Xuyên Về Thời Nguyễn Hỗn Quân Phiệt
Chương 101 : Robert dã tâm
Bàn phương án giải quyết vấn đề nhà họ Bùi xong thì Quang Cán cũng yên tâm mà rút lui. Điểm quan trọng đó chính là lúc này Trần gia thái độ quyết định hướng đi của mối quan hệ Trần – Bùi mà không phỉa Bùi gia có thể khoa chân múa tay. Diêu thiếu quyết định vài hôm nữa mới tiếp xúc Bùi gia, vì hắn có thể đoán được Bùi gia không chỉ đơn giản gặp Trần gia để yêu cầu khởi binh não ràn gì đó. Chuyện này không thể đùa vì tình hình của Triều Huế đang loạn như cồi cám heo thì Bùi ra đột ngột nhảy ra. Đây không chỉ là một sự trùng hợp bình thường. Nhưng tất cả Diêu thiếu đành phải khép lại hết, lúc này đây hắn phải tiếp xúc một nhân vật cực kì quan trọng. Ngài Robert phó chủ tịch kiêm giám đốc điều hành công ty K&R.
- Robert bạn của tôi, anh nhìn có vẻ gầy đi rất nhiều, thật quá làm phiền anh rồi.
Diêu thiếu đứng lên rót một ly rượu nho cho Robert. Phải nói Diêu thiếu cực kì cảm kích sự nhiệt tình, thành tâm của người Mỹ này. Đơn giản chuyến đi châu Âu này của anh ta chỉ có một số việc rất nhỏ như mua các chất hóa học, chất phụ gia để phục vụ nguyên liệu đầu vào cho nhà máy hóa học ở Vạn Ninh mà thôi. Còn lại đến 90% công việc lại là việc riêng của Diêu thiếu mà hắn nhờ Robert giúp đỡ. Số tiền gần 2 triệu bảng trong đó có ba phần là của Robert nhưng anh ta sẵn sàng cho Diêu thiếu mượn ứng trước để mua các trang thiết bị cần thiết. Mối thịnh tình cùng sự trân thành ấy nếu Diêu thiếu còn không nhìn ra thì hắn đã mù mất rồi.
- Ồ không có gì. Tôi đi cũng là để chứng kiến thêm sự thần kì của anh. Tôi thật không hiểu nổi tại sao anh ngồi ở Phương Đông mà lại có thể nắm rõ từng chuyện từng chuyện một ở Châu Âu. Đây là bản danh sách những gì tôi đã làm ở Châu Âu. Nói ra thì quá dài, có thể bỏ sót nên tôi viết thành báo cáo cho anh.
Robert đón lấy chén rượu của Diêu thiếu mà cười đáp. Sau đó hắn đến bên chiếc cặp đang đặt trên bàn mà đưa cho Diêu thiếu một bản báo cáo.
- Bạn của tôi, anh quá tốt. Anh đã xem bản báo cáo tài chính của công ty?
Diêu thiếu cũng không vội đọc bản báo cáo mà ngồi xuống ghế sau đó ngước nhìn mà hỏi Robert.
- Ý của anh là chuyện anh đã dùng trước phần tiền lợi tức của tôi trong việc mua súng và pháo của người Anh? Tôi đã xem qua rồi rất chi tiết rõ ràng. Tôi rất tin tưởng vào sự minh bạch đó. Ben cạnh đó hai chuyến hàng vừa rồi của chúng ta đưa đi Hongkong không những bù vào khoản này mà còn dôi rất nhiều. Nếu anh cần về tài chính thì tôi có thể để nó lại cho anh mượn trước.
Nói đến đây Robert hơi dừng lại, nhấp một ngụm nhỏ rượi nho rồi tiếp tục.
