Xuyên Việt ABO
Chương 74
Kể từ khi Thẩm Thư Lân ba mặt một lời nói rõ ràng với hai người, cả ba không nói cũng tự hiểu, thành thử Thẩm Thư Kỳ không còn tí xíu câu nệ nào, như một kẻ ăn chay lâu ngày cuối cùng cũng có dịp ăn thịt vậy, gian díu công khai lộ liễu luôn cơ. Nhưng mà, dù ở trên giường La Lăng Vũ có cởi mở thế nào đi nữa, nhưng hễ bước xuống giường thì cái gì cũng lắc đầu, nào là trong xe, ngoài trời, bãi biển, phía sau vườn, tất cả các nơi công cộng đều không chịu chứ đừng nói đến những lúc hai công ty tham dự chung hội nghị, vào WC táy máy tay chân gì đó, nhiều ảo tưởng trong lòng Thẩm Thư Kỳ đổ sông đổ bể cũng vì thế đấy. Cho nên thừa dịp mùa hạ nắng nóng, hắn đè La Lăng Vũ làm một trận ngay tại hồ bơi nhà mình, sau khi làm xong, anh đạp hắn lộn nhào xuống nước.
Với kiểu người như La Lăng Vũ, mềm nắn rắn buông mới là thượng sách, thậm chí có lúc pheromone của Alpha cũng đủ để kích thích anh nổi loạn lên, làm Thẩm Thư Kỳ nảy sinh ảo giác mình đang nuôi một con mèo hoang hung hãn, chỉ được phép vuốt xuôi theo chiều lông của nó. Và hắn cực kì thích bộ lông bóng lưỡng mượt mà ấy.
Do đó, La Lăng Vũ cảm thấy dường như hắn ta mê mẩn cái trò này mất rồi, đặc biệt khi làm tình rất hầm hố với tư thế mặt đối mặt, thích vừa ưỡn người đưa đẩy, vừa nấu cháo lưỡi với anh, thậm chí có lúc sáng sớm, chỉ cần thời gian dư dả, đánh răng chung thôi cũng hứng tình lên vồ lấy anh từ phía sau lưng nắc một chập.
Mấy lần bắt gặp Thẩm Thư Lân đang khoanh tay đứng ngoài cửa thong dong ngắm nghía bọn họ, Thẩm Thư Kỳ cũng để mặc cậu xem cho thỏa, còn cố tình đè nghiến La Lăng Vũ lên tường, giơ một cẳng chân của anh lên, triển lãm chỗ đang giao phối điên cuồng cho Thẩm Thư Lân xem, mời cả cậu qua sờ cho vui. Bị cấm sinh hoạt vợ chồng ba tháng, Omega chỉ có thể nhìn chứ không thể làm gì khác, ngón tay cậu đụng vào lớp niêm mạc hồng hào trào ra từ những cú thúc của Thẩm Thư Kỳ và cây gậy bằng thịt nặng trịt bị đâm lắc lên lắc xuống mà mà thèm nhỏ dãi.
Nhưng phần nhiều thì giống như hiện tại —— Biết rõ Thẩm Thư Lân đang ngủ say ở cách vách ấy mà vẫn cố tình khóa trái cửa phòng vệ sinh. Làm tình trước mặt người khác kích thích thì kích thích đấy, cơ mà vụng trộm cũng có lạc thú riêng của vụng trộm. Có một số chuyện phải âm thầm lén lút mới lãng mạn. La Lăng Vũ nào hay răng mới sáng sớm dậy đi tiểu, vừa kéo khóa quần, hàng họ gì cũng chưa móc ra đã bị còng đầu rồi.
“…!”
