Xuyên về cổ đại, đoạt lấy yêu thương!!!
Chương 60 : Người xưa gặp lại (2)
- Nhóc con?
- Tên dâm tặc?!
Dương Quả trợn to mắt, biểu tình ngạc nhiên đầy đáng yêu, tay nhỏ chỉ về tên trưởng quầy. Dương Quả nhìn hắn, một dung nhan đẹp như tạc tượng, ngũ quan tinh sảo, da trắng ngần, phải nói so với nữ nhân còn đẹp hơn vài phần a, chã trách, nơi đây lại đông người như vậy, nhìn xem, nữ nhân bước vào, không ngắm Nguyệt Diễm cũng là liếc mắt đưa tình cho hắn không phải sao?
Nhưng là....gương mặt này, tuy trải qua 3 năm có vài phần thay đổi, nhưng Dương Quả nàng vẫn nhận ra được, tên này chã phải là tên dâm tặc 3 năm trước đòi chiếm tiện nghi của nàng sao?
- Ây dà, bé con ngươi đừng gọi ta như thế, mặt ta đẹp trai sáng sủa thế này, sao lại gọi là dâm tặc?
Trưởng quầy cười khổ, gãi gãi đầu.
- Chã phải 3 năm trước ngươi là....
Dương Quả chưa nói hết câu, trưởng quầy đã suỵt một cái, ra dấu im lặng.
- Bé con, ta thay đổi rồi, đừng nhắc lại quá khứ đó nữa.
Trưởng quầy nói, nháy mắt với Dương Quả khiến nàng sởn gai ốc, lùi về phía sau Nguyệt Diễm.
- Quả Quả, nàng biết hắn...
Nguyệt Diễm sau khi trừng cái nháy mắt của trưởng quầy xong, khẽ cúi đầu hỏi Dương Quả.
- Ba năm trước, hắn là tên dâm tặc đó...
Dương Quả nói khẽ.
- Hửm...
Nguyệt Diễm tăng phần sát khí, nhìn nhìn tên trưởng quầy khiến hắn rợn sống lưng.
- Nói xem, tội danh của ngươi đáng bị trừng phạt kiểu gì? Hửm?
Nguyệt Diễm giọng cực kì băng lãnh nói, khiến cho tên trưởng quầy không cần đến hai cực của trái đất cũng là cảm thấy cả người như đóng băng.
- T...Thái tử a, m...mọi chuyện đã qua, đã qua rồi, hơn nữa...bé con đây cung là không sao...
Trưởng quầy run run nói, tính ra hắn còn lớn hơn Nguyệt Diễm những 6 tuổi, ấy vậy mà uy áp trên người Nguyệt Diễm tỏa ra giống như đang đè bẹp một con kiến là hắn. Lại nhìn sang Dương Quả, bé con này khiến hắn không thể nào quên, 3 năm trôi qua, hắn không có tin tức từ nàng, mà nàng sau 3 năm lại càng đáng yêu hơn, thực nhìn mà không muốn rời...
Nhưng là...Thái tử này có vẻ vô cùng thân thiết với nàng, thân phận của nàng, e là hắn còn chưa biết rõ rồi, nhìn xem...nàng đang bày ra vẻ mặt xem kịch kìa, bé con này, xem ra sau 3 năm chắc cũng nhiều trò hơn rồi, chỉ hi vọng hắn không bị dính phải lọ ớt bột kia nữa, 3 năm nay lọ ớt bột đó luôn là nỗi ám ảnh của hắn, đến nỗi hắn chỉ nhìn thấy ớt thôi là đã muốn ho sặc sụa rồi.
- Bé con à...mau cứu ta...
Trưởng quầy cười khổ cầu cứu Dương Quả, hắn không chịu nỗi cái uy áp này đâu a.
- Cứu? Ngươi có bị làm sao đâu mà cứu?
Dương Quả ra một hành động đáng yêu, tỏ vẻ ngây thơ nói, ấy vậy mà hành động ấy không biết đã khiến bao trái tim lỡ nhịp rồi.
- A...
Dương Quả chợt nghĩ ra vài chuyện vui.
- Diễm Diễm, chúng ta đi mua đố.
Dương Quả cười thật tươi, kéo tay Nguyệt Diễm đi, trưởng quầy thở phào như trút được gánh nặng ngàn năm, nhưng rồi hắn lại bày ra vẻ mặt kì lạ, vô cùng kì lạ...Diễm Diễm...??? Tên gọi của Thái tử đầy uy nghiêm...?
- A...
