Xuyên Việt ABO
Chương 72
Dần mất đi hứng thú với một người là một quá trình cực kỳ vi diệu.
Hoặc có lẽ có một câu có thể hình dung được tâm trạng mấy ngày gần đây của La Lăng Vũ: Anh yêu em, nhưng anh không còn thích em nữa rồi.
Song nếu bảo là yêu… thì anh thấy chữ yêu này quả thật vô nghĩa, thế thì… mục đích hôn nhân còn lại gì ngoài trừ kéo dài ngày này qua tháng nọ? Anh nhìn khung cảnh Thẩm Thư Lân đang nô đùa với La Tiểu Bảo trong vườn, lập tức bác bỏ: Tất nhiên không rồi, hôn nhân còn có tác dụng hợp pháp hóa nhu cầu tình dục nữa mà.
—— Do đó, dù anh thấy cảnh tượng trước mắt chan hòa, ấm cúng xiết bao thì anh cũng chỉ đứng bên ngoài ngắm nhìn, còn người trong cuộc ấy đang nghĩ cái gì, còn muốn cái gì, anh hoàn toàn không bận tâm.
Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào nhỉ?… Anh có thể huýt sáo khi thấy Thẩm Thư Lân lõa thể, tấm tắc khen cậu dáng đẹp, dáng ngon, cũng có thể cho cả hai cùng lên đỉnh khi làm tình, thậm chí có thể đứng ngược sáng nhìn vào đôi mắt nâu nhạt của Thẩm Thư Lân suốt một phút đồng hồ… Nhưng không còn muốn phí lời bày tỏ quan điểm, bàn bác gì với cậu nữa, cũng không còn để tâm đến suy nghĩ của cậu, không buồn màng đến một ngày ở nhà cậu sẽ làm gì, đi đâu, ăn gì,… Thích cái gì, không thích cái gì…
Có lẽ vấn đề giáo dục của La Tiểu Bảo là một ngoại lệ.
Nhưng cũng chỉ có vậy thôi.
Bạn thân trên Tide của anh là Cỏ Bạc Hà từng nói các Omega đa số đều nhạy bén, nhiều lúc tuy không nói ra, nhưng không có nghĩa họ không biết. Về mặt này, La Lăng Vũ cảm thấy mình rất giống “Một gã bội bạc”, bởi vì gần đây, đến cả vấn đề giáo dục của La Tiểu Bảo anh cũng lên mạng bàn bạc với Cỏ Bạc Hà trước đã, dù gì hai người này là Omega nam, có lẽ vì cậu ta thấu hiểu cách làm của Thẩm Thư Lân hơn anh, nên chỉ anh vài cách, ấy mà hiệu quả hơn về nhà ngồi nói cả buổi với Thẩm Thư Lân.
Công ty đã nhiều việc rồi, nên khi tan làm, La Lăng Vũ chỉ muốn được yên ổn nghỉ ngơi, không muốn tranh cãi vớ vẩn để làm gì, chưa kể Thẩm Thư Lân đang mang thai, nghe lời bác sĩ dặn, có vài việc về đêm không nên làm, thành thử ba người đắp chăn tán dóc, mà đúng hơn là La Lăng Vũ nằm giữa hai người, lắng nghe hai người thi thoảng kể đôi ba câu chuyện vụn vặt thường ngày, sau đó lim dim thiếp đi.
Đôi khi anh thấy hai anh em này lạ lùng phết, suốt ngày cứ đóng giả làm như rất thích anh vậy, còn bày đặt ghen tuông nữa chứ. Nhưng ngẫm lại thì cũng dễ hiểu thôi, tính ra kể từ ngày phát tình đầu tiên của Thẩm Thư Lân bắt đầu, hai người này coi nhau là nửa kia của cuộc đời mình đến tận bây giờ, nay đã yêu nhau được mấy chục năm, vợ chồng ái ân hơn bảy năm trời chán quá nên thêm chút gia vị cho cuộc đời ấy mà.
