Xuyên Việt Chi Dị Thế Hồ Khẩu
Chương 32
Đợi vài ngày, Thạch Hoài Sơn tìm Lưu Tam thúc hẹn ngày đi, cứ như vậy chuẩn bị vào thành.
Thời điểm đầu xuân này đối với Lưu Tam thúc mà nói chính là thời điểm tốt, là mùa thịnh vượng cho công việc đánh xe của ông. Trong nhà có lương thực dư, đều chở vào trong thành bán lấy tiền. Tiền đổi được đem đi mua hạt giống, hay sắm thêm vài món đồ gì đó cho nhà.
“Ta cũng đi, mang theo Chiêu Phúc nữa.” Nghiêm Thu trông ngóng vào thành đã lâu, từ khi đến nơi này, mỗi ngày chỉ đổi tới đổi lui giữa nhà và sân viện, tử trạch[1] cũng chịu không nổi.
“Được.” Thạch Hoài Sơn đương nhiên là đáp ứng, “Vừa lúc ngươi tự mình chọn chút vải, làm hai bộ quần áo mỏng.” (áo mỏng mặc cho mùa hè đó)
Nghiêm Thu nói: “Việc này không gấp, hiện tại trong nhà dùng nhiều tiền, còn mua vải gì chứ? Mặc áo mỏng còn phải hai ba tháng nữa ni, áo của ta vẫn còn có thể mặc được một thời gian nữa. Đợi đến lúc đó mới mua đi.”
“Lại không thiếu chút đó tiền cho ngươi may quần áo.” Thạch Hoài Sơn lầm bầm một câu, rất không vui, hắn thích thấy Nghiêm Thu được mặc tốt, được ăn ngon.
Nghiêm Thu trừng hắn một cái, người này không biết tiết kiệm, sao có thể tích lũy được tiền?
Hôm đó khởi hành, gió xuân bắt đầu thổi tới, may mắn cả con đường đều lầy lội do tuyết tan ra, không có bụi đất gì đó, bằng không ngồi xe một đoạn đường này, sẽ bị thổi bụi đất đầy mặt.
Nghiêm Thu cùng Thạch Chiêu Phúc đều rất hưng phấn. Ngồi ở trên xe kéo, ngắm nhìn bốn phía, tuy rằng bên đường đều là núi rừng, cũng không có phong cảnh đẹp gì cả, nhưng mới lạ ni.
Xe la chạy chậm vào thành, bởi vì Nghiêm Thu cùng Thạch Chiêu Phúc là lần đầu đến, ba người muốn dạo chơi cho thỏa thích. Không tiện để Lưu Tam thúc cứ đánh xe đi theo mãi, liền hẹn sau buổi trưa đợi ở cửa thành.
Thạch Hoài Sơn vác mấy miếng da thú, dẫn Nghiêm Thu cùng Thạch Chiêu Phúc đi đến cửa hàng buôn bán da thuộc trước.
Vương lão bản của cửa hàng bán da là người quen vẫn luôn qua lại, Thạch Hoài Sơn đều bán da ở chỗ này của anh ta.
“Ơ này, trời vừa tan tuyết đã tới rồi?” Vương lão bản lớn lên bộ dạng rất phúc hậu, khuôn mặt hiền lành, nhưng ánh mắt lại lộ ra chút thông minh lanh lợi.
“Ân, trong nhà sắp làm việc vui, bán chút da rồi mua sắm vài thứ.” Thạch Hoài Sơn quen việc dễ làm xách da tiến vào trong tiệm của Vương lão bản, giao cho người làm trong tiệm kiểm tra.
Vương lão bản ngắm nhìn Nghiêm Thu đứng ở cửa tiệm, chớp nháy con ngươi hỏi Thạch Hoài Sơn, “Đây là tề quân của ngươi? Thực xinh đẹp ni.”
Thạch Hoài Sơn cười hắc hắc, “Là tề quân của ta, người bên cạnh là đệ của ta, gọi là Thạch Chiêu Phúc.” Quay mặt qua lại giới thiệu cho Nghiêm Thu cùng Thạch Chiêu Phúc, “Đây là Vương lão bản, da thú của chúng ta bán ở chỗ này của huynh ấy, là người rất phúc hậu.”