Tiếng rên hòa lẫn tiếng thở hổn hển ngắc ngứ trong cổ họng nảy lên theo từng nhịp thúc của Thẩm Thư Kỳ, phần khớp háng của La Lăng Vũ bị đè lên bồn rửa tay, hai chân dạng rộng khoác lên eo Thẩm Thư Kỳ. Tư thế này khiến anh rất khó dùng sức, chống lưng duy nhất là vòi nước cảm ứng phía sau, mỗi khi anh để tay lên thì tiếng nước ào ạt vọng khắp buồng vệ sinh. Anh không muốn đánh thức Thẩm Thư Lân, chỉ đành quàng tay còn lại lên cổ Thẩm Thư Kỳ, nhưng như thế anh sẽ khiến hắn thúc vào càng thêm sâu, mấy lần còn đụng vào kẽ hở trên đường ruột làm phần hông của anh tê tái, mềm nhũn ngả người ra sau. Thẩm Thư Kỳ phủ môi xuống, dương v*t thụt đút triền miên nồng nàn, “Đừng, đừng vào.” La Lăng Vũ thở phì phò cảnh báo, anh biết hắn ta hiểu anh ám chỉ cái gì. 69 cũng được, doggy đều chơi tuốt, chỉ trừ mỗi cái chỗ ấy, mỗi lần thứ đó của Alpha đi vào đều trướng to, nóng bức, sau khi thăng hoa thì đau hồi lâu mới hết, anh thấy không đáng. Quả nhiên khi nghe anh bảo vậy, hai bàn tay Thẩm Thư Kỳ trượt xuống phía dưới bỗng khựng lại, nghiêm túc nhìn anh, sau đó tiếp tục hành động dở dang của mình. Hai bàn tay bóp mông La Lăng Vũ, nhấc người anh lên.
Rồi hắn thả nhẹ tay ra, dương v*t thô như trâu mộng tíc tắc trượt qua khe hở ấy, đâm càng sâu vào phía bên trong đường ruột, giống như đang trả đũa vì lời từ chối của Beta. Dầu cho dương v*t của Alpha không thọc vào khoang sinh sản, nhưng mỗi lần đều rút ra hết nguyên cây, rồi dập vào lút cán, vang lên tiếng dâm dật ‘phành phạch’. Thân dưới treo lơ lửng cộng thêm sức nặng cơ thể quẩy mạnh tới mức khiến La Lăng Vũ loáng thoáng sản sinh lỗi giác mình đã bị một cây gậy sục sôi đâm xuyên qua, khoan thẳng vào trong nội tạng.
Thụt tháo liên tiếp mấy chục lần, “Gượm, gượm đã,” Nhưng từ ngữ bật khỏi kẽ răng của La Lăng Vũ bất ngỡ biến điệu, “Mót tiểu quá!”
“Thì vậy cũng được mà?” Thẩm Thư Kỳ khẽ cười, ôm anh đi về phía bồn cầu, nhưng mỗi một bước đi hắn đều cố tình ưỡn người một lần, nhấc mông La Lăng Vũ, vừa đi vừa chịch không chút ngơi nghỉ. Tứ chi của La Lăng Vũ bám chặt lên người hắn, hắn càng làm rộn anh lại càng buồn tiểu, những tưởng tới được bồn cầu sẽ được thả xuống —— Đúng là có thả xuống, nhưng ngay khi anh xoay người đưa lưng về phía hắn, lập tức bị kéo tay, “Thẩm Thư Kỳ!” La Lăng Vũ điên tiết giơ một cẳng chân đá ra đằng sau, bị Thẩm Thư Kỳ ghìm lại, chen một chân vào giữa hai chân của anh, nghểnh háng, vùi mình vào bên trong người La Lăng Vũ, đồng thời một tay nắm lấy dương v*t anh chỉa về phía bồn cầu, “Anh tiểu như vậy nè.”
Alpha cắn vành tai anh, bảo.
La Lăng Vũ hít vào một hơi, quả thật muốn táp chết Thẩm Thư Kỳ. Dường như hắn nhận ra ý đồ của anh, bèn vừa hôn vừa liếm từ vành tai xuống dưới gáy, răng nanh day cắn nhẹ tuyến ngoại tiết. Thẩm Thư Kỳ nắm dương v*t anh, đưa đẩy nó theo nhịp thúc của mình. Bởi vì tuyến tiền liệt bị chà qua chà lại, khoái cảm tích lũy như nước tràn bờ đê, La Lăng Vũ rướn ngực, nghểnh cổ, kéo căng cơ, “—— Ưm!” Anh mất kiểm soát vô thức đặt chân lên thành bồn cầu. Khi Thẩm Thư Kỳ buông năm ngón tay ra, chất nhầy trắng đục chảy lênh láng——
Mặt trước lẫn mặt sau đồng thời lên đỉnh cướp đoạt ý thức của La Lăng Vũ. Trong lúc cảm giác hoang hoải hết đợt này tới đợt khác ập đến, chất dịch nhầy nhụa ào ạt phụt ra bên ngoài. Xuất tinh xong, quy đầu rỏ giọt một dòng nước tiểu. Đôi chân La Lăng Vũ mềm lã, ngửa về sau tựa hẳn lên người Thẩm Thư Kỳ. Hắn ta cũng bắn tinh vào bên trong người anh, hơi thở dồn dập của hai người đan xen vào nhau, cả người La Lăng Vũ ướt đẫm mồ hôi, đỏ mặt thở hồng hộc hồi lâu, mới kiềm nén thanh điệu, khàn giọng nhạo báng: “Chủ tịch Thẩm… Sao đấy? Tới kì phát tình rồi hỉ? Bị Omega nào dụ dỗ rứa? Rước về nhà đi chứ.”