Dương Quả chợt dừng lại trước một bộ trang sức bao gồm vòng tay, dây chuyền cùng trâm cài, bộ trang sức này vô cùng đẹp, được làm từ ngọc lục bảo, lấp la lấp lánh trông thật thích mắt, họa tiết hình hoa lan chuông nhẹ nhàng mà tinh tế, xem ra người thiết kế ra bộ trang sức này rất tốn công đây, mà tốn công thì chất lượng cũng là hảo hạng, kiểu dáng lại đẹp đẽ, chã trách chỗ này lại đông người xem như vậy, nhưng là vẫn chưa có người mua, chắc là đắt lắm, nhưng không sao...? Càng đắt kế hoạch của nàng càng tốt đẹp... A...nghĩ xem nghĩ xem, Liễu Quý Nhi làm tân nương mà đeo những trang sức này có phải đẹp lắm không?
- Quả Quả, thích à?
Nguyệt Diễm thấy Dương Quả nhìn vào bộ trang sức ấy, thì dịu dàng lên tiếng hỏi. Dương Quả vui vẻ gật đầu, tiện tay bưng cả hộp trang sức đi trong sự ngạc nhiên của mọi người.
- Bé con, ngươi thích bộ Tiểu Lan này?
Trưởng quầy nhìn Dương Quả hỏi, Dương Quả khẽ gật đầu, Tiểu Lan...nghe thật lạ...
- Ây da...ngươi cũng thật là tinh mắt, đây là mẫu mới nhất của cửa hàng ta...tuy nhiên giá cả...là 20 vạn lượng đó...
Trưởng quầy nói, 20 vạn lượng trở thành một mũi tên đâm vào người các nữ nhân còn lại, 20 vạn lượng, đủ để họ sống ung dung cả đời rồi.
Trái với họ như sét đánh ngang tai, thì đối với Nguyệt Diễm rất đỗi bình thường, toan định lấy ngân lượng ra...
- Giá cả không thành vấn đề vì....ngươi...tặng ta...
Dương Quả cười thật tươi nói tiếp...
- Hả? Bé con...ngươi...
Trưởng quầy khó hiểu, đây là bộ trang sức tâm huyết của hắn, nói tặng là tặng sao?
- Tặng ta, xem như...quà xin lỗi... Ngươi nghĩ xem, lần đó cũng là ngươi chiếm tiện nghi của ta, nếu ta không mang theo bột ớt thì sao hả, ta cũng là tốt bụng không truy cứu ngươi, cũng tặng ngươi cây trâm, sau đó còn rơi xuống suối vì ngươi, sau đó...
- Được, ta tặng, ta tặng...
Trưởng quầy cười khổ, không tặng để nàng nói hết chuyện xấu của hắn sao. Tuy là tâm huyết của hắn, nhưng nhìn xem, nàng ta vừa nói vừa bày ra vẻ mặt vô cùng uất ức, nhưng cũng là đáng yêu vô tận, sao mà cưỡng lại được, hơn nữa, tặng cho nàng cũng rất đáng, nàng là ân nhân của hắn, là người mà hắn chờ mong suốt 3 năm, như đây cũng đâu đáng gì.
- Cám ơn. Ta hông có khách khí đâu!
Dương Quả cười thật tươi, khánh khí? Rõ ràng là nàng bắt ép người ta mà. Trưởng quầy sau khi đem thu hồi toàn bộ nụ cười của nàng vào mắt thì thở dài, bé con này, xem ra lại càng không dễ chọc.
Dương Quả tiếp tục cầm lên chiến lợi phẩm, Nguyệt Diễm thấy vậy, cầm giúp nàng.
- Khoan, bé con...
Trưởng quầy gọi Dương Quả.
- Cây trâm ngươi tặng ta, ta vẫn còn giữ, là muốn trả lại cho ngươi, liệu có thể gặp lại.
Trưởng quầy nói.
- Không cần đâu, xem như ta tặng ngươi vì ngươi đã thay đổi đi. Nhưng mà ta không nghĩ là ngươi vẫn còn giữ nha! Ta nghĩ nó sẽ lăn lộn suốt hiệu cầm đồ rồi chứ.
Dương Quả nghi ngờ nói.
- Ngươi đó, ta cũng là có nghĩa tình, vậy ta nhận cây trâm, hôm nào dắt ngươi đi ăn điểm tâm xem như trả ơn. À, ta tên Long Bảo, ngươi có thể gọi ta là Bảo.
Long Bảo nói, véo véo má Dương Quả mà tay không muốn rời khỏi cái má mềm mại đó.
- Ta tên Dương Quả.
* Xoảng*
Một âm thanh vang lên, Long Bảo nhìn sang suýt xỉu, hai bộ tranh sức làm từ đá thạch anh, cũng là tâm huyết của hắn, mỗi bộ 10 vạn lượng, nay đã vỡ tan tành dưới chân Nguyệt Diễm.
- Ta lỡ chân, hết bao nhiêu ta đền.
Nguyệt Diễm đầy sát khí nói. Lỡ chân? Rõ ràng những người xung quanh thấy hắn đạp vào cơ mà.
Long Bảo cười trừ, tâm huyết của hắn đấy, nói vỡ là vỡ, nói đền là đền sao...
Truyện khác cùng thể loại
531 chương
10 chương