Tờ mờ sáng, chiếc xe ngựa nhỏ đã lộc cộc đi ra khỏi phủ.
Phúc Tử ngồi trong xe, im lặng, vẻ mặt như đang đam chiêu suy nghĩ cái gì đó.
- Tam tiểu thư, người....
Phúc Tử vừa định lên tiếng, Tiểu Hoa đã ra dấu im lặng, lại khẽ chỉ tay vào Dương Quả đang gối đầu mà ngủ trên giường nàng.
- Có gì lát hãy nói, tiểu thư đã đợi ngươi cả đêm nên rất mệt. Ngươi yên tâm, chúng ta không có đem bán ngươi đâu.
Phúc Linh bên cạnh khẽ nói. Phúc Tử cúi đầu nghe lời, nàng thực sự vô cùng thắc mắc trước những lời nói của Dương Quả. Nhưng giờ cứ làm liều xem, nếu không phải thì cứ xem như nàng có một chuyến về thăm gia đình vậy, còn nếu phải.....
Phúc Tử bất giác nắm chặt tay...
***
- Tiểu thư...
Tiểu Hoa lay nhẹ Dương Quả, chỉ tay ra hiệu đã tới nơi, Dương Quả hơi dụi mắt, ngáp một cái rồi xuống xe ngựa, tâm trạng nàng thật bình tĩnh, khác xa với Phúc Tử đang tràn đầy hồi hộp kia.
Tất cả bước xuống xe, đi bộ tới căn nhà nhỏ ở cuối làng, Dương Quả đứng lại, nhường đường cho Phúc Tử vào trước.
- Đây là....
Phúc Tử một thoáng ngạc nhiên, đây vẫn là căn nhà nhỏ của nàng, nhưng trông nó thật cũ kỉ làm sao. Một cảm giác bất an dấy lên đáy lòng Phúc Tử, nàng run run tay, mở nhẹ cánh cửa như muốn gãy rời kia ra...
- Khụ! Khụ!...
Tiếng ho khàn khàn vang lên, thu hút ánh nhìn của Phúc Tử, trước mắt nàng là 1 người đàn ông đã ngoài 60 tuổi...
* Phịch*
Phúc Tử bỗng dưng quỳ ngã xuống đất, nước mắt trào ra...cả người nàng run rẩy như đang đứng trước một thứ vô cùng đáng sợ vậy.
- Phúc Tử. Tử nhi...là con...là con đúng không...
Người đàn ông đó không ai khác chính là Phúc Gia, ông trông thấy Phúc Tử thì hai mắt mở to, vô cùng kinh ngạc nhưng cũng đong đầy hạnh phúc...
- Cha !.....
Phúc Tử khi vừa nghe Phúc Gia gọi thì nàng hơi giật mình, nàng run run người, đứng lên, vừa khóc vừa chạy đến bên Phúc Gia, quỳ xuống...
- Cha...là con có lỗi, là con có lỗi...
Phúc Tử khóc rống lên, lại càng to hơn khi nàng nhìn xuống chân Phúc Gia.
- Không! Không tại cha năm đó hồ đồ, tại cha hại chết mẹ con, tại cha đem con đi xa nhà... Nữ nhi ngoan....
Phúc Gia nước mắt ngắn dài âu yếm nhìn Phúc Tử. Hai cha con khóc lóc một lúc lâu, Phúc Tử lại đau lòng hơn khi nghe tin mẹ nàng đã mất.
***
Phúc Gia đem mọi chuyện năm đó kể lại cho Phúc Tử nghe, lúc ấy, Dương Quả cùng Tiểu Hoa, Phúc Linh cũng bước vào. Vốn nghe được câu chuyện, Tiểu Hoa, Phúc Linh hết sức phẫn nộ.
- Tam tiểu thư, người là đã biết chuyện này, nên mới...
Phúc Tử nói, thì ra ngay từ phút ban đầu, Dương Quả đã vó ý muốn nàng biết mọi chuyện. Dương Quả khẽ gật đầu.
- Tam tiểu thư, nô tì đội ơn người, nhờ có người nô tì mới được biết đến sự thật đã bị chôn dấu bao năm nay, để cha nô tì phải chịu uất ức suốt bấy nhiêu năm...
Phúc Tử quỳ xuống, liên tục cảm ơn Dương Quả, Phúc Gia cũng muốn quỳ xuống cám ơn, nhưng bị Dương Quả cản lại.
Hai cha con Phúc Tử tâm sự nước mắt một lúc lâu, Phúc Tử cũng đi mà khóc lóc một hồi trước mộ mẹ nàng.
- Tiểu thư...
Tiểu Hoa nhìn Dương Quả, lại nhìn sang Phúc Tử, trong lòng nàng không khỏi xót thương cho Phúc Tử.
- Người đàn bà ấy thật độc ác...
Phúc Linh nghiến răng nói...
- Phúc Tử ...
Dương Quả lên tiếng khi thấy Phúc Tử bước lại...
- Tam tiểu thư....ta tốt với bà ta như vậy, ta tốt với kẻ thù như vậy...vì sao...????
Phúc Tử nước mắt nói, lại nhìn về phía căn nhà nhỏ, nơi vó người cha của nàng đã sống cô độc, tàn tật suốt 10 năm nay.
- Ta phải báo thù...!!!
Phúc Tử ánh mắt đầy lửa giận nói.
- Ác giả ác báo! Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi đưa Chu Tịnh ra ánh sáng, nhưng ta cần sự hợp tác của ngươi.
Dương Quả nhìn Phúc Tử một lúc lâu rồi cất lời.
- Chỉ cần có thể báo thù, ta nguyện hi sinh tất cả, kể cả mạng sống này.
Phúc Tử nói, Dương Quả gật đầu.
Hai người nói chuyện một lúc lâu, lại đi về tạm biệt Phúc Gia.
- Cha...con sẽ sớm trở về với cha...
Phúc Tử cầm đôi tay gầy gò của Phúc Gia, nói.
Tất cả mọi người lại lên xe ngựa trở về phủ.
- Tam tiểu thư, bao giờ sẽ bắt đầu...
Phúc Tử hỏi.
- Sau tết, bây giờ tạm thời ngươi cứ xem như chưa biết chuyện gì.
Dương Quả nói.
- Tại sao, sao không thực hiện bây giờ?
- Chưa tới 10 ngày nữa sẽ đón tết, ta không muốn ảnh hưởng đến phủ Thừa Tướng.
Dương Quả nói, rồi nàng lại trầm ngâm. Phúc Tử thấy thế cũng không nói nữa, nàng hiểu Dương Quả làm vậy là có mục đích và chắc chắn sẽ không làm hại đến nàng, chỉ cần báo thù cho cha và mẹ, trễ một chút cũng không sao.
Dương Quả ngẫm nghĩ, thực ra, phần lớn nàng dời kế hoạch sang sau tết là vì Dương Hi. Dẫu sao cũng là Chu Tịnh cũng là mẹ ruột của Dương Hi, để mẹ con họ có một cái tết vui vẻ vậy...
Truyện khác cùng thể loại
225 chương
92 chương
984 chương
1550 chương