Nếu anh không nhớ nhầm, Alpha thường sẽ phát tình khi chịu ảnh hưởng từ pheromone trong kì phát tình của Omega, nếu cặp AO đó ưng mắt với nhau thì gần như sẽ hoàn toàn mất kiểm soát, thành ra mỗi lần Thẩm Thư Lân phát tình, Thẩm Thư Kỳ cũng sẽ phát tình theo, và người lãnh đủ sẽ là anh.
Nhưng hiện tại Thẩm Thư Lân đang mang thai, trừ việc gặp được một Omega khác và hắn ta cũng thích người ấy ra, La Lăng Vũ không thể giải thích lý do vì sao mấy ngày gần đây Thẩm Thư Kỳ lại nghiện tình dục một cách lạ lùng đến như vậy được.
“Không phải Omega,” Thẩm Thư Kỳ nói, hình như biết La Lăng Vũ không tin nên bổ sung thêm một câu: “Lần này không có Omega.”
Hắn ôm lấy La Lăng Vũ từ phía sau, luồn tay vào bên trong cổ áo vân vê hai núm trước ngực, tha thiết vò nắn. Hai làn da hòa quyện, bầu không khí say sưa trong buồng vệ sinh dịu xuống, dần tĩnh lặng lại, chỉ còn nghe được tiếng thở và tiếng tim đập của cả hai.
“Chỉ có anh,” Hắn nói với Beta bằng giọng nói dịu dàng hơn bất kì phút giây nào: “Tôi phát tình vì anh mà thôi.”
Một đôi đũa bị gác lên bàn.
La Lăng Vũ nhìn cậu bạn trung học mới từ nước Mỹ trở về ngồi đối diện mình, bọn họ đã gần mười năm không gặp nhau, lần gặp gần nhất là lúc tên ấy nghỉ hè về nước chơi, gã ta thân thiết mời ăn dùng thử hải sâm, tôm hùm trên bàn xoay, “Tôi nói chú nghe nè chú La, tôi đặt chân qua rất nhiều nơi mà vẫn thấy món hải sâm của nhà hàng nhất ngon nhất. Thái đẹp, đồ tươi!”
Nào ngờ chớp mắt gã ta cũng trở thành Beta.
“Mù tạc cũng tự tay chế biến đó… Nó gọi là gì ấy nhỉ? Hình như là wasabi, ăn thử cái đi!”
Đến cả tính cách và cách nói chuyện đều giống y chang hồi trước.
Người ta đã mời như vậy thì không thể nào từ chối được, La Lăng Vũ đành phải nhấc đũa lên gắp một miếng bỏ vào dĩa của mình. Dưới cái nhìn háo hức của đối phương, anh chấm chén tương xanh lè xanh lét rồi cho vô miệng… Mới để gần một chút mà mùi hải sản tanh nồng xộc vào mũi làm dạ dày anh cuộn lên.
Còn chưa há miệng La Lăng Vũ đã muốn ói rồi, nhưng anh vẫn ráng nhịn vì nghĩ thầm, gì mà kì quá vậy, tuần trước còn ăn được cá hồi sống mà, không lý nào tuần này không ăn được tôm hùm, bèn nhét miếng thịt mọng nước thơm ngon vào miệng, bấm bụng nhai.
Gã bạn học không nhận ra anh đang không ổn, còn hí hửng bảo: “Sao? Sao? Tôi đã nói là ngon mà đúng không?”
La Lăng Vũ cắn răng nuốt miếng thịt tôm vào bụng.