- Nói thật, nhiều lúc tôi như nằm mơ, kiếm tiền không ngờ dễ đến vậy, đến lúc này ôm đống séc trị giá cả triệu £ kia tôi không biết mình sẽ tiêu vào việc gì nữa. Mua đất, mua nhà, xây biệt thự, ăn chơi? Khi có quá nhiều tiền tôi lại thấy mình mất phương hướng. Hay là tôi đầu tư quân sự vào Đại Nam, anh cho tôi một chức vua gì đó, cai quản một cái công quốc, hay bá quốc gì đó.
Robert nói nửa thật nửa đùa mà cười cùng Diêu thiếu. Nói thật ba chuyến hàng heroin trong ba tháng đã cho Robert khối tái sản bằng hắn đi buôn vũ khí, buôn vải trong khoảng 10 năm mới có được. Chính vị vậy khi nghĩ đến khoảng thời gian tiếp theo tiền theo tiền đổ tới thì tên thương nhân này hoang mang. Hắn chưa biết mình sẽ dùng vào việc gì. Bởi lẽ hắn không như Diêu thiếu tiêu sạch tiền vào quân sự, vậy nên tên Mỹ quốc này rất là bối rối với hướng đi tương lai. Có lẽ làm một cái quốc Vương coong coong ở Đông Á không phải chuyện xa vời. Chiến tích của Diêu thiếu tại Vạn Ninh hắn đã thấy, Robert cho rằng nếu Diêu thiếu chịu giúp thì cái ý nghĩ không thực tế trên có thể thành.
- Thật ra giúp anh thành lập một cái công quốc tại Bán Đảo Đông Nam Á này không khó. Nhưng nói thật nếu làm vậy anh cũng không có một ngày sung sướng để làm quốc vương đâu. Cả đời còn lại của anh sẽ ngập chìm trong binh đao khói lửa. Người bản địa sẽ không ngồi yên, nay khởi nghĩa, mai bạo loạn, quá mệt mỏi. Nhưng quả thật nếu anh muốn thì Xiêm La, Cao Miên, Ai Lao là những nơi chưa có đế quốc thực dân, tôi có thể giúp anh. Nhưng thật ra tôi nghĩ sau này anh dành đủ tiền rồi hoạt động chính trị ở nước anh sau đó tranh cử Tổng Thống thì hay hơn. Ít nhất làm một thượng nghị sĩ của nước anh cũng không tồi.
Diêu thiếu câu trả lời rất trân thành và nghiêm túc khiến cho Robert phải đăm chiêu suy nghĩ rất nhiều. Con đường chính trị tại Mỹ nếu có đủ tiền để vận động hành lang thì không phải khó. Nhưng tên này lại có tư tưởng tiểu bá mà muốn làm một quốc vương be bé tự quản một phương. Thật ra tư tưởng này rất phổ biến, chỉ là họ không có cơ hội mà thực hiện thôi. Nhưng Robert hắn là có cơ hội đấy.
- Nếu anh nói thật lòng thì tôi cũng nói thật lòng. Việc tôi có thể làm chính trị ở Mỹ và chuyện tôi có một công quốc be bé tại Xiêm La, Cao Miên, Ai Lao hoàn toàn không xung đột. Nếu anh vẫn sãn sàng giúp thì tôi muốn một mảnh đất nho nhỏ tại Cao Miên. Tôi nghĩ nơi đó thích hợp với tôi vào lúc này. Việc làm chính trị tại Hoa Kỳ thì tôi cũng ao ước, nhưng dong họ của tôi trước giờ gắn liền thương nghiệp, việc này hơi khó.
Robert rất tinh minh hắn chọn là Cao Miên vùng đất, nơi này hiện tại không có đơn vị hành chính quốc gia chính thức mà bị chia cắt làm hai nửa, một nửa do Đại Nam quản lý, một nửa do Xiêm La khống chế, tức là nếu Robert nhảy vào thì hắn hoàn toàn có thể lập một quốc gia mà ít có vật cản. Sau khi lập công quốc thì hắn muốn dựa vào chế độ của Châu Âu mà nương tựa Đế Quốc Đại Nam. Có Diêu thiếu chống lưng thì Robert hắn vững như bàn thạch. Đúng là con người khi đã có tiền, có quyền, có chống lưng thì dã tâm tăng lên với cấp số nhân.