Cứ vậy qua mấy tuần, dù đã bỏ cuộc sống về đêm, nhưng nhu cầu sinh lý vẫn còn đó, giải quyết thế nào giờ? Muốn ăn thì lăn vào bếp chứ còn thế nào nữa. Để hết xấp báo biểu đã xem xong qua một bên, La Lăng Vũ ngồi lên giường, tháo dây nịt, kéo khóa kéo xuống, luồn tay móc bảo bối ra. Anh vừa xóc lọ, hưởng thụ ngày cuối tuần thảnh thơi, vừa tính toán tương lai, những cảnh vật vụt qua trên đường trước kia đã thấy, những khoảnh khắc vặt vãnh nảy lên trong đầu như dòng nước ấm tắm tát huyệt thái dương của anh. Nhịp điệu nằm trong tay mình nên dù có đắm đuối với cực lạc anh vẫn giữ được một chút lý trí.
Nghe thấy có tiếng bước chân, toan đợi khi người ấy gõ cửa anh mới ngừng tay dọn dẹp, nào ngờ người đó không nói không rằng đẩy cửa vào luôn, La Lăng Vũ trở tay không kịp, ngó thấy là Thẩm Thư Kỳ thì không cần tránh né, nhướng một mặt nhìn Alpha, ám chỉ rất rõ ràng: Gì nữa, chưa thấy ai đang quay tay bao giờ à?
Hai chân dạng rộng, quần Tây chỉ kéo tới bắp đùi, cột cờ dựng đứng lúc ẩn lúc hiện, và Beta cũng im lặng, thoải mái để mặc hắn quan sát, tiếp tục làm việc của mình, hô hấp trở nên nặng nề, lâu lâu anh còn thở hắt ra, gương mặt ửng đỏ thể hiện anh đang sung sướng và thăng hoa cỡ nào.
Thẩm Thư Kỳ đưa tay ra sau, khóa cửa, không biết nghĩ gì mà chậm rãi đi tới trước mặt La Lăng Vũ, khụy xuống đúng chỗ La Lăng Vũ, trùng hợp ngay lúc cấp bách, phụt một cái, tinh dịch xuất thẳng lên mặt Thẩm Thư Kỳ. Chất nhầy trắng đục trôi xuống khuôn mặt đẽo gọt nét nào ra nét nấy, phá hỏng vẻ sắc xảo, lạnh lùng thường trực, như thể đã ô uế một thứ gì đó cao sang diệu vợi. Alpha nhíu mày, hiển nhiên không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện này, La Lăng Vũ tự nhiên vui lên, tiện tay lau chùi xong, dợm ngồi dậy đành bài chuồn thì bị Thẩm Thư Kỳ giữ lại.
“Tại sao phải kiếm nén?” Thẩm Thư Kỳ nắm phần thân có chiều rũ xuống của anh, trầm giọng hỏi: “Anh tìm tôi được mà.”
“Cậu ấy hả?” La Lăng Vũ thẳng thừng cười: “Cậu có lỗ để tôi *** không?”
Cách dùng từ ngạo nghễ như vậy khiến Thẩm Thư Kỳ nheo mắt nhìn chằm chằm anh, ngón cái đang xoa lên phần thân nóng hổi bỗng nhiên có mùi nguy hiểm. La Lăng Vũ vờ như không thấy, cũng không muốn gây gỗ, bèn dùng tay lau đi vài giọt tinh dịch còn đọng lại trên mặt hắn, “Rồi, để lần sau.”
Thẩm Thư Kỳ miễn bình luận với thái độ đáp cho có lệ của anh, trực tiếp banh hai đùi của anh ra, khom người xuống, ngậm phần thân nửa cửng nửa xìu vào mồm. dương v*t bị vòm miệng ấm áp, mềm mại bao trọn, La Lăng Vũ không chút phòng bị, sống lưng như có dòng điện xẹt qua, rợn tóc gáy.
Anh hoàn toàn không ngờ, đúng hơn là có nằm mơ cũng không ngờ Thẩm Thư Kỳ sẽ khẩu giao cho mình, giống như anh sẽ không bao giờ chịu khẩu giao cho Thẩm Thư Kỳ, nên anh suy bụng ta ra bụng người, nào tưởng hắn ta cho anh được mở mang tầm mắt.