Nói công bằng thì con tôm hùm này tươi, mềm giòn, màu sắc sáng bóng ăn rất là ngon. Nhưng anh chỉ nếm được cái mùi đồ sống tanh tưởi đến mức vị cay nức mũi của mù tạc cũng không lấp nổi. Bó tay thực sự.
“Anh Hàng nè, tôi hỏi xíu,” La Lăng Vũ vội vàng uống một ngụm nước để dằn mùi tanh đang xộc lên vòm họng xuống, “…Lần này trở về, anh có dự tính gì không vậy?”
“Có chớ,” Trương Hàng đáp, thấy La Lăng Vũ đã nhấc đũa lên, gã ta cũng không khách sáo nữa, bắt đầu ăn theo. Hai người thời còn cắp sách đến trường rất thân, quẩy rất hết mình nên giờ mấy chục năm không gặp vẫn không thay đổi, “Thì đi ăn với mấy chú nè, rồi còn ra phía Nam gặp mặt tụi chú Trác, nghe đồn chú ta sắp mở xưởng XX gì đó đấy… Để tôi xem coi có nhập thêm được hàng nào không…”
Vừa vào đúng đề tài, cả hai lập tức luyên thuyên không ngừng, nói từ bạn cấp ba tới giáo viên chủ nhiệm, rồi lái sang bạn đại học, sau đó hàn huyên về tình hình hiện tại. Ít lâu sau, bồi bàn bưng một dĩa hải sản hấp vào, vừa mở nắp đậy lên mùi cua, mực thơm phức phả ra. Trương Hàng cầm mui lên múc cho La Lăng Vũ, “Nè, gạch cua của chú đó!” Lại nói: “Tự nhúng đi nha.”
“Thôi, thôi…” La Lăng Vũ quả thật muốn phát điên, nhìn mấy cân gạch cua nửa chín nửa tươi chảy nhớt ấy bao tử anh lại bắt đầu quặn thắt. Anh bạn cũ ngó bát dĩa của anh, thấy anh không ăn được bao nhiêu, rất là bất mãn, “Sao đó, mấy món tôi gọi không hợp khẩu vị của chú hả?” Tức khắc giơ tay, cao giọng kêu bồi bàn đến lên thêm vài món, La Lăng Vũ ngăn lại, “Đừng, đừng,” Anh nhanh tay gắp đồ ăn vô bát, vừa lùa cơm vừa nói: “Gọi nữa ăn không hết đâu!”
Kể cũng lạ, anh, Trương Hàng và mấy bạn cùng lớp khác hay rủ nhau ra ngoài ăn nên gã ta chắc phải biết rõ anh thích ăn cái gì, nhưng không biết dạ dày hôm nay bị làm sao, hễ đụng vào mấy món khoái khẩu của anh là lại biểu tình. La Lăng Vũ nhai một miếng gạch cua, miễn cưỡng hồi tưởng lại hương vị thơm tho lúc trước, sợi gừng tẩm giấm chua ngon lành cành đào——”Ọe!”
Anh quăng đũa, bịt miệng chạy thẳng vô buồng vệ sinh trong phòng nôn lấy nôn để, thậm chí miếng tôm hùm ướp lạnh cũng trả về hết cho thiên nhiên.
“Uầy… Chú La…” Trương Hàng đi theo sau, bàng hoàng hỏi: “Chú không sao chứ?”
La Lăng Vũ hướng phía sau xua tay, ý bảo cứ để mặc anh, “Ọe——” Ôm bồn cầu ói đã dời anh mới thấy khuây khoải một tẹo, đoạn đứng dậy, vừa rửa tay vừa nhớ lại xem dạo này mình có ăn gì bậy bạ không. Ngẩng lên nhìn bóng mình trong gương một hồi, nghĩ từ hôm qua ở công ty gọi đồ ăn lên tới bữa sáng hôm nay ở nhà họ Thẩm, tự nhiên không biết sao lại nhớ tới cảnh Thẩm Thư Kỳ từ sau lưng ôm anh, thì thào bên tai câu nói: “Tôi phát tình vì anh mà thôi.”
Xóa gấp hình ảnh lệch lạc ấy đi, La Lăng Vũ múc nước rửa mặt, vuốt tóc lên, ổn định lại hơi thở, nghĩ chắc là do tuần này đã quá buông thả nên tổn hại thân thể, về sau phải tiết chế lại mới được.
