Xuyên Về Thời Nguyễn Hỗn Quân Phiệt
Chương 102 : Công ty TNT
Lý do tại sao Robert đẻ ra hai cái công quốc này để làm gì. Thứ nhất chính là dã tâm của Robert, hắn thấy kiếm tiền bằng heroin quá dễ dang, lúc này chỉ có một nhà máy chế biến và thị trường chỉ là Hokong và Quảng Châu thôi mà lợi nhuận đều tính bằng triệu £. Nếu là mười nhà máy, là thi trường toàn đại Thanh, toàn Đông Á, toàn Châu Âu thì sao? Chỉ trong 1 năm hắn có thể tắm bằng tiền rồi. Nhưng số tiền ấy để làm gì? Tất nhiên tư tưởng tiểu bá của Robert sinh ra từ đây.
Thứ hai đó là vấn đề ngoại giao thì Robert tự nâng minh từ thương nhân lên thành Công tước xứ xa xa xa lắm cũng nâng lên vị thế đối thoại của hắn cùng Wilhelm I. Từ đó rất nhiều vấn đề đôi bên với thân phận thương nhân thì không thể giải quyết được nhưng với thân phận Công tước xứ xa xa lắm thì lại đơn giản hơn nhiều.
Kế đến chắc chắn sẽ có chuyện Phổ quốc sẽ xác minh độ chính xác của thông tin Robert đưa ra, có thể họ sẽ thăm dò Anh, Pháp, Tây Ban Nha. Nhưng trực tiếp nhất đó là cử sứ giả đi theo Robert, cái này thì Robert không ngại, hắn có Vạn Ninh đất của Diêu thiếu làm bằng cớ. Diêu thiếu ở Vạn Ninh cũng chẳng khác nào một Công tước với công quốc riêng của mình. Ít nhất là Robert cảm thấy vậy.
Còn về vấn đề Diêu thiếu có đồng ý hay không thì Robert hắn lại tự tin mười phần là người Á Đông trẻ tuổi thần kỳ kia sẽ đồng ý. Bởi trong mắt thương nhân Mỹ quốc này thực sự nhìn thấy hành động của Diêu thiếu là dã tâm chứ không phải yêu nước. Có lẽ đứng trên góc độ nhiều người lúc này nhìn vào Diêu thiếu hành động cũng nghĩ vậy. Nhưng chỉ có bản thân Diêu thiếu là hiểu được hành động của hắn thuần túy là tăng cường sức mạnh cho một dân tộc mà thôi. Cái mà Diêu thiếu làm đó là tình yêu dân tộc và cống hiến không cần báo đáp.
Vấn đề cuối cùng đó là Robert lôi Diêu thiếu vào chuyện kết minh cùng Phổ quốc vì hắn thấy rằng dã tâm hắn muốn thực hiện được bắt buộc phải có sự giúp đỡ của Diêu thiếu. Đến cả mảnh đất Cao Miên mà hắn cũng đã nghĩ sẵn trong đầu là đủ hiểu được tên này con mẹ nó dã tâm đủ sâu.
Diêu thiếu hiểu hết điều này, hắn cũng không có gì trách Robert, con người mà, không có dã tâm thì khó thành nghiệp lớn. Kể từ đây thì mối quan hệ của Diêu thiếu cùng Robert sẽ bước qua một trang sử khác. Quan trọng là những lần đi Châu Âu tiếp thì Robert sẽ phải càng thêm cố gắng, vì đó cũng là từng bước thực hiện dã tâm của hắn.
Cuối cùng lần này Robert đã đưa về một sự hợp tác sâu của Vương Quốc Phổ đại diện là Vương triều Wilhelm I với 5 ngàn thanh súng Dreyse M1841. Đây chính là cái gọi là hợp tác quân sự bước đầu, Wilhelm I cũng rất hào phóng khi đưa ra đám rác thải quân sự này để đổi lấy sự ủng hộ tài chính của 1 Công quốc xa xa xa lắm kia. Nói Dreyse M1841 là rác thải vì lúc này quân đội Phổ đã chuyển qua sử dụng Dreyse M1848. Sau 7 năm sản suất thì Dreyse M1841 đã và dang bị loại khỏi các đơn vị chiến đấu của Phổ. Số lượng súng Dreyse M1841 thải ra là vô cùng lớn.
