Xuyên về cổ đại, đoạt lấy yêu thương!!!
Chương 61 : Người xưa gặp lại (3)
- A...
Dương Quả toan bước ra khỏi quán thì quay về chỗ Long Bảo.
- Ngày mai đi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.
Dương Quả nói.
- Được, chiều mai vậy, ở quán Tiểu Tâm.
Long Bảo trả lời, Dương Quả vui vẻ bước đi, gì chứ điểm tâm ở Tiểu Tâm là nơi mà có điểm tâm ngon nhất trên kinh thành này.
- Quả Quả, đừng thân thiết quá với tên đó.
Nguyệt Diễm khó chịu nói, xoa xoa cái má Dương Quả như trừ tà, ai chã biết, ánh mắt Long Bảo nhìn nàng...là có tình ý...
- Diễm Diễm yên tâm, hắn ta chẳng dám làm gì Quả Quả cả.
Dương Quả cười tươi nói, Nguyệt Diễm cũng thở dài chẳng biết nói gì, sao hắn lại không hiểu cho được, tên kia đương nhiên không dám làm gì nàng, nhớ lúc còn ở học viện, Bình Triệt kia có vô tình làm đổ mất chén trè của nàng, kết quả hắn ta ngồi trong nhà xí liên tục một ngày. Chỉ là....hắn sợ tên Long Bảo đó sẽ cướp mất vị trí của hắn trong lòng nàng a.
- Chiều mai ta đi cùng nàng.
Nguyệt Diễm nói.
- Hả? Nhưng chiều mai Diễm Diễm phải học ở trong cung mà.
Dương Quả ngạc nhiên nói, gì chứ, nghe nói hôm nay Nguyệt Diễm vì thăm Lãnh Uyển, lại dẫn nàng đi chơi, đã bỏ mất một buổi học trong cung rồi, không lẽ ngày mai nàng lại cướp mất buổi học đó, người ta tương lai biết đâu sẽ làm vua đó...
- Không sao, ta học buổi sáng thôi.
Nguyệt Diễm dịu dàng xoa đầu Dương Quả, hắn học ở cung chã qua chỉ là mấy cái phép tắc linh tinh, cứ học đi học lại trong khi hắn đã biết thừa, hắn thích thì hắn đi thôi, miễn sao đến lúc khảo nghiệm hắn có thể vượt qua là được, mà đối với hắn, việc này như thể ăn bánh vậy.
***
Hôm sau...
Dương Quả hôm nay một thân váy hồng phấn, khoác chiếc áo bông trắng nhỏ xinh, tóc búi hai cục nho nhỏ thắt nơ hồng hồng, trông cực kỳ đáng yêu, bên cạnh lại thêm Nguyệt Diễm một thân trường bào tím sẫm trông uy nghiêm nhưng lại không kém phần điển trai, cả hai người như là trung tâm của kinh thành vậy, đi tới đâu ánh mắt người người dõi theo đến đó, ngưỡng mộ, yêu thích, ghen tỵ,...
Dương Quả cùng Nguyệt Diễm bước vào quán Tiểu Tâm, bên trong quán xá rất đông, quán lại bố trí hài hòa, lại rất sạch sẽ. Hai người đứng nhìn một lát, lại bước chân đến bàn cuối quán.
- Lâu chưa...
Dương Quả cười tươi, nhìn Long Bảo một thân y phục trắng, phiêu phiêu dạt dạt tựa tiên giáng trần.
- Mới tới...ách...thái tử, mời ngồi, mời ngồi.
Long Bảo thấy Nguyệt Diễm thì ra vẻ cung kính, trong lòng lại thở dài, hắn cứ nghĩ là chỉ có Dương Quả thôi chứ.
- Ta đã gọi hết những món ngon ở đây rồi, người ta sẽ mang lên nhanh thôi.
Long Bảo vừa nói xong, tên phục vụ đã mang lên điểm tâm đầy ắp, đủ màu sắc khác nhau, trông thật đẹp mắt.
- Vậy...ta không khách khí đâu.
Dương Quả cười nói, Long Bảo cũng là cười theo, tiện tay gắp cho nàng một khối, khiến Nguyệt Diễm bên cạnh không khỏi đen mặt.
- Thế...Dương Quả, à...thôi gọi Tiểu Quả đi, ngươi muốn hỏi ta chuyện gì?
Long Bảo nói.
- Ưm...vậy, kể ta nghe chuyện của ngươi trước đi, còn sớm mà.
Dương Quả tươi cười nói, Nguyệt Diễm tăng tầng sát khí...còn sớm? Hắn thực muốn dẫn Dương Quả đi ngay và luôn, tên Long Bảo này thực nhìn không vừa mắt tí nào.
