Xuyên Việt Chi Gia Hữu Soả Phu
Chương 27
“Có lúc ta thật sự rất ngạc nhiên, mấy thứ trong óc của ngươi là từ đâu mà có?” Tần Hải nhìn tờ giấy mà Lục Thanh viết, chậc chậc lấy làm hiếu kỳ nói.
Thái độ của Tần Hải đối với Lục Thanh cũng đã chuyển biến ba trăm sáu mươi độ, từ ban đầu là bán tín bán nghi đến bây giờ thì hoàn toàn coi Lục Thanh là chủ, sai đâu đánh đó, có thể nói từ trong đáy lòng của Tần Hải đã nhận định Lục Thanh chính là chưởng quầy của Thực Vi Thiên.
Đối mặt với nghi vấn, Lục Thanh lại chỉ cười thản nhiên, khiêm tốn nói:“Chỉ là do ngày thường đầu óc của ta ưa loạn tưởng mà thôi.”
“Tuy nhiên, biện pháp của ngươi dù tốt thì có tốt, chỉ sợ lúc đầu sẽ không có người tin tưởng đi.” Tần Hải nhíu mày nghĩ nghĩ, ngay sau đó lại nói:“Không bằng chúng ta tìm người đến diễn một màn được không?”
“Ta cũng có ý này, nếu Tần lão bản cũng nghĩ như thế, vậy thì chuyện này liền giao cho Tần lão bản làm đi.” Lục Thanh gật gật đầu, sau đó nói.
Tần Hải không cần nghĩ ngợi đáp ứng:“Hảo, ngươi yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta làm.”
Sắc trời đã không sớm, Lục Thanh còn muốn mang theo Tiểu Ngốc Tử trở lại nhà gỗ, vì thế sau khi chào bọn tiểu nhị của Thực Vi Thiên liền vội vàng rời đi. Về chuyện ăn tự chọn, kỳ thật Lục Thanh đã sớm suy xét đến. Nhưng tư tưởng của người cổ đại tương đối bế tắc, muốn làm cho bọn họ chấp nhận hình thức mới mẻ này chỉ sợ không phải thực dễ dàng.
Thực Vi Thiên làm tổng điếm, hắn tính toán đi theo con đường cao cấp, hấp dẫn tầng lớp thượng lưu trong thị trấn; Mà những điếm phụ thuộc Thực Vi Thiên thì chủ yếu phục vụ cho tầng lớp bình dân, tất cả đều lấy hình thức “tự phục vụ” là chính, đương nhiên giá tiền cũng tiện nghi nhiều.
Thực Vi Thiên dù có lớn nhưng cũng không thể phục vụ toàn bộ thực khách được, cho nên việc khai chi nhánh là chuyện phải làm. Lục Thanh lợi dụng tri thức cùng đầu não của một người hiện đại, lại kết hợp với cách sống của người cổ đại mà định ra chương trình cho những điếm mới.
Đợi đến khi hắn huấn luyện nhân viên của mình xong, điếm mới cũng có thể khai trương.
Nay Thực Vi Thiên hơn xưa rất nhiều, chỉ riêng hỏa kế chạy đường liền có mười mấy, nhưng nếu theo trong kế hoạch của Lục Thanh vẫn không đủ, chí ít phải đảm bảo từng bàn lớn đều có thể có một hỏa kế mới được. Bất quá mấy thứ này vẫn là phải chậm rãi, không thể sốt ruột.
Lục Thanh làm chưởng quầy của Thực Vi Thiên, làm cho lợi nhuận một ngày của Thực Vi Thiên từ mấy văn tiền tăng lên trên trăm lượng bạc, mà rượu dùng linh tuyền nhưỡng cũng mang đến ho hăn một bút tài phú không nhỏ, mỗi ngày có thể kiếm được khoản năm mươi lượng.
Bởi vì thời gian cho nên không có thể so sáng với tài phú của Lục gia, thế nhưng nếu cứ thế mãi, Lục Thanh tuyệt đối có thay thế được Lục viên ngoại để trở thành thủ phủ của huyện Phương Lâm.
