Xuyên về cổ đại, đoạt lấy yêu thương!!!
Chương 67 : Cái ác bị phơi bày (1)
Đùng! Đùng! Đùng!!!
Tiếng pháo hoa rộn rã nổ lên, khắp cả kinh thành đầy những người ra kẻ vào, ai ai cũng vang câu chúc Tết trong vui vẻ trong những trang phục đẹp đẽ rực rỡ sắc màu. Phủ Thừa Tướng cũng vậy, cũng ngập tràn trong không khí tưng bừng ngày Tết, hạ nhân ra vào tấp nập, trên tay luôn là những món điểm tâm màu sắc hay những món quà từ to đến nhỏ, từ đơn giản đến sặc sỡ, đôi khi là những câu đối trên tấm lụa đỏ đầy uyển chuyển,...
- Chết rồi!!! Trễ mất thôi !!!
Dương Qủa từ trong đống chăn ấm áp bật dậy. Hốt hoảng đi đánh răng, rửa mặt. Nàng vốn là để Tiểu Hoa và Phúc Linh về quê ăn Tết rồi, mà tối qua nàng theo hiện đại đón giao thừa nên...
- Trễ mất thôi, mới mùng 1 mà....
Dương Qủa vẫn cứ cuồng cuồng lên mà chuẩn bị, gì chứ mùng 1 là phải dậy sớm thỉnh an cha mẹ đó nha.
- Phù...nữ nhi..thỉnh an cha, nương. Chúc mọi người năm mới vui vẻ, mạnh khỏe, tràn đầy hạnh phúc, thật nhiều niềm vui...!
Dương Qủa sau khi chạy một mạch đến sảnh chính thì khẽ thở dốc, lại vội vàng hành lễ trong bộ trang phục hoa đào hồng hồng do chính mẹ nàng may cho, là mẹ nàng may đó nha!!!
- Qủa nhi, đây là giờ nào rồi hả, con heo nhỏ này, sao không học tập hai tỷ tỷ của con đi. Thật là...
Lãnh Uyển nói, Dương Qủa cười hì hì, ra vẻ vô tội, mẹ nàng dù ở hiện đại hay cổ đại đều là nghiêm khắc nha, cơ mà nàng cư nhiên đến còn trễ hơn Dương Linh, nhìn xem, Dương Linh còn đang bày ra vẻ mặt đắc ý kìa. Hừ...
- Thôi! Qủa nhi còn nhỏ mà, ngủ nhiều một chút cũng tốt hơn mà...
Dương Phúc lên tiếng nói. Tuy ngoài là nghe như đang bênh vực cho Dương Qủa nàng, nhưng không phải là cũng đang gián tiếp chê nàng ngủ nhiều hay sao, nàng ngủ đâu có nhiều, 8 tiếng ngủ với 2 tiếng ngủ trưa thôi mà...
- Chàng đó, Qủa nhi nhỏ nhắn cái gì, nó chỉ sinh sau Linh nhi 1 tháng, nhìn xem, Linh nhi đến vào giờ nào, còn Qủa nhi thì....
Lãnh Uyển nói. Dương Phúc biết mình bênh vực không thành công, cũng là im lặng cười trừ. Lão bà của ông, Nguyệt Quang kia còn chưa cãi lại, chỉ là ông thì sao mà đủ lí. Dương Qủa im lặng đứng ở dưới, bày ra vẻ mặt hối lỗi, lại nắm góc áo trông vô cùng tội nghiệp, kiểu như...bị oan ức ý. Lãnh Uyển thấy vậy cũng xót con.
- Thôi mới đầu năm ta tha thứ cho con, lại đây,...
Lãnh Uyển nói, cười dịu dàng. Dương Qủa cũng tự nhiên bước lại, trong lòng thầm đắc ý, đúng là chiêu này của nàng bao giờ cũng thành công cả, mẹ tuy nghiêm khắc vậy thôi chứ mẹ nàng đương nhiên thương nàng nhất.
Dương Qủa được Lãnh Uyển ôm trong lòng, lại được Dương Phúc cho bao đỏ, nàng thích thú cảm ơn nhận lấy, lại sờ sờ..
- Dày nha...
Dương Qủa không nhịn được thốt lên một câu khe khẽ khiến Lãnh Uyển gần đó nghe được mà không khỏi bật cười. Sau đó, Chu Tịnh cũng lì xì cho Dương Qủa, mọi người cùng nhau nói chuyện một lúc thì Dương Qủa, Dương Linh, Dương Hi xin phép ra ngoài chơi.
- Đại tỷ, nhị tỷ a~
Dương Qủa dở giọng ngọt ngào.
- Mỗi lần ngươi gọi như thế là chắn chắn có chuyện gì rồi, đây này, cầm lấy.
Dương Hi sau khi khẽ rùng mình một cái thì véo má nhỏ của Dương Qủa, đưa ra một phong bao đỏ cho Dương Qủa. Cơ mà hôm nay Dương Hi trong một bộ trang phục xanh biếc trông nàng thật là uyển chuyễn, thướt tha một vẻ đẹp dịu dàng, tinh khiết.
- Đây!
Dương Linh cũng cho Dương Qủa một phong bao, nàng lại khác với Dương Hi giản dị, mang trên mình bộ y phục đỏ, tôn lên cho nàng vẻ rực rỡ nhưng lại không làm kém đi vẻ thanh tú.
- Hì, cảm ơn hai tỷ, ta cũng có quà Tết cho mọi người nè.
Dương Qủa mĩm cười đáng yêu, lại đưa cho Dương Hi, Dương Linh mỗi người một cây trâm hình bươm bướm trông rất đẹp, lại trông như thật, nhìn thật là thích mắt.
- Đây không phải là đôi trâm mới ra của Bảo Bảo sao? Thật đẹp, sao ngươi có được vậy, ta nghe nói đây là hàng trưng bày thôi cơ mà.
Dương Linh ngạc nhiên, vui vẻ cùng Dương Hi cầm mỗi người một cây.
- Hihi, đây là bí mật.
Dương Qủa cười nói. Đương nhiên là tên Long Bảo đó tặng cho nàng rồi, thực ra có ba cây, cây còn lại của nàng, còn về quà Tết của Liễu Qúy Nhi là 1 chiếc vòng tay, cũng là “lấy” miễn phí từ Bảo Bảo nha.
Dương Linh thích thú chạy về đeo thử, Dương Hi chỉ cười cười nhìn theo.
- Đại tỷ....ta nói....giả sử....giả sử thôi nhé, nếu nương của tỷ làm ra chuyện gì đó trái đạo đức thì tỷ sẽ làm sao...
Dương Qủa suy nghĩ một lúc, ấp a ấp úng nói. Dương Hi một thoáng ngạc nhiên, rồi im lặng, rồi nàng mĩm cười...
- Nếu có chuyện đó, ác giả tức ác báo....đó là luật của trời....
Truyện khác cùng thể loại
225 chương
92 chương
984 chương
1550 chương