Dreyse M1841 nặng 4,7 kg, dài 142 cm, đường kính nòng 15,4mm. Tốc độ bắn 10- 12 lượt / phút đối với những tay chuyên, tốc độ đạn đầu nòng đạt đên 305m/s. Tầm xa hiệu quả 500m, tầm xa cực đại 1000m. Đạn là dạn vỏ giấy liền khối hạt nổ được đặt sau đầu đạn. Khi khai hỏa thì kim hỏa sẽ xuyên qua viên đạn từ phần đuôi, xuyên qua cả thốc nổ đen mà đâm vào hạt nổ nằm phía sau đầu đạn.
Đây chính là kiểu súng bolt action đầu tiên trên thế giới với nhiều tính năng vượt trội. Thật không thể hiểu tại sao người Anh và người Pháp lại không tìm hiểu chúng từ những năm 1841. Có lẽ hai dân tộc này vẫn quá tự tin vào những thanh súng mà họ chế tạo ra.
Tất nhiên lúc này Dreyse M1841 đã thành quá khứ, người Phổ đã phát triển loại vũ khí tốt hơn đó là Dreyse M1848. Điểm khác biệt duy nhất đó là nòng súng Dreyse M1848 nhỏ hơn vơi đườn kính 13,2 mm chính vì thế đầu đạn cùng trọng lượng dài hơn, vận tốc bay cùng quãng đường bay vượt trội. Bộ phận khóa nòng và kim hỏa của Dreyse M1848 đã được cải thiện thon gọn hơn nhiều chính vì thế trọng lượng của chúng chỉ còn lại 4,1 kg mà thôi. Nếu so với Dreyse M1848 thì quả thật Dreyse M1841 là rác rưởi mất rồi.
Theo tư liệu hiện có thì số lượng Dreyse M1841 sau 7 năm sản suất đã là con số gần 100 ngàn thanh, và Dreyse M1848 số lượng hiện tại là gần như tương tự. Wilhelm I muốn hiện đại hóa quân đội để thực hiện “chính sách ngoại giao mạo hiểm nhằm thống nhất nước Đức bằng hàng loạt cuộc chiến tranh” chính vì thế đổi mới Dreyse M1841 thành Dreyse M1848 là điều ông ta mong muốn. Nay có người mua trọn Dreyse M1841 thì quá đúng ý của ông ta rồi, kèm theo một khoảng hứa hẹn đầu tư cực lớn thì ông ta hoàn toàn hoan nghênh là phải.
Ngoài 5 ngàn thanh súng Dreyse M1841 thì Robert cũng mang về tình cảm trân thành của vua Wilhelm I với 3 dây truyền sản suất Dreyse M1841. Lại là một thứ rác thải của người Phổ, nhưng Diêu thiếu là yêu chết thứ này. Đây là thứ mà Diêu thiếu đến nằm mơ cũng muốn đấy, không ai hiểu sức mạnh của Dreyse M1841 cho bộ binh hơn Diêu thiếu lúc này. Dreyse M1848 là công nghệ mới, Diêu thiếu không mơ, tất nhiên lúc này nếu Phổ và hai Công Quốc Đông Á hợp tác sâu đến mức độ nhất định thì hoàn toàn Diêu thiếu có thể nhập khẩu được nó. Nhưng làm người đã biế đủ, Diêu thiếu rất ưng ý với lần mua bán này.