“Thẩm… Thẩm Thư Kỳ,” Hơi thở bắt đầu rối lọa, anh đẩy mặt hắn, muốn rút thứ đó của mình ra, “Cậu, cậu không cần… làm vậy cho tôi đâu…”
Nhưng Alpha bắt chéo hai tay anh lại, ghìm chặt, kéo vòng ra sau lưng, để trên phần xương cụt, hai cánh tay rắn chắc như gọng kìm khóa lấy phần hông của anh. Nếu đọ sức với Alpha thì Beta nào giờ đều không bằng, còn vì từng ký hiệu tạm thời nên xoang mũi ngập tràn mùi pheromone của Alpha. Anh cảm thấy phần thân của mình như một chú cá nhỏ hí hửng chui vào đầm nước ấm, mạch trán đập nhanh, khoái cảm sung sướng hơn khi quay tay gấp nghìn lần đang dấy lên dữ dội.
“Thẩm… Thư Kỳ… Thẩm Thư Kỳ…” tiếng kháng cự lí nhí của La Lăng Vũ nghe như tiếng rên, “Buông, buông ra.” Hai tay bị trói lại khiến anh rất khó cục cựa, trong khi Alpha đưa đẩy phần đầu, hắn vẫn ngẩng lên nhìn chằm chằm anh với một ánh mắt cực kì thèm khát, khiến La Lăng Vũ vô thức ngửa người ra sau, nhắm mắt, đuôi mắt ửng hồng, chưa đầy mười phút đã buông cờ đầu hàng.
Đối với La Lăng Vũ thì lần này coi như đã thỏa mãn, nhưng mà với Thẩm Thư Kỳ thì đó mới chỉ là bữa ăn khai vị. Hắn đứng dậy, phun tinh dịch La Lăng Vũ đã bắn trong miệng hắn lên bàn tay, vài giọt tinh dịch nhiễu xuống từ kẽ tay, hắn dùng ngón tay dính nhớp bôi lên mặt và môi của La Lăng Vũ. Mùi tanh tưởi quá mức như thế dù có là của mình thì anh cũng không chấp nhận được, “Nhàm quá.” La Lăng Vũ nằm sải lai trên giường, ngoảnh đầu qua một bên, biếng nhác trách cứ.
Thẩm Thư Kỳ không tức giận, trái lại còn ngọe đầu anh lại, trao một nụ hôn triền miên, mút lưỡi mút môi vấn vương một hồi mới tách ra, lẫn trung gian là một sợi chỉ bạc mỏng manh. Hắn xoáy sâu vào ánh mắt La Lăng Vũ, quyến luyến liếm láp tinh dịch ban nãy mình trét trên môi anh, sau đó ưỡn người dậy, cởi áo, sẵn cởi luôn chiếc quần Tây đã bị hắn tụt xuống tận mắt cá chân của La Lăng Vũ, rồi hắn nắm hai chân của anh gác lên vai mình, quang cảnh phía bên dưới bỗng được phơi bày hoàn toàn.
La Lăng Vũ đương nhiên biết Thẩm Thư Kỳ muốn làm gì, lễ thượng vãng lai, có qua có lại, do đó anh cũng không trốn tránh mấy, nhưng bởi vì mới xuất tinh hai lần nên hiện giờ anh có hơi uể oải.
Đến khi Thẩm Thư Kỳ kiên nhẫn mở rộng cho anh xong, đè lên, khúc thịt nóng hổi từng chút xâm nhập vào bên trong rồi ngừng lại, gương mặt của hắn gần trong gang tấc, chóp mũi cọ chóp mũi, hơi thở hòa quyện, bốn mắt nhìn nhau, giống như phát hiện ra một lục địa mới nào đó, La Lăng Vũ vịn ót của hắn, tròn mắt, bật ra một tiếng cười nghẹn ngào: “…Hình như đây là lần đầu tiên… khi cậu cưỡi lên người tôi, mà tôi… được nhìn thấy mặt cậu…”
Lồng ngực anh phập phồng, làn da trần truồng dính sát người Thẩm Thư Kỳ loáng thoáng rung động, hắn thọc vào thêm vài tấc khiến hai người kề sát nhau hơn. Hắn cắn vành tai La Lăng Vũ, trầm giọng, thắm thiết tỉ tê: “Nói anh nghe, tôi đã muốn làm vậy từ lâu rồi đấy.”