Bất quá cho dù đã dư dả, nhưng Lục Thanh cùng Tiểu Ngốc Tử vẫn ở trong nhà gỗ nhỏ ở núi Thanh Vân. Vốn là dựa theo tài lực của hắn thì đã có thể mua một tòa nhà không sai bên trong thị trấn Phương Lâm, nhưng mà qua ải của Tiểu Ngốc Tử lại là rất khổ sở.
Sinh ý Lục Thanh càng làm càng lớn, Tiểu Ngốc Tử càng ngày càng quyến luyến căn nhà nhỏ kia. Cơ hồ sau khi mặt trời xuống núi, Tiểu Ngốc Tử đều phải quấn Lục Thanh trở lại nhà gỗ nhỏ, cho dù là trời tối cũng muốn trở về.
Ngay từ đầu Lục Thanh rất khó hiểu, thế nhưng sau này hắn mới phát hiện, tuy rằng mỗi ngày Tiểu Ngốc Tử đều ngoan ngoãn đứng ở bên người hắn, không chạy loạn cũng không nói lung tung, nhưng chỉ có khi ở bên trong nhà gỗ nhỏ, lúc chỉ có hai người bọn họ thì Tiểu Ngốc Tử mới có thể lộ ra khuôn mặt tươi cười ngọt ngào. Hắn lúc này mới biết, Tiểu Ngốc Tử hi vọng ở một mình cùng với hắn.
Để tiện di chuyển về nhà, Lục Thanh mua riêng một cổ xe ngựa, cho nên thời gian đi đường cũng ngắn hơn rất nhiều.
Lục Thanh ngồi ở phía trước đánh xe, Tiểu Ngốc Tử thì yên lặng mà ngồi trong xe ngựa, bên cạnh còn có một tấm thảm da lông tùy thời có thể dùng để sưởi ấm — đó là Tiểu Bạch Hổ mễ mễ, hiện tại nó đã trưởng thành không ít. Tính tình của tiểu Bạch Hổ này vừa ham ăn vừa lười, cố tình lại được Tiểu Ngốc Tử cưng chìu, cho nên đi đến nơi nào y cũng đều ôm nó. Có lần Lục Thanh muốn đuổi con cọp béo này xuống đất cho nó tự chạy, thế nhưng Tiểu Ngốc Tử lại nước mắt ròng ròng mà nhìn Lục Thanh, làm cho hắn chỉ có thể bò đi ý tưởng này. Thậm chí có đôi khi, một người một hổ quá thân mật khiến ho Lục Thanh có chút ghen tị.
Lục Thanh tập trung tinh thần thúc ngựa xe, bay nhanh trên đường về nhà gỗ, đột nhiên có một đôi tay ấm áp từ sau lưng hắn thò ra, tiếp theo còn xuất hiện thanh âm tri kỷ của Tiểu Ngốc Tử:“Ấm áp.”
Lục Thanh nhéo nhéo khuôn mặt tươi cười có chút thịt của Tiểu Ngốc Tử, che chở đầy đủ nói:“Bảo Bảo hảo hảo ngồi, chúng ta lập tức có thể về nhà.”
Tiểu Ngốc Tử có chút không tình nguyện mà rút tay về, thế nhưng đầu vẫn còn ló ra ngoài, bộ dáng giống như muốn bồi Lục Thanh. Lục Thanh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đành phải nói với y:“Bảo Bảo không mệt sao, có muốn ra ngồi bên ngoài không?.”
Tiểu Ngốc Tử cao hứng chui từ trong xe đi ra, ngồi ở bên cạnh Lục Thanh, dùng tay của mình che lên tay của Lục Thanh. Tay của hai người, một là thon dài cùng với khớp xương rõ ràng, khớp ngón tay vì thường xuyên cầm bút nên xuất hiện kén mỏng; Mà tay của một người khác, thì vừa nhìn đã biết là không có trải qua bất cứ công việc mệt nhọc gì, mềm mềm, thịt thịt, để người nhịn không được muốn cầm, một đời đều không muốn buông ra.