Khi bước ra ngoài, Trương Hàng đã gọi quản lý tới phàn nàn phải chăng đồ ăn ở đây có vấn đề, làm quản lý nhà hàng sợ tới mức chứng minh, giải thích hàng tá thứ, La Lăng Vũ khuyên can một hồi, quản lý đành tặng cho hai người chén cháo dinh dưỡng. Gã bạn cũ rất day dứt, “Nếu biết vậy tôi đã dẫn chú ra dược thiện phường cho rồi,” còn nói: “Chú La nè, chú đam mê lập nghiệp cỡ nào cũng vừa vừa phải phải thôi, thức đêm nhiều hại dạ dày, bao nhiêu tiền cũng không bù đắp được đâu.”
La Lăng Vũ thử húp một miếng cháo, tự giễu đáp: “…Cũng không thức nhiều mấy, chắc là cảm lạnh thôi.”
“Bỏ đi.” Trương Hàng lắc đầu, khi đề cập với anh việc muốn mời anh qua Mỹ cùng khảo sát một dự án chợt khơi dậy hứng thú của anh. Dù gì anh ăn cũng không được bao nhiêu, hai người bàn sơ một hôi, trao đổi cách thức liên lạc rồi tạm biệt.
Anh về hơi muộn, Thẩm Thư Lân dạo gần đây hay buồn ngủ, khi La Lăng Vũ đến biệt thự nhà họ Thẩm, đèn đuốc trong sảnh đã tắt hết. Anh đặt tay lên vùng thượng vị của mình, dường như là chỗ dạ dày hay đường ruột đau râm ran, đành lượn đi tìm ngăn tủ để thuốc, lười mở đèn vì một lát phải trở về văn phòng.
Lục ra được một cái hộp, anh ngó tên thuốc, nhớ là lần trước Thẩm Thư Kỳ cũng dùng loại thuốc này, chắc hiệu quả đây. Lấy một cái ly sạch trên bàn, dợm ngồi dậy rót nước thì bỗng, “Tìm gì thế?” giọng trầm nam tính làm La Lăng Vũ giật bắn mình, hóa ra là Thẩm Thư Kỳ. Alpha từ trong bóng đêm bước ra, quàng eo, hơi thở trêu chọc sau gáy của anh. Tuần này hai người làm hơi nhiều nên Thẩm Thư Kỳ hành động thân mật như lẽ đương nhiên, La Lăng Vũ bỏ tay hắn ra, “Đau bụng, cần uống thuốc.” Giơ hộp thuốc trước mặt hắn ý bảo hắn tránh giùm cái. Nhưng Thẩm Thư Kỳ không tránh, trái lại còn ôm anh vào lòng, bàn tay sờ bụng anh, hòa nhã hỏi: “Dạ dày khó chịu à?”
“Ừ.” La Lăng Vũ đẩy hắn ra, không có tâm trạng đôi co với hắn, “Vậy nhé.” Nói xong hai chữ này, anh đứng dậy, cầm ly đi rót nước.
Khi uống thuốc xong, Thẩm Thư Kỳ dường như mới gọi điện với ai đó, nhìn về phía anh, La Lăng Vũ lắc tay với hắn, chào hỏi trước khi đi ra ngoài. Thẩm Thư Kỳ tiện tay cầm áo khoác, sải bước đuổi theo và cầm lấy tay anh, “Đi theo tôi.”
La Lăng Vũ ngạc nhiên: “Cậu cũng ra ngoài hả?”
Thẩm Thư Kỳ nắm chặt tay anh kiên định bước về phía trước: “Dắt anh đi bệnh viện.”
“Ê, ê,” La Lăng Vũ dở khóc dở cười: “Cậu làm chi đấy?” Đêm hôm khuya khoắt, chỉ đau bụng thôi mà.
Anh nỗ lực tránh đi nhưng không được, Thẩm Thư Kỳ kéo tay anh đi hai bước bỗng xoay người, nâng mặt anh lên thơm một cái, để trán mình lên trán anh, dỗ dành: “Lăng Vũ ngoan, đừng quấy nào.”
La Lăng Vũ phút chốc ngỡ ngàng tới không biết nên nói gì: Chậc, bị xem là Thẩm Thư Lân mất rồi.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
117 chương
27 chương
39 chương