Tất nhiên nếu đổi 1 triệu £ cho 5 ngàn thanh Dreyse M1841 và ba dây truyền sản suất thì qua thiệt thòi. Nên nhớ Dreyse M1841 xuất xưởng lúc mới cũng chỉ có 15-20 £ mà thôi. Tất nhiên Chuyện không dừng ở đó. Robert còn mang về từ phổ rất nhiều các dây truyền sản xuất hóa học mà Vạn Ninh dang cần lúc này. Nên nhớ rất nhiều nguyên liệu đầu vào của 2 nhà máy sản xuất hóa học tại Vạn Ninh là phải nhập ngoại. Quá trình này gây tổn hao thời gian và tăng chi phí rất nhiều. Nhưng với 2 dây truyền lớn và cả chục dây truyền phụ này thì việc sản xuất các chất hóa học gần như khép kín, cũng như thành lập một phòng thí nghiệm hóa học chuyên biệt là chuyện muỗi rồi. Lần hợp tác sâu này khiến cho Robert không phải chạy lăng quăng thu mua khắp nơi mà gần như tại Phổ hắn đã hoàn thành 90% nhiệm vụ đã được đề ra.
Bên cạnh đó đúng như dự đoán Wilhelm I đã cử một phái đoàn đặc biệt đi theo Robert để xác nhận tiềm lực tài chính, quân sự của đối tác. Chuyện chính trị không phải đùa, Wilhelm I theo đuổi chính sách quân sự hóa, nếu không đủ tài chính thì người sụp đổ chính là hắn đấy. Giờ đây chắc hẳn Wilhelm I và Bismarck đang mong mỏi chờ đợi phái đoàn kia trở về, tất nhiên là nếu về cùng hai triệu £ thì tốt hơn nhiều.
Chính vì sự hợp tác này mà dẫn đến tình hình thực tế đó là Robert cực kì đẽ dàng khi chiêu mộ các công nhân bậc cao của người Đức. Các sinh viên hóa học, vật lý, vi sinh học mới tốt nghiệp, thêm vào đó là một số bác sĩ thự tập sinh của nước Phổ này. Có được sắc lệnh của Bismarck thủ tướng thì chuyện nhỏ này không đáng là bao. Nhưng đối với Diêu thiếu thì đây là thiên đại chuyện vui mừng, không có hai hiểu hơn Diêu thiếu về sức mạnh của đội ngũ này. Xin lỗi tuy đó là sinh viên mới tốt nghiệp hạng C- không có mấy trọng dụng ở Phổ quốc, nhưng họ chính là những bác học chân chính của Đại Nam. Cái nghịch lý đáng xấu hổ này không ngờ Diêu thiếu phải cúi đầu mà chấp nhận. Nhưng có một bước đầu sẽ có bước thứ hai, Diêu thiếu tin tưởng rồi có lúc Đại Nam sẽ có đội ngũ khoa học của bản thân mình và không kém bất kì quốc gia nào.
Kế hoạch của Diêu thiếu là cực lớn, mà những cái não bé và óc nho hiểu không nổi điều này. Những sinh viên C- không có việc làm kia thì có tác dụng gì. Thứ nhất họ sẽ thành các giáo sư để đào tạo ra các sinh vieeenC - - của người Việt. Thứ hai họ sẽ là đội ngũ phát minh đỉnh cấp thế giới của Vạn Ninh. Câu hỏi đặt ra đó là đã là sinh viên hạng bét thì làm sao phát minh được, chuyện đó không phải chỉ dành cho các bộ óc siêu thiên tài hay sao? Câu trả lời là sai bét, 90% phát minh là do vô tình mà phát hiện, mà những cái vô tình này thì đến 90% Diêu thiếu biết. Chỉ cần cho các sinh viên hạng bét này biết các “tại nạn vô tình” kia thì họ sẽ nhanh chóng làm ra được “cố ý” phát minh.
