Đêm ba mươi, việc duy nhất cần làm là nấu cơm và ăn cơm. Nhà Thạch Hoài Sơn ít người, không náo nhiệt như nhà người ta. Nhưng đi cùng với việc đó là ít quy củ. Đừng nhìn trong thôn nghèo mà coi thường, quy củ nhà tết không hề ít, nhất là nhà có nhiều trưởng bối, riêng việc phục lạy thôi đã muốn bể trán. Nhà hắn chỉ có ba mống, cũng không cần chú ý gì. Dù không có nhiều nguyên liệu nấu ăn nhưng Nghiêm Thu cũng bày ra được một bàn. Chỗ thịt ba chỉ Đại Thành a cha cho, lấy một cân cắt miếng ra, cho dưa chua vào làm thịt luộc dưa chua. Canh thịt nóng hôi hổi, thơm phức! Vừa ăn vừa nói chuyện, đồ ăn nguội thì lại để lên bếp lò, nóng lên là lại có thể ăn tiếp. Duy nhất đáng tiếc chính là thiếu mất chút rượu. Lúc thức đêm chờ giao thừa, dùng thịt lợn còn lại băm nhỏ, làm bánh chẻo. Mùa đông như thế này, ăn cùng dưa chua vô cùng thích hợp. Kỹ thuật làm bánh của Nghiêm Thu bình thường do trước kia cũng không làm nhiều. Miễn cưỡng có thể bao trọn nhân, có đẹp hay không không quan trọng, miễn khi cho vào nồi không bị lộ nhân ra là được. Lúc Nghiêm Thu nấu bánh, Thạch Chiêu Phúc vào trong sân đốt pháo. Nghe tiếng pháo Nghiêm Thu cũng thấy vui, pháo hiện giờ là pháo rời, nổ bùm một cái rồi thôi chứ không như hiện đại là pháo chùm. Nhưng Thạch Chiêu Phúc đã rất thỏa mãn rồi, hôm nay thêm một tuổi mới, có ăn ngon, có pháo đốt, người một nhà vui vẻ hòa thuận. Hắn thực sự hâm mộ đại ca cùng quân ca, mặc kệ là lúc nào, nhìn hai người đều rất tình cảm. Càng đến gần đầu xuân, tâm tư của hắn cũng càng nảy mầm, luôn nhớ tới ca nhi Lý gia. Mấy buổi sáng tỉnh dậy phát hiện đũng quần ướt, xấu hổ không chịu được. Cảm thấy mình không phải là người đứng đắn, sao có thể như vậy, nghĩ tới ca nhi mà đã thành như vây, rất dọa người! Việc này đương nhiên không thể không biết xấu hổ mà nói với đại ca. Mùa đông này, không có cách nào giặt chăn đệm, đành phải lấy khăn lau, giờ vẫn còn vết. Ban đêm, Thạch Chiêu Phúc ngủ luôn ở nhà Thạch Hoài Sơn, trải chăn bên cạnh giường lò. Cả nhà Thạch Khang Toàn chưa từng tìm đến, Thạch Chiêu Phúc vừa giận lại vừa mất mát, đây đúng là không còn coi hắn là người một nhà nữa rồi. Suy nghĩ nhiều lại tức giận, hiện giờ là năm mới, hắn cũng không muốn tự tìm phiền phức cho mình, không thèm nghĩ nữa. Xoay người lại, nghĩ đến tiểu ca nhi Lý gia, thoải mái ngủ. Sáng hôm sau là mùng một, Thạch Hoài Sơn cùng Thạch Chiêu Phúc lấy câu đối cùng chữ phúc mà Nghiêm Thu viết ra treo trên cổng. Thùng muối dưa, cửa trong phòng, ngay cả ván giường cũng dán chữ phúc. Hai anh em nhà này muốn vô giúp vui, viết hai chữ như gà bới rồi cũng vui vẻ mà dán lên. Qua mùng ba, chính là thời gian đi chơi tết. Nghiêm Thu đi theo Thạch Hoài Sơn đến các nhà trưởng bối trong thôn, vốn chỉ là nghĩ đến ngồi một lúc thì về, không nghĩ đến tới nơi còn rất nhiều người, đều là phụ huynh của các học trò, ít nhiều gì đều xách đồ đến chúc tết. Bởi vì việc dạy học mà Nghiêm Thu quen biết không ít người trong thôn. Qua mười lăm, Nghiêm Thu lại khôi phục việc học hành, sau đứa nhỏ trải qua năm mới, đều có vẻ cao hơn một chút. Qua năm, sắp tới mùa xuân. Ngày trôi qua nhanh, lúc gió xuân thổi tới, nhìn thấy núi tuyết ngày càng mỏng đi. Mọi nhà đều phải ăn rau dưa, đã lâu không được ăn chút đồ dính mỡ, chỉ có nhà Thạch Hoài Sơn còn có thể ăn thịt, thực sự là khiến người trong thôn đỏ mắt. Lúc này chưa có đồ mới, dưa chua đã ăn cả mùa đông rồi, ai còn nuốt nổi nữa. Mọi người đều ngóng trông