“Vậy, vậy à…” La Lăng Vũ thấy có chút buồn cười, bởi vì bị đụng vào một chỗ nào đó, đường ruột bị nhồi đầy nên anh cảm thấy khó thở, “Nhưng mà như vậy… tôi sẽ không có cách nào… phang Tiểu Lân của cậu được hết…”
Anh vừa dứt lời, khúc thịt trong người từ từ rút ra, rồi lấy đà dập mạnh như đang thể hiện sự trừng phạt, còn ma sát lên tuyến tiền liệt của anh. La Lăng Vũ bị nện bật ra tiếng “Ưm”, ngửa đầu hẳn về phía sau, Thẩm Thư Kỳ day cắn nhẹ nhàng lên phần yết hầu mấp máy.
“…Chớ, chớ cắn.” La Lăng Vũ giơ tay hòng ngăn cản hắn thì bị vịn lại. Thẩm Thư Kỳ buông cẳng chân của anh xuống, đan tay với anh. Hắn tiếp tục thoáng rời khỏi, sau đó lại thúc mạnh vào hết lần này tới lần khác. Trong suốt quá trình ấy, tầm mắt của hắn đóng đinh trên mặt La Lăng Vũ khiến anh rất không quen, dợm ngoảnh đầu tránh đi: “Đừng… Đừng nhìn tôi… A!”
Bị bắt bật ra tiếng nghẹn ngào nức nở.
Thẩm Thư Kỳ nhếch môi, ngắm nghía bộ dáng muốn trốn song vẫn bị hắn nện đỏ hết cả mặt của Beta, đôi con ngươi còn ướt sũng, quả thật quá đỗi gợi cảm: “…Nói tôi biết đi Lăng Vũ,” hắn khàn giọng, khẽ cười: “Tôi và Tiểu Lân, ai khiến anh sướng hơn?”
Khi hỏi, hắn cố tình đưa đẩy chậm lại, cố ý giày vò tuyến tiền liệt bên trong người anh, phần hạ thân của La Lăng Vũ quắp chặt, hơi thở run run, nhưng anh vẫn mỉm cười đáp: “Đừng ghen… vợ nhỏ… ưm ——”
Âm cuối bị Thẩm Thư Kỳ bịt kín trong miệng, cùng với đó, hắn một mặt dữ dội cưỡng đoạt đôi môi anh, dùng đầu lưỡi xâm lược, một mặt như gắn mô-tơ điện dưới thân, điên cuồng vùi dập vào trong người ấy. Phút chốc La Lăng Vũ không còn bật ra nổi bất kỳ âm thanh nào nữa, khoái cảm mãnh liệt khiến anh hít thở không thông bức thiết anh chỉ còn biết nhắm mắt chịu đựng.
Quá nhiều gel bôi trơn bị liên miên ma sát, trào ra khỏi cửa mình đã bị kéo căng, mất đi hình thù vốn có, hòa lẫn theo dòng tinh dịch từ bắp đùi La Lăng Vũ chảy xuống. Một tay của anh vò chặt tấm ga giường đắt tiền, biến nó trở nên nhăn nhúm. Tiếng va chạm nhầy nhụa giữa hai cơ thể lúc thì nhanh, lúc thì chậm, rất ư là rõ ràng.
Thẩm Thư Kỳ nắn bóp, vân vê hai gò mông không ngớt tay, nện lút cán vào đường ruột mấy chục lần xong lùi về phía ngoài cửa mình, chen vào một hang động khác. Nhịp đẩy của hắn bỗng chậm lại, tấm lưng bị hai chân đang gác trên người hắn của La Lăng Vũ đạp cho vài cái, “…Đừng vội, anh sắp sướng điên luôn bây giờ.”
Alpha hổn hển cúi đầu cười. Thứ cảm giác lưng chừng cộng thêm khe hở trên đường ruột bị khuếch trương vừa đau vừa xót, báo hiệu có vật thể lạ xâm nhập khiến La Lăng Vũ chợt lấy lại tri giác, “Dừng lại! Cậu, cậu khoan đã…” Anh đã muốn hỏi lâu rồi, “Rốt cuộc cậu đang đâm vào đâu đấy hả?”