- Hảo, ta cũng nghỉ ngươi rất tò mò vì sao ta được như thế này. Thực ra...sau đêm đó....
Long Bảo hồi tưởng lại chuyện của 3 năm trước.
Tối hôm đó, Dương Quả sau khi rời đi, hắn và đồng bọn cũng bỏ cuộc, Long Bảo cầm cây trâm của Dương Quả mà ngẫm nghĩ, lòng hắn thực vô cùng biết ơn, hắn rời khỏi nhóm đạo tặc đó, ngẫm nghĩ sẽ bán cây trâm lấy tiền tiêu sài. Trên đường đi bán cây trâm, nhìn cảnh tượng buôn bán tấp nập xung quanh, hắn nhớ lại mục đích của Dương Quả lúc cho hắn cây trâm này, là muốn hắn có một công việc, ngẫm nghĩ hồi lâu, Long Bảo đem đi cầm cây trâm, hắn được một số tiền rất lớn mà chính hắn cũng không ngờ được, tiếp đó, hắn cầm số tiền mua cho chính mình bộ quần áo mới, lại ngồi trong quán ăn cơm, lúc đang ăn, nhìn ra bên ngoài, hắn thấy một người bán hàng rong, bày bán rất nhiều trang sức nhỏ, điều đó làm hắn nhớ đến gia đình. Kì thực gia đình Long Bảo vốn làm nghề rèn sắt, nhưng là nhà nghèo, sau một lần sơ xẩy, lò rèn bốc lửa mà cháy luôn cả căn nhà, hắn là người duy nhất sống sót, lại trở thành trẻ mồ côi không nhà không cửa, cuối cùng là gia nhập đạo tặc, tranh dành những miếng ăn với mọi người. Nghĩ vậy, lòng Long Bảo khẽ nhói lên, hắn nhớ cha mẹ, hôm ấy, hắn suy sụp suốt một ngày, lại nhớ lại hình ảnh người cha rèn sắt, hắn chợt nảy ra một sáng kiến. Hắn mua một căn nhà nhỏ, một lò rèn nhỏ, mua sắt, bắt đầu làm trang sức, hắn vốn rất có tài, trang sức hắn làm tuy bằng sắt, nhưng kiểu dáng vô cùng mới mẻ, rất được nhiều người ưa chuộng, vì thế, lúc đầu hắn chỉ bán hàng rong, sau dần dần đã lập được một gian hàng cho chính mình, hắn lấy tên là Tiểu Bảo, vốn để nhớ đến cô bé đáng yêu hôm nào. Năm tháng qua đi, Long Bảo tài nghệ ngày càng giỏi, Tiểu Bảo cũng được nhiều người ưa chuộng, nhất là các quý tộc, và rồi Tiểu Bảo trở thành quán trang sức được yêu thích nhất, mà hắn cũng trở nên vô cùng giàu có.
- Đó là tất cả, Tiểu Quả, nhờ có ngươi ta mới được như bây giờ, ta rất biết ơn ngươi, 3 năm qua, ta luôn tìm kiếm ngươi.
Long Bảo đáy mắt đầy dịu dàng, biết ơn nhìn Dương Quả.
- Ưm, cũng là không có gì, ngươi được như vậy là ta cũng vui rồi.
Dương Quả cười tươi, Long Bảo nhìn nàng, sau ba năm, bé con này trưởng thành hơn không ít, cao hơn, đáng yêu hơn, lại làm tim hắn đập mạnh hơn lúc gặp nàng vào 3 năm trước rồi.
- Được rồi, bây giờ là vấn đề ta cần hỏi ngươi.
Dương Quả không cười nữa, đột nhiên trở nên nghiêm túc, khiến cho Long Bảo như là thấy Dương Quả 1 giây trước là hai người.
- Ngươi có biết, kẻ đứng sau sự việc 3 năm trước.
***
P/s: Tình hình là mình vào học rồi. Thời gian qua mình có làm một ngày 1 chương, nhưng có lẽ bây giờ mình sẽ kéo dài thời gian ạ, bởi vì mình phải học, bởi năm nay mình có kì thi chuyển cấp rất quan trọng. Truyện mình vẫn sẽ viết, chỉ là hơi lâu, có thể 2 đến 3 ngày up 1 chương, còn nếu bận quá có thể 1 tuần 1 chương.
Chúc mọi người năm nay sẽ có một năm học đầy niềm vui.!!!
Cảm ơn mọi người!!!
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
37 chương
115 chương
127 chương
43 chương
36 chương