Phòng thay đồ tỏa ra ánh sáng rõ ràng, dịu mắt, mang máng có thể nghe được tiếng trò chuyện của Thẩm Thư Kỳ ở phía phòng sách cách vách phòng ngủ, có lẽ hắn đang trao đổi chuyện công việc. La Lăng Vũ mặc một bộ đồ Tây đứng trước kính thắt cà-vạt. Gã người làm đặt áo khoác đã được ủi phẳng phao ở một vị trí có thể thuận tay lấy xong thì khom người rời đi, Thẩm Thư Lân đứng chếch sau lưng La Lăng Vũ ngó anh chỉnh đốn lại cà-vạt trên cổ áo, ánh đèn chiếu lên gương mặt chính trực và đường nét khắc sâu như được gọt đẽo lóa mắt của Beta. Thẩm Thư Lân đưa thanh kẹp cà-vạt, La Lăng Vũ cười “Cám ơn”, nhận lấy, ướm nó lên hàng cúc áo thứ tư và kẹp lại. Quà nhân dịp Lễ Tình Nhân mà hai anh em này tặng cho anh là cà-vạt và thanh kẹp cà-vạt. Không cần phải nói hiển nhiên là hàng đặt làm cao cấp, rất là vừa vặn và hợp nhãn. “Về sau… nếu anh cần mặc đồ Tây thì cứ kết hợp với chúng nó anh nhé?” Thẩm Thư Lân nhẹ nhàng hỏi. La Lăng Vũ từ trong gương nhìn cậu: “Ừ.” Tuy biết anh chỉ đáp qua loa có lệ, không hiểu được tấm lòng thực sự của bọn họ… Trái tim Thẩm Thư Lân vẫn đập thình thịch, ma xui quỷ khiến, cậu hỏi La Lăng Vũ: “Lăng Vũ, anh có biết ý nghĩa của Cỏ Bạc Hà tượng trưng cho cái gì không?” La Lăng Vũ khoác thêm áo khoác lùi ra sau hai bước, thấy cũng đủ rồi, bèn cởi cúc áo, tháo cà-vạt ra: “Là gì vậy?” Anh thuận miệng hỏi. Thẩm Thư Lân sững sốt nuốt lại lời tính thốt ra: “Không có gì…” Cậu vội vàng lảng sang chuyện khác: “Anh nói ngày mai sẽ dẫn chúng em đi tới một nơi, là nơi nào vậy?” “Là một nơi…” La Lăng Vũ cố tình úp mở, gấp cà-vạt để vào hộp, đóng nắp, bỏ vô tủ quần áo, đóng lại, “Tóm lại là một nơi không cần mặc vest.” Anh xoay lại, thơm lên chóp mũi Thẩm Thư Lân, mỉm cười: “Cám ơn các em, món quà này anh thích lắm.” Phần da thịt chỗ anh hôn lên nóng ran, lan khắp mặt Omega. Thẩm Thư Kỳ cúp điện thoại, bước tới trước cửa phòng thay đồ thì bắt gặp cảnh tượng như trên, La Lăng Vũ tuy nói “Các em”, nhưng ánh mắt anh chỉ chăm chú nhìn Thẩm Thư Lân, trong mắt anh cũng chỉ hiện hữu bóng hình của cậu. Thẩm Thư Kỳ dằn xuống cảm giác rối rắm đang dấy lên trong lòng, tựa lưng vào cánh cửa đằng sau, thoáng ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu. Tuy phòng ngủ có hai gian phòng và một cánh cửa liên thông ở giữa, nhưng ai cũng biết cánh cửa đó có cũng như không, bởi vậy khi Thẩm Thư Kỳ xử lý công việc ở phòng sách xong xuôi, thì ba người vẫn sẽ ngủ chung. Ông La, mẹ La trước khi về quê, trông thấy lối kiến trục lạ đời thế này, bèn kéo anh qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Buổi tối con và Tiểu Lân… Anh hai ở ngay sát bên hình như không tiện lắm nhỉ?” La Lăng Vũ quẳng vấn đề này cho Thẩm Thư Kỳ, hắn tráo trợn giải thích với hai ông bà dưới sự ngắm nghía thích thú của anh là mình không mấy khi ở gian phòng ấy. Không ngủ ở gian đó thì hiển nhiên ngủ ở gian này rồi, nhưng hai ông bà không hiểu được ngụ ý của hắn, còn khen anh trai nhà sui quản lý công ty cực nhọc, xã giao gặp khách hàng nhiều, đừng quên việc chăm sóc sức khỏe vân vân. Thẩm Thư Kỳ xốc chăn lên, thấy Thẩm Thư Lân như con bạch tuột đu bám sau lưng La Lăng Vũ, quấn riết anh ép hỏi: “Nói mau, nói mau, ngày mai đi đâu thế?” La Lăng Vũ cười lắc đầu tránh né: “Không nói đâu, nói ra sẽ mất vui.” Hai người đều khoác áo ngủ màu đỏ sẫm, cẳng chân trắng nõn của Thẩm Thư Lân vòng qua bên eo La Lăng Vũ, gương mặt tuấn tú tươi tắn cười, vẫn nằng nặc đòi biết cho bằng được: “Nói đi, nói đi mà~” Anh thì bị cậu kéo áo để lộ bả vai trần duyên