đất tan băng để cày bừa. Thịt trong nhà Thạch Hoài Sơn cũng không nhiều, chỉ sợ Nghiêm Thu thiếu cái ăn liền mang đồ săn thú ra sửa soạn một phen, tính lên núi, lại bị Nghiêm Thu khuyên nhủ, “Trên núi còn nhiều tuyết chưa tan, ở trong nhà mình vẫn còn chút thịt, đợi thêm vài ngày nữa đi.” “Vậy lúc đó ăn gì?” “Không phải còn dưa chua và củ cải sao, ăn nửa tháng cũng đủ.” Thạch Hoài Sơn cau mày “Như vậy làm sao được?” “Sao lại không? Chúng ta như vậy còn rất tốt rồi, trong thôn  có nhà ai qua mười lăm là không phải ăn như vậy, thậm chí đã gần hai tháng rồi.” “Nhưng ta không muốn ngươi phải chịu khổ như vậy.” Thạch Hoài Sơn ủ rũ ngồi một bên, tự bực tức chính mình. Nghiêm Thu cảm thấy ấm áp, ngồi bên cạnh hắn, “Ta đây như vậy là phải chịu khổ sao? Ta không biết đã hưởng phúc bao nhiều rồi, mọi người trong thôn đều hâm mộ a.” Thạch Hoài Sơn ôm Nghiêm Thu, “Bọn họ hâm mộ ta mới đúng. Ngươi vừa tốt lại có học thức, đốt đèn lồng tìm cũng không thấy, tự nhiên lại rơi vào trên người ta.” Nghiêm Thu trừng mắt liếc hắn một cái: “Nhưng ngươi thật ra càng ngày càng khéo ăn khéo nói!” Thạch Hoài Sơn nói: “Bằng không làm sao dỗ dành ngươi được?” Lại đợi tiếp mười ngày, rốt cục tuyết tan gần hết. Thạch Hoài Sơn thực sự là không ngồi yên được nữa, đeo cung tên lên đi vào rừng. Hắn nghĩ, thừa dịp hai ngày này nhanh chóng săn được con mồi, thứ nhất là trong nhà có thêm đồ ăn, thứ hai là mấy ngày nữa vào thành, chỗ lông, thịt thừa có thể đem bán lấy tiền. Việc hôn nhân của Chiêu Phúc sắp tới, trong ngoài đều cần tiền. Lúc này, con mồi trên núi đánh khá dễ, động vật đói bụng suốt mùa đông đều ra ngoài tìm thức ăn, thỏ, hươu, chỉ cần một mũi tên là được, nếu gặp may thì còn có thể gặp được heo rừng. Thời gian tuyết tan, trong núi hàn khí nặng, Thạch Hoài Sơn dù khỏe mạnh cũng không dám ở lâu, đánh được con mồi xong liền đi về. Trên đường trở về liền gặp Lưu tam thúc vừa đi chơi về ngang qua. “Lưu tam thúc, đường vào thành khi nào thì có thể đi?” Thạch Hoài Sơn liền thuận đường hỏi. “Sao, sốt ruột thế rồi cơ à? Bây giờ còn chưa được, tuyết chưa tan hết đâu, đường còn trơn lắm! Ta xem chừng phải tầm mười ngày nữa ấy.” Lưu Tam thúc chỉ vào con mồi trên tay Thạch Hoài Sơn, “Đánh được không ít a.” “A, trong nhà không có thịt ăn liền vào núi đánh mấy con.” Thạch Hoài Sơn nói, đợi mười ngày nữa thì cũng sắp tháng tư, hôn lễ của Chiêu Phúc là mùng sáu tháng tư, thời gian quá gấp. “Có thể sớm hơn một chút không? Ta có không ít việc phải vào thành lo liệu.” Lưu tam thúc nghĩ một lát, nói: “Vậy đợi ba, năm ngày nữa. Đến lúc đó đánh xe đi chậm một chút, đưa ngươi đi một chuyến vậy.” “Tốt rồi, lúc đó lại phiền thúc vất vả một phen rồi.” Thạch Hoài Sơn cảm ơn. “Khánh khí gì, ngươi cũng không phải là không trả tiền ta.” Lưu tam thúc khoát tay không thèm để ý. Thạch Hoài Sơn lại hàn huyên với Lưu tam thúc vài câu rồi cầm theo con mồi về nhà. Hắn suy nghĩ một lúc, vẫn là không đưa tặng Lưu tam thúc một con. Chỗ này là để cho tề quân của hắn ăn a! Hiện tại ít thịt, hắn mới không thể bỏ mặc người nhà mình. Hơn nữa, như Lưu tam thúc cũng nói, hắn cũng không phải là ngồi xe không trả tiền… Thạch Hoài Sơn tìm cho mình hai cái lý do liền thanh thản mang theo con mồi về nhà đòi Nghiêm Thu thưởng. Quả nhiên, Nghiêm Thu thấy nhiều con mồi như vậy cũng rất vui, ngoài miệng tuy nói không ăn thịt cũng không sao nhưng trong lòng thì vẫn cứ thèm, giữ đầu Thạch Hoài Sơn hôn chụt chụt mấy cái.