Đọc đến đoạn này thì Diêu thiếu ngước mắt lên nhìn chăm chú vào Robert rồi mỉm cười:
- Tôi rất hiểu ý anh, cái bản hiệp ước này tôi cảm thấy đáng giá. Tiền với chúng ta trong thời gian ngắn sắp tới có lẽ chỉ là con số, khi mà bí mật về Heroin chưa bị giải khai. Chính vì thế tăng lên vốn đầu tư 20 triệu £ trong năm năm cho Wilhelm I tất nhiên chúng ta phải nhận về các lợi ích tương xứng. Tôi tin lúc này Wilhelm I không chê nhiều tiền. Anh muốn đứng vững chân tại Cao Miên thì ngoài sự giúp đỡ của tôi anh cũng cần Wilhelm I. Xem ra phải sớm đánh cho anh một cái Công quốc rồi.
- Cám ơn Kenny Công tước ha ha ha….
Robert cười tươi như hoa, anh ta biết minh đã tuyệt đối thành công mà trêu đùa gọi Diêu thiếu là công tước. Nói đi nói lại thì lần này Robert biết Diêu thiếu sẽ giúp hắn đánh Cao Miên không chỉ vì tình bạn mà là vì lợi ích chính trị. Tất nhiên trước đó Diêu thiếu chưa dọc bản báo cáo mà đac hứa chắc điều này thì khiến Robert cảm động không thôi.
- Chúng ta cần chiến hạm của quân Phổ…
Diêu thiếu không đầu không đuôi mà nói một câu sau đó lại cúi xuống mà tiếp tục đọc bản báo cáo.
- Cái gì, công ty TNT…. Robert anh anh thật là….
Diêu thiếu bỗng thốt lên sửng sốt khi đọc đến đoạn báo cáo này.
- Đúng vậy… anh không đồng ý với thỏa thuận trên sao. Trước khi đi anh có dặn dò là 20% tôi đã thương lượng thành công nâng thành 22 % rồi.
Robert giật mình, hắn nghĩ rằng mình đã làm sai điều gì đó.
- Ồ không, không phải, tôi chỉ bất ngờ vì cái tên TNT thôi nó nhắc tôi nhớ đến nhiều thứ rất thú vị … Chắc có lẽ là trùng hợp đi.
Thì ra đây là nhiệm vụ thứ hai của Diêu thiếu giao cho Robert, Diêu thiếu đã ăn cắp phát minh của Alfred Nobel và hắn muốn trả lại cho ông ta cái tên tuổi này. Thực sự Diêu thiếu có tốt bụng vậy không? Tất nhiên là không rồi, mà hắn đang cực kì xấu bụng. Diêu thiếu nhờ Robert bán lại phát minh thuốc nổ Dynamite cho Alfred Nobel vì hắn biết rằng kể cả không bán cho gã này thì đến năm 1866 ông ta cũng tự tìm ra cách thức chế tạo Dynamite. Chính vì thế tại sao không bán cho Alfred Nobel để kiếm một mối hời. Điều kiện bán phát minh này đơn giản, đó là Alfred Nobel có thể nhận tên, bằng phát minh. Và công ty thuốc nổ của ba anh em nhà Alfred Nobel có thể chế tạo Dynamite để bán nhưng mọi sản phẩm liên quan đến Dynamite hay liên quan đến phương pháp bám thấm Nitrôglyxêrin sau này đều phải trích 20% lợi nhuận cho công ty K&R. Tất nhiên là anh em nhà Alfred Nobel mười phần đồng ý. Nhưng họ muốn tách biệt riêng công ty của họ đang sở hữu chuyên chế tạo Nitrôglyxêrin và một số chất nổ khác. Do đó Alfred Nobel yêu cầu thành lập một công ty thứ ba công ty này được đặt tên là TNT.
TNT la tên vết đặt theo họ của ba gia tộc, Trần- Nobel- Trump. Cái tên này làm Diêu thiếu nghĩ đến thuốc nổ TNT nên bất ngờ như vậy. Nhưng chính vì nó cũng nhắc nhỏ Diêu thiếu nên chú ý đến loại chất nổ siêu mạnh mẽ và siêu an toàn này. ( thuốc nổ đen 3 megajoules/kg. Dynamite 7.5 megajoules/ kg. TNT 14,5 megajoules/kg)
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
31 chương
153 chương
111 chương
21 chương