Độ ấm trong lòng bàn tay Tiểu Ngốc Tử truyền đến cho Lục Thanh, sưởi ấm luôn cả cho trái tim của hắn. Không khí tình tứ nồng đậm giữa hai người lan tràn, trong tình cảnh này, khiến cho Lục Thanh nhịn không được mà muốn hôn Tiểu Ngốc Tử của hắn một cái. Hắn luôn không biết, chỉ là một cái hôn môi đơn giản mà có thể làm cho hắn kích động như vậy. Vô luận là trên thân thể, hay là trong tâm hồn. Lục Thanh nhìn ánh mắt ngây thơ hồn nhiên của Tiểu Ngốc Tử, cảm giác khả năng chịu đựng của mình không biết có thể kéo dài đến ngày đó để cùng Tiểu Ngốc Tử thân cận hay không.
“Ngao ô!”
Ngay lúc này, Bạch Hổ vốn bị bỏ quên lại ngao ô hét lớn một tiếng, trong nháy mắt làm cho Lục Thanh từ bầu không khí ý loạn tình mê này thanh tỉnh trở lại (^_^), hắn đang muốn trách cứ Bạch Hổ vì la hoảng nhưng phát hiện đầu xe của mình đang chuẩn bị đâm ngay vào đại thụ!Lục Thanh vội vàng điều chỉnh phương hướng trở lại con đường nhỏ, nội tâm của hắn thở dài một hơi, mĩ sắc hỏng việc a![yuki-hana: chắc lúc này con cọp đang cười khinh bỉ anh Thanh]
Hoàn hảo, tốc độ xe ngựa nhanh hơn rất nhiều so với đi bộ, thừa dịp ánh nắng còn chút ít, Lục Thanh rất nhanh thấy được bong dáng căn nhà nhỏ của mình.
“Ân?”
Có chút kỳ quái. Vì sao trong nhà gỗ sẽ có đèn? Lục Thanh không sợ bị trộm, bởi vì trên cửa nhà gỗ không có khóa, cho nên trong phòng trừ một ít đồ dùng hằng ngày thì căn bản không có cái gì khác. Chẳng lẽ là người thần bí đã từng ở nhà gỗ đã trở lại?
Đầu tiên, Lục Thanh đem xe ngựa dừng ở chỗ thường ngày, sau đó thong thả đem thức ăn cho ngựa, lúc này hắn mới mang theo Tiểu Ngốc Tử cùng mễ mễ trở về nhà gỗ nhỏ của mình.
Không đợi vào cửa, liền nghe thấy một thanh âm:“Ngươi rốt cuộc trở lại.”
Lục Thanh nhíu mày:“Là ngươi, ngươi tới làm gì?”
Lục San San mỉm cười, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ càng thêm xuất chúng, nàng thân mật tiến lên, trang sức trên người đinh đương rung động, nàng muốn ôm cánh tay của Lục Thanh, lại bị Lục Thanh tránh đi.
“Đại ca, làm gì mà xa lạ với ta như vậy, ta nhớ rõ khi ta còn nhỏ ngươi thích nhất là ôm ta chơi mà.” Sắc mặt của nàng khẽ biến, nhưng khuôn mặt vẫn mang theo nét tươi cười.
Tiếng nói của Lục San San rất là ngọt nị, thế nhưng nếu so sánh cùng với sự mềm mại trời sinh của Tiểu Ngốc Tử mà nói thì chính là quá mức cố ý, làm cho người nghe chán ghét đến thực, nhất là khi Lục Thanh chẳng có chút hảo cảm nào đối với Lục San San, khi nghe thanh âm cố ý làm nũng của nàng thì cả người hắn đều nổi da gà.
“Nói chuyện đàng hoàn.”
Lục Thanh có chút không kiên nhẫn. Hắn mang Tiểu Ngốc Tử về nhà nghỉ ngơi, vốn là vì thả lỏng tâm tình, hiện tại lại bởi vì Lục San San mà làm cho hắn có chút không được tự nhiên. Nếu biết Lục San San sẽ đến, hôm nay hắn tuyệt đối sẽ không trở về. Về phần ý đồ của nữ nhân này, Lục Thanh cũng chỉ có thể suy đoán là liên quan đến lời đồn đãi gần nhất của nàng, còn cụ thể thì hắn không biết.