- Được rồi, vậy anh lấy danh nghĩa cá nhân đi, tôi sẽ giúp anh đánh một phần đất Cao Miên. Nhưng nói thật anh phải tự lập quân đội của mình, tôi chỉ giúp anh đánh hạ mà không thể giúp anh trú quân nơi đó. Còn việc anh có làm trính trị hay không thì tôi không ý kiến nhiều. Nhưng dòng họ của anh sau này sẽ có người chắc chắn làm tổng thống Mỹ, tôi là chắc chắn.
Robert tên đầy đủ là Robert Trump vậy thì thử hỏi tương lai của gã này có con cháu làm tổng thống mỹ hay không? Có lẽ có đấy.
- Ha ha, tôi tin tưởng vào sự thần kỳ của anh. Hi vọng sau này dòng họ của tôi có người làm tổng thống, nhưng lúc này tôi muốn làm một cái Công Vương coong coong đã. Về nhân thủ thì thôi có thể về Mỹ triêu mộ một phen, những nông nô da đen của nhà tôi sẽ được tôi giải phóng và đưa đến Vạn Ninh luyện tập. Có lẽ tôi sẽ kéo thêm một số bạn bè tham gia dự án này. Hi vọng anh có thể giúp sức.
- Bạn của tôi, anh có được lời xác định chắc chắn từ phía tôi. Ha ha ha
Rober nghe thấy thì rất mừng rỡ, hắn không ngờ được Diêu thiếu có thể dễ dàng như vậy đồng ý giúp hắn.
- Được rồi Kenny ban của tôi, anh hãy xem xét bản báo cáo của tôi đi, đảm bảo anh sẽ rất bất ngờ.
Diêu thiếu gật đầu mà mở bản báo cáo của Robert ra và hắn quả thật cảm thấy quá bất ngờ chứ không phải chỉ là bất ngờ thông thường. Lúc này Diêu thiếu quả thật muốn đứng dậy mà đè Robert ra hun hắn một cái thật kêu. Tên này thậ quá đáng yêu rồi.
Chuyện thứ nhất tên Robert này làm khi đến Châu Âu tất nhiên là qua chỗ Henry Bessemer để lấy về 10 chiếc lò nung thép Bessemer rồi đặt hàng thêm 20 chiếc. Nếu không vì năng suất của Henry Bessemer không đủ đáp ứng cho lần sau quay lại thì 40 chiếc cũng là ít đó. Công suất của lò nung gang thép Henry Bessemer hiện nay vẫn là đang đứng đầu thế giới. Chẳng qua nó chưa được phổ biến cũng như chưa được công nhận rộng rãi mà thôi.
Điểm đến thứ hai của Robert không ngờ lại là Vương Quốc Phổ, cũng bởi lẽ Diêu thiếu quá sức khen ngợi thanh súng trường Dreyse M1841 của nước này nên Robert muốn thử vận may. Không ngờ vận may thực sự con mẹ nó đến với tên thương nhân này thật. Không ngờ thời điểm mà Robert đến Vương Quốc Phổ lại là lúc thích hợp nhất để dùng tiền.
Ngày 2 tháng 1 năm 1861, Friedrich Wilhelm IV mất. Wilhelm lên ngôi quốc vương, hiệu là Wilhelm I. Và từ lúc Wilhelm I lên ngôi cho đến khi Robert đặt chân lên đất Phổ là cả một quá trình diễn biến chính trị cực kì phức tạp của quốc gia này. Wilhelm I ban đầu thì có vẻ ủng hộ những người Đức theo tư tưởng tự do. Vậy nên trong buổi gia miện ( có hình thức như lễ đăng cơ của Đông Á) Wilhelm I bỏ đi nghi thức tuyên thệ trung thành, các nghi lễ tuyên thệ trung thành – vốn gắn liền với chế độ quân chủ chuyên chế cũ – đã không còn thích hợp trong thời đại mới của hiến pháp và nghị viện lúc này.