dáng, ngó Thẩm Thư Kỳ đến liền giơ tay với tới chỗ Thẩm Thư Kỳ: “Anh hai, mau mau xử lý em trai của anh đi nè!” Thẩm Thư Kỳ bắt lấy cánh tay của Beta, kéo vào lồng ngực của mình, Thẩm Thư Lân còn đang víu áo anh nên hắn làm vậy gần như khiến quần áo trên người La Lăng Vũ tuột cả ra, vai áo tuột hẳn xuống tay. Lòng bàn tay chạm vào làn da bánh mật trơn nhẵn, dẻo dai, điểm xuyết thêm vẻ khỏe khoắn nhờ ngọn đèn làm tâm hồn Thẩm Thư Kỳ không khỏi nhộn nhạo, vòng tay ôm ghì lấy anh, siết lại. “Tiểu Lân, đừng quấy.” Hắn ôm trọn La Lăng Vũ vào lòng, nói với Thẩm Thư Lân. Trên người Beta thoang thoảng mùi pheromone ngọt ngào của Omega, hạ thể Thẩm Thư Kỳ nóng lên, có xu hướng ngóc đầu dậy. “Anh hai~” Thẩm Thư Lân vẫn một mực ôm eo La Lăng Vũ, ngẩng đầu nũng nịu với hắn: “Anh cũng muốn biết mà phải hông?” Thừa dịp Thẩm Thư Kỳ đang khó xử, La Lăng Vũ đã ngồi dậy, dựa vào người Alpha, quần áo xốc xếch cũng mặc kệ, quàng cổ hắn, cười với Omega: “Cho các em hai lựa chọn, một là giờ chúng mình phang tới bến, xong ngày mai khỏi đi đâu nữa hết, còn hai là tối nay chúng mình ngủ sớm, ngày mai anh đi với các em nguyên một ngày. Chỉ có ba đứa mình thôi.” Thẩm Thư Lân bị hấp dẫn bởi câu “Chỉ ba đứa mình”, miễn cưỡng chọn cái thứ hai, nhưng khi chui đầu vào ổ chăn, cậu vẫn không chịu để yên, vẫn cứ sờ mó lung tung, rõ ràng là muốn vơ hết cả hai lựa chọn nên bị La Lăng Vũ thẳng thừng tét mông: “Mau ngủ đi.” Cả ba người quấn quýt lẫn nhau, nhất thời không biết tay chân ai với ai, mãi đến khi vú em gõ cửa bảo La Tiểu Bảo cứ khóc lóc đòi mẹ, Thẩm Thư Lân mới vội vã đứng lên, khoác áo xuống lầu. La Tiểu Bảo mấy ngày qua quá mức an phận khiến cậu gần như quên mất hồi mới sinh ra, thằng bé đã giày vò cậu cỡ nào. Đến khi cậu dỗ tiểu ác ma thành tiểu thiên thần say ngủ, lên lầu thì hai người kia cũng đã ngủ thẳng cẳng. Tư thế lúc ngủ của La Lăng Vũ vẫn rất suồng sã và cẩu thả, cần rất nhiều không gian. Một cánh tay duỗi ra chiếm trọn nửa chiếc giường, một bàn tay gập lại, để nghiêng, một chân thì dạng rộng ra bên ngoài mép. Còn cánh tay Thẩm Thư Kỳ thì vòng qua sau lưng anh luồn đến cổ áo phía trước, vùi đầu vào gáy, chen một chân vào giữa hai chân anh, tư thế giống như đã bắt được và chiếm hữu hoàn toàn con mồi của mình. Chắc La Lăng Vũ cảm thấy không thoải mái nên trong lúc mơ màng, anh xoay người lại, dùng một cánh tay kéo hắn vào lòng. Thẩm Thư Kỳ nhích lên trên, hai người bấy giờ trông như một cặp uyên ương khắng khít. Thẩm Thư Lân lặng yên bước lên, ngồi lên giường vén phần mái của Thẩm Thư Kỳ. Cậu nhớ mang máng khi còn nhỏ, rất nhiều người nhận lầm cậu và Alpha, sau khi tới tuổi dậy thì, bị ảnh hưởng bởi pheromone nên dần dà vẻ ngoài cũng không còn giống nhau mấy nữa. Rốt cuộc là từ lúc nào mà bọn họ nảy sinh rung động với nhau… Không thể cắt đứt mối quan hệ huyết thống, không thể chống lại sức hấp dẫn từ dục vọng như vòng xoáy nước, sơ sẩy một cái liền rơi vào vực sâu thăm thẳm, tan xương nát thịt, mãi không siêu sinh. Nương tựa lẫn nhau trong suốt thời gian qua, trên đời này có một người mặc kệ cậu có làm bao nhiêu chuyện xấu xa, người ấy cũng sẽ không tức giận, cũng sẽ không bỏ rơi cậu… Luôn luôn thích cùng một món đồ, luôn luôn nhìn về chung một phương hướng, hiểu rõ mình còn hơn chính mình. Thẩm Thư Lân khom người cụng trán với Thẩm Thư Kỳ, giật bàn tay La Lăng Vũ ra khỏi lòng bàn tay của hắn, đặt vào tay mình, siết chặt. —— Anh hai, em yêu anh. Nhưng trên đời này có vài thứ em không thể hoàn toàn nhường cho anh được.