Nghiêm Thu cùng Thạch Chiêu Phúc vội chào hỏi, kêu một tiếng Vương lão bản.
Vương lão bản ha ha cười, “Tiểu tử Hoài Sơn này, thật là có phúc! Tề quân cùng đệ đệ, đều dễ nhìn như vậy.” Sau đó lại nói: “Tiệm bán da của ta đây, cũng là trông cậy vào da thú Hoài Sơn đánh bắt được ni, tay nghề này của hắn mười dặm tám phương cũng không có thợ săn nào có thể so được. Mỗi lần đều rất nguyên vẹn, mỗi tấm lúc xử lý đều dễ dàng hơn so với của người khác!”
Thạch Hoài Sơn cũng cười, “Phải dựa vào tay nghề này để ăn cơm ni, cũng coi như là được đi?”
“Phải đó, tay nghề này của ngươi a, cho dù sau này không làm nữa, cũng phải truyền lại a, cũng đừng lãng phí.” Vương lão bản nói xong đột nhiên nghĩ đến, “Đúng rồi, năm ngoái ngươi nói muốn nuôi một gia súc có thể kéo xe, ta đã hỏi thăm giùm ngươi, có con ngựa non cũng không tệ. Mấy chuyện kéo xe này, vẫn là ngựa tốt hơn! Ngựa non rẻ, mua về, nuôi hơn một năm, vậy là có thể làm việc. Rất thích hợp!”
Vậy khẳng định là ngựa tốt, Thạch Hoài Sơn cũng muốn nuôi ngựa. Nhưng ngựa con này xem như rẻ đi, so với la vẫn đắt hơn không ít.
Có điều, trước mắt, hắn nào có tiền dư dả đặt mua ngựa? Thạch Hoài Sơn chắp tay nói, “Đã làm phiền ngươi phí công sức rồi. Ngựa này ngươi hỏi thăm giùm ta, vậy khẳng định là tốt. Chẳng qua gần đây nhà của ta có nhiều việc cần dùng tiền, tạm thời thật đúng là không lấy được con ngựa này.”
Thạch Chiêu Phúc vừa nghe lời này, sắc mặt không tốt lắm, cậu biết bởi vì chuyện kết hôn của mình, đã thêm không ít phiền toái cho đại ca, trong lòng vô cùng áy náy.
Nghiêm Thu nhìn thấy, nhỏ giọng an ủi cậu, “Đừng nghĩ nhiều, là trong nhà muốn để dành tiền để xây lại phòng ốc.”
Thạch Chiêu Phúc cúi đầu, buồn bực không lên tiếng.
Vương lão bản nhìn ba người bọn họ, trong lòng đại khái đã biết chuyện như thế nào. Ông suy nghĩ một lát rồi nói: “Việc này có thể ngộ nhưng không thể cầu, ngựa tốt khó tìm. Như vậy đi, bên nhà của ngươi tạm thời có khó khăn, ta đây giúp ngươi mua con ngựa nhỏ này trước. Đợi kinh tế trong nhà ngươi dư dả rồi, ngươi lại dẫn trở về. Bằng không, đến lúc đó kinh tế cho phép lại không có.”
Thạch Hoài Sơn nghe vậy vừa kinh ngạc lại cảm kích, “Vậy, như vậy sao được?”
“Như thế nào không được? Chúng ta hợp tác sắp bốn năm rồi, ngươi là dạng người gì ta hiểu rõ. Giúp ngươi lo liệu chút chuyện đó, không tính là gì.”
Đây thật đúng là quý nhân, Thạch Hoài Sơn trừ bỏ cảm tạ, cũng không biết nói gì cho tốt.
Vương lão bản cười nói: “Cám ơn cái gì, đến lúc đó tiền ta giúp ngươi cho ngựa ăn trong thời gian này cũng phải tính cho ta.”
Thạch Hoài Sơn vội nói: “Đó là nhất định!”
Ba người từ biệt Vương lão bản, cảm thấy thoải mái không ít. Da thú bán được tiền không nói, gia súc cũng có thể mua được.