Anh thở dốc, đứt quãng hỏi, La Lăng Vũ dợm nhích ra sau thì bị Thẩm Thư Kỳ thừa nước đục thúc mạnh vào làm cả người anh bỗng mềm oặt. Nhưng anh vẫn luồn tay xuống phía dưới cầm lấy cán gậy đang đút bên trong người anh, chống tay lên vùng bụng của Thẩm Thư Kỳ, ép buộc hắn lùi ra khỏi người mình một chút. “…Đừng thọc bây thọc bạ,” Mồ hôi thấm ướt phần tóc mái của La Lăng Vũ, anh nhìn thẳng hắn: “Không được thúc vào chỗ… quái dị đó của tôi.”
Anh nói với anh mắt rất nghiêm túc, sau khi thô lỗ rút phần thân của Thẩm Thư Kỳ ra khỏi khoang sinh sản của mình, để nó nằm lại bên trong đường ruột, anh thít chặt cơ vòng, hai chân kẹp lên người Thẩm Thư Kỳ, ra lệnh: “Tiếp đi.”
Trực giác nói cho Alpha biết, giờ không phải là lúc đề cập tới khoang sinh sản, bèn khổ não hôn lên môi La Lăng Vũ, mút lưỡi anh, bên dưới vẫn liên tiếp phang phập không ngừng, khiến cho dương v*t đang đứng thẳng của La Lăng Vũ chảy rất nhiều tinh dịch, từ trên đỉnh nhiễu xuống vùng bụng.
“Đây là lý do… vì sao không muốn tìm tới cậu…” Rời khỏi đôi môi Thẩm Thư Kỳ, giọng nói của La Lăng Vũ biến trung tính, khàn đặc quyến rũ, đôi mắt mê ly, đặc chất phóng lãng của một người đàn ông, “Ha, biết chắc thể nào… cũng bị nện cho ná thở.”
La Lăng Vũ tự thấy mình có sao nói vậy, ấy mà lọt vào trong tai Thẩm Thư Kỳ tự nhiên trở thành lời quở trách, dỗi lẫy giữa hai người đang yêu, bất giác nhỏ giọng xoa dịu, “… Xin lỗi… Lần sau tôi sẽ tiết chế hơn.”
La Lăng Vũ thở dốc, cười giễu: “… Không có lần sau đâu.”
“Từ chối vô hiệu.” Thẩm Thư Kỳ bác bỏ, “Trừ tôi ra, anh còn tìm ai được nữa?” Còn chưa đợi anh bật lại, hắn đã khóa môi anh, dẫu thái độ rất độc đoán, hung dữ, nhưng dưới thân hắn đã đưa đẩy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Giao hợp một cách dịu dàng như vậy có thể kéo dài thời gian xuất tinh tiếp theo. La Lăng Vũ cảm thấy mình như đang dần bay lên trên những quầng mây, phiêu bồng trong không trung, khoái cảm đong đầy khi tuyến tiền liệt bị luân phiên ma sát, dẫu không kịch liệt, nhưng đủ khiến anh sinh ra ảo giác như thể đang ngâm mình trong dòng suối nóng, lỗ chân lông giãn nở. Được ai nào đó ôm thật chặt, hai làn da trần nóng hổi, rịn mồ hôi kề sát nhau là một thứ cảm giác có thể gây nghiện.
Trong cơn quay mơ hồ, anh có linh cảm gì đó, bèn ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua bả vai của Thẩm Thư Kỳ thì trông thấy Thẩm Thư Lân đang đứng ở cửa. Cậu mặc đồ bầu, đặt tay trên bụng lặng câm ngắm bọn họ với vẻ mặt nhạt nhẽo, cũng chẳng biết cậu đã nhìn được bao lâu.
Trái ngang, tội lỗi biết bao, vợ anh còn đang mang trong mình cốt nhục của anh, mà anh lại nằm dưới thân một người đàn ông khác tầm hoan mua vui. Và những chuyện này dường như là không thể tránh khỏi. dương v*t của Alpha vẫn còn đẩy đưa bên trong người anh… Trong lúc tầm nhìn lay động, Beta đặt hai ngón tay lên môi, trìu mến tặng cho Omega một nụ hôn gió, sau đó anh cười suồng sã, nhắm mắt ngất đi.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
117 chương
27 chương
39 chương