhà gỗ nhỏ hẹp, cho nên tắm rửa thì nước bẩn nhất định sẽ đổ tràn ra trên sàn. Nơi này không có cái gọi là sàn gạch, sàn của căn nhà này là dùng gỗ làm, Lục Thanh đương nhiên không muốn nước bẩn dính vào trên sàn. Cho nên tuy rằng thời tiết rét lạnh, Lục Thanh cũng không thể không mang theo một thùng nước ấm đi ra ngoài phòng mà bắt đầu tẩy thân mình. Đêm khuya, gió lạnh thổi mạnh, Lục Thanh dù không ngừng xối nước ấm vào trên người mình nhưng hắn vẫn bị đông lạnh, sau một trận tắm rửa này, Lục Thanh cảm giác cả người hắn đều bị đông lạnh suýt mất đi nửa cái mạng. Gian nan mặc vào áo bông, Lục Thanh rùng mình đi đến bếp lò để thêm vài cây củi, lúc này hắn mới bưng thùng gỗ đi vào. Ấm áp bên trong căn nhà nhỏ  cùng thế giới bên ngoài giống như là Thiên Đường và Địa Ngục, môi  Lục Thanh đông lạnh xanh tím, hắn thề ngay khi bản thân có bạc nhất định sẽ xây phòng tắm trước để  hắn sẽ không bao giờ  còn chịu đựng như thế này khi tắm rửa vào buổi tối nữa. Mà lúc này, Tiểu Ngốc Tử ngủ được cực kỳ thơm ngọt, khuôn mặt đỏ bừng, đó là vì ấm áp. Lục Thanh vội vàng cởi áo khoác, chỉ chừa lại áo lót, sau đó tiến vào ổ chăn, lúc này hắn mới cảm giác chính mình mới thật sự sống lại. Trước kia Lục Thanh luôn luôn không ngủ trước 11 giờ, cho nên hiện tại, hắn cũng không thể lên giường mà có thể ngủ ngay. Lục Thanh nhắm mắt lại, nghĩ nghĩ về công việc sau này, không qua bao lâu thì hắn cũng thiếp đi. Chung quy ép buộc suốt một ngày như vậy, hắn cũng mệt mỏi …… Tiểu Ngốc Tử mơ mơ màng màng từ trong ổ chăn của mình chui ra, sau đó chạy tới bên trong ổ chăn của Lục Thanh. Khóe miệng Lục Thanh hơi hơi giơ lên, liền vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Tiểu Ngốc Tử, hai người ôm nhau mà ngủ, thân mật giống như một đôi phu thê bình thường vậy. Một đêm ngon giấc. Mặt trời lên cao, Tiểu Ngốc Tử chậm rãi mở mắt, kinh hỉ phát hiện ca ca cư nhiên ngủ ngay bên cạnh mình. [yuki-hana: là cưng chạy đến bên cạnh hắn đó]