Chính là Thạch Chiêu Phúc còn rầu rĩ không vui, “Ca, ta lại liên luỵ ngươi. Cái gì cũng dựa vào ngươi làm, ta không phải rất vô dụng sao?”
Thạch Hoài Sơn một cái tát vỗ lên đầu cậu, “Nói mê sảng cái gì ni?! Ta là ca của ngươi, ngươi không dựa vào ta, dựa vào ai? Ngươi bây giờ còn nhỏ, chờ qua hai năm nữa, nói không chừng là ta dựa vào ngươi ni.”
Nghiêm Thu cũng nói: “Chính là vậy, chúng ta người một nhà, phải giúp đỡ lẫn nhau, ngươi cùng ca ngươi khách khí quá làm gì. Chờ về sau, ca ngươi già rồi, ngươi chiếu cố nhiều một chút là được.”
Thạch Chiêu Phúc lúc này mới tốt lên một ít.
Ba người ở trên đường đi dạo lung tung, thấy gì mới mẻ đều ngó thử. Trong thành tiểu thương người buôn bán rất nhiều, người đến người đi, ở bên đường rao hàng vô cùng náo nhiệt.
Nghiêm Thu cũng không đành lòng bỏ tiền mua mấy món đồ chơi nhỏ đó, chỉ là một bên đi dạo một bên mua chút đồ cần cho hôn sự, giấy đỏ, hỉ phục, đậu phộng, rượu mấy món này đều được mua. Vụn vụn vặt vặt, đồ vật cũng không ít. Cũng may bọn hắn nhiều người, hai hán tử mạnh khỏe, cầm mấy thứ này không thành vấn đề.
Đi tới đi tới, thấy phía trước có thật nhiều người vây quanh một xe kéo.
“Bán cua đồng đây, cua đồng tươi ngon đây!” Rất xa chợt nghe có người rao hàng.
“Cua đồng?” Nghiêm Thu sửng sốt một chút, lúc này không đúng mùa lắm đi?
Thạch Hoài Sơn thấy nhiều hơn, biết chuyện là thế nào, bèn nói: “Đều là mới vừa ngủ đông xong đi ra tìm thức ăn, thả lưới có thể vớt được không ít.”
Nghiêm Thu gật gật đầu, thời điểm này khẳng định không có gạch cua. “Này thật đúng là không ít người mua.”
“Lần đầu ta ăn, tuy ít cua đồng, ăn cũng tươi.” Thạch Hoài Sơn đã nếm qua một lần, cũng thích ăn, chính là thứ này không rẻ, nếm qua một lần là được rồi.
“Ta cũng đã gặp qua thứ này trong sông ở thôn của mình, chỉ là rất ít.” Thạch Chiêu Phúc khoa tay múa chân nói, “Cũng không có lớn như con của người này bán.”
Thạch Hoài Sơn nói: “Sông trong thôn mình cạn, nước rất trong, thứ này hình như sinh trưởng ở trong sông có bùn.”
Ba người nhìn một đám người mua cua như tổ ong, rất hâm mộ người bán cua, tiền này thu cũng mỏi cả tay.
Cua này là vớt lên từ sông, có thể nói không vốn vạn lời.
Nghiêm Thu nói: “Người này mua bán thật là tốt, không cần tiền vốn gì cả, chẳng qua có chút vất vả.”
“Buôn bán cái này cũng làm không lâu. Hiện tại trời lạnh, hắn kéo một xe cua này đến cũng còn được, sẽ không bị hư. Đợi vài tháng nữa sẽ khó nói, bọn họ ở bến sông Mã Tam, đánh xe lại đây, cũng phải hơn 4 canh giờ.”
“Vậy đủ xa.” Nghiêm Thu chậc chậc miệng, đây không phải sau nửa đêm đã phải lên đường mới được?
Thạch Chiêu Phúc nói: “Như vậy nếu ở gần, vậy cũng được a, cũng kiếm tiền nhiều hơn so với làm ruộng!”
Làm ruộng? Cua đồng? Nghiêm Thu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.
./.
[1] Giống như trạch nam, trạch nữ, nhưng mức độ cao hơn một bậc, thuôc dạng “ở lì trong nhà” luôn.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
147 chương
141 chương
64 chương
86 chương