Hắn vốn định trực tiếp mang theo Tiểu Ngốc Tử vào cửa, không nhìn đến nữ nhân này, nhưng mà Lục San San kia không biết uống nhầm thuốc gì, vẫn cứ đứng tại cửa, không tránh ra.
“Đại ca ngươi như thế nào có thể nói như vậy đâu, chúng ta tốt xấu cũng là anh em ruột mà.” Âm điệu của Lục San San khôi phục bình thường, sắc mặt không thay đổi, nói:“Muội muội ta biết đại ca ngươi thích cái gì, riêng chạy tới tặng người cho ngươi, chỉ cầu về sau nếu đại ca phát đạt, không cần quên công lao của muội muội ta mà thôi.”
Lục Thanh nghe xong những lời này, vẻ mặt đột nhiên liền thay đổi. Đúng lúc này, cửa gỗ sau lưng Lục San San vốn đóng chặt giờ bị đẩy ra, lập tức có một thanh âm nữ nhân ngọt nị còn hơn giọng của Lục San San vừa rồi truyền đến. Nếu Lục Thanh không có nghe sai thì nơi mà thanh âm nữ nhân phát ra chính là từ….trên giường!
Nói thật, giờ phút này, Xuân Hoa đang nằm trên giường thật sự là không thoải mái. Nàng cùng nhị tiểu thư Lục San San thương lượng rằng sẽ lại đây tìm Lục Thanh cho nên tắm rửa trang điểm một phen, nàng dùng loại hương phấn Yên Chi, đó là loại mặt hàng cao cấp mà ngày thường nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng mà điều làm cho nàng không nghĩ tới là, Lục San San cư nhiên cầm ra một lọ xuân dược bảo nàng uống vào rồi đi câu dẫn Lục Thanh. Ngay từ đầu Xuân Hoa không đồng ý, chủ yếu là vì nàng vẫn là khuê nữ, đối với loại chuyện này thì vừa có chút thẹn thùng, lại vừa ôm một tia ảo tưởng. Nhưng Xuân Hoa làm sao so với một Lục San San đầy miệng lưỡi, cho nên không qua bao lâu nàng liền mơ mơ hồ hồ đáp ứng chủ ý tồi tệ của Lục San San. [yuki-hana: mấy nhỏ này sao ấy]
Vào buổi chiều, hai người bọn họ liền đi đến nhà gỗ nhỏ của Lục Thanh, ước chừng chờ đợi khoản hai canh giờ. Xuân Hoa uống xong dược thủy cũng tịch mịch cô đơn nằm ở trên giường mà đợi hai canh giờ, thẳng đến vừa rồi Lục San San đẩy cửa ra một chút, Xuân Hoa mới có hi vọng được giải cứu.
Sắc mặt Lục Thanh như sương lạnh, giống như hắn thật sự sẽ đông lạnh tật cả những ai muốn đến gần hắn. Tiểu Ngốc Tử đứng ở phía sau Lục Thanh, vẻ mặt có chút mờ mịt. Y muốn nhìn một chút xem trong phòng đang có ai, nhưng Lục Thanh lại che ánh mắt của y, hắn nói:
“Bảo Bảo đi lên xe ngựa chờ một lát được không.”
Rõ ràng ngữ khí thực ôn nhu nhưng lại khiến cho Tiểu Ngốc Tử sinh ra một cảm giác khủng hoảng. Bởi vì y biết, đây là ý nói Lục Thanh không muốn y ở cùng hắn.
“Không cần, không cần.” Không cần đi lên xe ngựa, Bảo Bảo muốn đứng ở bên cạnh phu quân, nơi nào đều không đi.
Đáng tiếc lúc này đây, ý nguyện của Tiểu Ngốc Tử lại không được Lục Thanh đồng ý.
“Ngoan, ta lập tức lại đây.” Lục Thanh sờ sờ tóc Tiểu Ngốc Tử.