Nhưng sau đó thái độ của Wilhelm I lại thay đổi, căng thẳng giữa Vương triều với Viện Dân biểu đã lên cao khi Wilhelm từ chối nhìn nhận một khoản ngân sách tài chính mới mà Quốc hội duyệt cho quân đội là "tạm thời". Nhưng Wilhelm dứt khoát không chịu thương lượng. Với niềm tin sắt đá của mình vào quyền kiểm soát quân đội như một đặc quyền của nhà vua mà không phải là quân đội thuộc về Viện Dân biểu.
Đảng Tiến bộ Đức vào tháng 6 năm 1861 để tăng cường sự chống đối của mình với chính sách "quân phiệt hóa" của nhà vua. Đảng này kiên quyết đấu tranh nhằm bảo vệ sự kiểm soát của dân chúng đối với lực lượng dân quân và ngăn chặn việc mở rộng thời hạn nghĩa vụ quân sự. Trong các cuộc bầu cử 10 năm 1861, Đảng Tiến bộ gần như đánh bại hoàn toàn những người bảo thủ.
Điều này làm cho Wilhelm I bị dồn vào thế đường cùng ông đã soạn sẵn thư thoái vị để nhường ngôi cho Thái tử Friedrich Wilhelm. Nhưng lúc này thì cứu tinh Robert Trump xuất hiện, không phải dưới tư cách một thương nhân mà dưới tư cách là mộ Công tước Phương Đông.
Robert chém gió tơi bời về một công quốc không có thật của hắn ở bán Đảo đông dương, cộng thêm một Đế quốc Đại Nam ủng hộ hắn. Việc hắn bàn bạc với Wilhelm I đó là có thể cung cấp tài chính cho Wilhelm I tái thiết quân đội của mình nhưng mà đổi lại thì Công quốc Trump cùng Đế Quốc Đại Nam sẽ trao đổi tiến bộ khoa học kĩ thuật một cách toàn diện cùa Phổ. Nói trắng mẹ nó ra là Phổ bán công nghệ vũ khí cho Robert, Robert hắn hứa sẽ ủng hộ Wilhelm I với tổng mức đầu tư 10 triệu bảng trong 5 năm. Con số này có thể mở rộng hơn sau khi Robert quay về Phương Đông và thương lượng cùng đồng minh là Công tước Kenny Trần, tất nhiên cái công quốc họ Trần này cũng méo có thật. Nhưng mà Phổ quốc bây giờ đang mải mê thống nhất liên bang Đức và đánh nhau với các quốc gia lân bang ở Châu Âu. Quả thật tình hình Đông Á họ không có nắm được bao nhiêu. Vả lai Wilhelm I cũng chẳng quan tâm 2 cái Công quốc kia ở nơi nào. Có tiền vào lúc này để giải quyết tình hình là quá ok rồi.
Vậy là một bản hiệp ước của Vương Quốc Phổ và hai Công quốc vô hình của Á Đông đã ra đời. Với 1 triệu £ đưa trước và trao đổi lấy một lượng lớn rác thải vũ khí cộng rác thải dây truyền công nghệ. Với một triệu £ đưa đến đúng lúc cộng thêm 2 triệu £ hứa sẽ đưa đến trước tháng 3 năm 1862 thì Wilhelm I hoàn toàn tự tin hợp mưu cùng Otto von Bismarck một quý tộc địa chủ bảo thủ. Cả hai quyết định sẽ kiên trì đường lối quân phiệt hóa Vương Quốc Phổ, họ theo đuổi một chính sách ngoại giao mạo hiểm nhằm thống nhất nước Đức bằng hàng loạt cuộc chiến tranh. Và Wilhelm I từ bỏ ý định thoái vị, Bismarck được bổ nhiệm thủ tướng sớm 9 tháng trời.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
31 chương
153 chương
111 chương
21 chương