Lục Thanh không để cho Tiểu Ngốc Tử nhìn thấy bộ dáng hiện tại của nữ nhân kia, bởi vì hắn cảm giác, loại thân thể dơ bẩn không chịu nổi này chỉ sẽ làm kinh hách đến tâm linh hồn nhiên của Tiểu Ngốc Tử. Lục Thanh không thể dễ dàng tha thứ cho người ô nhiễm nhà của hắn cùng Tiểu Ngốc Tử, nhưng cái nhà này giờ lại bị nhiễm một chút vết đen. Như vậy hắn cũng chỉ có thể bỏ đi. Bất quá cho dù bỏ đi thì Lục Thanh cũng muốn đuổi hai nữ nhân chẳng biết xấu hổ này ra khỏi nhà trước.
Ra ngoài ý liệu là, lần này Tiểu Ngốc Tử không có ngoan ngoãn nghe lời mà đi trở lại xe ngựa, y thập phần kiên định trừng mắt nhìn Lục Thanh. Lục Thanh bị ánh mắt hung mãnh kia của y trừng, cư nhiên ngây ngẩn cả người.
Tiểu Ngốc Tử phát lực, một bàn tay đẩy thân thể Lục Thanh, một bàn tay đẩy Lục San San đang chặn đường ra chỗ khác. Khí lực của y thật lớn, đồ vật trên trăm cân cũng đều có thể thoải mái nhắc tới, huống chi là một Lục San San gầy teo nho nhỏ, căn bản ngăn cản không được cước bộ của Tiểu Ngốc Tử.
Lục San San bị đẩy mạnh, ai u một tiếng té ngã trên đất, nhất thời chật vật không chịu nổi, đang định khóc kể, lại là bị Lục Thanh một cước đá văng ra thật xa.
“Nơi này không phải chỗ ngươi có thể đến, lăn ra!”
Kia một đá kia rất nặng, nhưng lại tránh được bộ vị mấu chốt nên sẽ không tạo thành thương tổn quá lớn. Từ nhỏ, Lục San San được nuông chiều từ bé, đâu chịu nổi ủy khuất này, lập tức muốn đứng lên lý luận với Lục Thanh một phen. Nhưng không đợi nàng đứng lên, chỉ thấy Tiểu Ngốc Tử kia kéo hai cánh tay Xuân Hoa, từ trong phòng ném ra, hai nữ nhân xui xẻo này lại gặp nhau lần nữa. Nhất thời trên mặt đất bên ngoài nhà gỗ có hai nữ nhân đang gào khóc thảm thiết.
Tiểu Ngốc Tử thật vất vả khí phách một hồi, mà Tiểu Bạch Hổ ngày thường vốn vô cùng biếng nhác, giờ phút này cũng đại phát thần uy, làm cho Lục San San cùng Xuân Hoa sợ tới mức không dám tiếp tục đứng ở nơi này.
Hiện tại trên người Xuân Hoa chỉ mặc một kiện sa y mỏng manh, lại còn bị chính mình kéo ra không ít, ăn mặc như vậy, lại là hai nữ nhân gầy yếu đi ở trên đường trong đêm tối, kết quả, có thể nghĩ……Bất quá Lục Thanh không thèm để ý chút nào đến hai nữ nhân vô sỉ này sẽ gặp được chuyện gì, hắn cảm giác chính mình không có đạp hai người một trận coi như đã là nể tình lắm rồi.
Giải quyết xong Lục San San cùng Xuân Hoa, Lục Thanh thở dài một hơi trong lòng, bởi vì hắn biết, bọn họ không thể tiếp tục ở lại căn nhà nhỏ chứa nhiều ký ức ấm áp này nữa.
Nhà gỗ tuy nhỏ, thế nhưng nó lại là nhà của Lục Thanh. Nếu có thể, Lục Thanh nguyện ý cùng Tiểu Ngốc Tử vĩnh viễn ở nơi này. Thế nhưng hiện tại, địa phương này cũng đã không an toàn. Hôm nay có một Xuân Hoa, ngày mai có lẽ sẽ có một Thu Hoa, nếu mỗi ngày đều là như vậy, Lục Thanh làm sao chịu nổi. Tất nhiên hắn sẽ không bị dụ hoặc, nhưng hắn nhìn ra được, Tiểu Ngốc Tử cũng không vui vẻ.
“Bảo Bảo, chúng ta chuyển đến nhà mới ở được không”.
Truyện khác cùng thể loại
316 chương
142 chương
82 chương
118 chương
21 chương
40 chương
84 chương