Xuyên về cổ đại, đoạt lấy yêu thương!!!
Chương 40 : Chưong 40
- Hừ! Dương Quả này quá may mắn rồi!
Nguyệt Viên hằm hằm tức giận, tay đập bàn.
- Thực sự chỉ là may mắn, hay là...
Nguyệt Quân đưa tay xoa cằm, nheo mày nghĩ lại việc xảy ra ở đình hôm nay.
- ý ngươi là sao? Nó chỉ là mới 5 tuổi, không lẽ ngươi nghĩ rằng nó biết trong trà có độc ?
Nguyệt Viên nói.
- .... Giờ phải nghĩ cách khác thôi...
Nguyệt Quân lại đăm chiêu suy nghĩ, chợt môi nở nụ cười...
- Để ta...
----------------
- Dương Linh, Nguyệt Quân tìm ngươi.
Bình Dương mặt nhăn nhó bước vào, có lẽ nàng vẫn ấm ức chuyện ở đình.
- Hả? A...ừ...
Dương Linh khẽ giật mình, bước ra. Nguyệt Quân vừa thấy Dương Linh, liền lôi nàng ra chỗ khác...
- Nguyệt Quân!!!???
Dương Linh khó hiểu.
- Suỵt! Ngươi xem, tên kia đã biết chúng ta nghe thấy hắn rồi.
Nguyệt Quân nói, Dương Linh run run, nàng đương nhiên biết tên đó là tên bịt mặt kia.
- Vậy... Phải làm sao...?!
Dương Linh nước mắt muốn trào ra ngoài, nói. Nguyệt Quân nhìn ngẩn ngơ một lúc rồi mới nói tiếp...
- Hắn nói chúng ta làm theo hắn, hắn sẽ tha cho chúng ta, phải làm như vầy...
----------------
- Dương Linh?
Dương Quả nói, nhìn Dương Linh đứng phía trước, nhìn lên chỗ núi giả.
- Dương Quả! Ngươi lấy quả cầu trên đó cho ta đi.
Dương Linh nói. Dương Quả thầm nghĩ, xem ra sau bài thuyết giáo của cô Hoa, Dương Linh thay đổi thái độ không ít, tuy nhiên vẫn cứ thích sai bảo người khác.
- Ta không lấy...
Dương Quả lạnh nhạt nói, đối với vị Nhị tỷ này, nàng không có hảo cảm đâu. Chợt thấy góc áo mình bị giữ lại, quay đầu, Dương Quả ngạc nhiên khi thấy Dương Linh đầy sợ hãi, nước mắt như muốn trào ra ngoài.
- Ta xin ngươi...lên đó...
Dương Linh thút thít, Dương Quả ngạc nhiên, nàng không thấy được tia giả dối nào cả, nhưng vì sao Dương Linh lại sợ hãi. Nhưng cuối cùng, Dương Quả vẫn là tốt bụng, leo lên, vì nàng là có võ rồi nha, nên cũng leo lên dễ dàng, a~ Dương Quả lúc này nghĩ ra...nữ nhân cổ đại thực là yếu đuối, nhìn xem, núi giả này rất dễ leo, Dương Linh lại không leo được, lại nhờ đến nàng...cơ mà khoan, vì sao lại nhờ nàng, nàng cũng là nữ nhân kia mà...
*Xoạt*
- Á!!!!
Dương Quả chỉ chợt cảm thấy mình như trượt phải cái gì đó trơn trơn, lúc nhận ra, thì cả thân mình nhỏ nhắn đều rời bỏ núi giả, rơi thẳng xuống, còn có...phía dưới là 1 con dao sáng lóa đang dựng đứng đợi nàng, vô lý, lúc nãy làm gì có con dao nào ở đó, thôi rồi, nàng mắc bẫy, cư nhiên lại mắc bẫy rồi... Dương Quả nhắm tịt mắt, chờ đợi cơn đau...
Nhưng không, Dương Quả chợt cảm thấy cả thân mình dừng giữa không trung, lại cảm giác như có thứ gì đó mềm mềm đỡ lấy. Đôi mắt long lanh của Dương Quả ti hí mở dần ra, đập vào mắt nàng là bóng hình một người con trai khôi ngô tuấn tú...là Nguyệt Diễm sao? Không...là Bình Hiên, hoàng tử của Bình Quốc.
- Thoát mất rồi!
Nguyệt Diễm cau có đi từ lùm cây kia, tay cầm mảnh vải nhỏ. Thực ra, lúc nãy Dương Quả ngã xuống, Bình Hiên đã đón lấy nàng, Nguyệt Diễm đi sau Bình Hiên cũng chạy đến, thấy Dương Quả an toàn nằm trong lòng Bình Hiên, hắn khẽ cau mày, nhưng lại thấy động ở phía lùm cây, nên chạy theo.
- Đa tạ ngươi, đã cứu Quả Quả, giờ thì...
Nguyệt Diễm lạnh lùng bước đến, đón lấy Dương Quả từ tay Bình Hiên. Bình Hiên lóe lên một tia mất mát, muốn dành lại, nhưng hắn biết lấy thân phận gì đây?
- Đây là...
Bình Hiên quay đi, cầm lấy con dao dưới đất lên, ở đầu dao có buộc một sợi dây chỉ, khi dựt sẽ làm con dao đứng lên.
- Có người muốn hại Tiểu Quả...
Bình Hiên ôn tồn nói, Nguyệt Diễm vẫn là không có ý định bỏ Dương Quả xuống, liếc nhìn con dao, 1 tia u ám. Hắn tức giận, dám mưu sát Dương Quả, lại còn bỏ trốn, hừ, hắn sẽ cho ai gây ra chuyện này một bài học. Dương Quả im lặng nằm trong lòng Nguyệt Diễm, váy nàng có dính mỡ, chính xác hơn là mỡ ở trên núi giả, vì thế nàng mới té...
- Dương Linh, là ngươi?
Bình Hiên cùng Nguyệt Diễm quay đầu liếc nhìn Dương Linh đang run rẩy ở phía trước.
- Không...k...không phải ta...ta không có muốn hại Dương Quả...
Dương Linh run rẩy lắc đầu. Nàng không biết, thực không phải nàng, tên bịt mặt kia nói, chỉ cần nàng dụ Dương Quả trèo lên núi giả thôi, những việc còn lại, té hay có dao nàng đều không biết.
- Vì sao Dương Quả lại rớt từ núi giả xuống?
Nguyệt Diễm giọng 0•C nói.
- Là... Ta bảo Dương Quả lên lấy quả cầu cho ta...
Dương Linh tiếp tục nói. Bình Hiên dùng khinh không nhảy lên, đem xuống 1 quả cầu, ném cho Dương Linh.
- Dương Linh, ngươi có nhã hứng chơi cầu ở đây, thật kỳ lạ.
Bình Hiên cau mày nói.
- Ta...ta...ta....
Dương Linh ấp úng...
- Nói! Là ngươi muốn hại Dương Quả sao?
Nguyệt Diễm quát lên.
- Ta không có, ta chỉ dụ Dương Quả leo lên, nếu không ta sẽ bị giết.
Dương Linh kích động nói. Nguyệt Diễm, Bình Hiên còn có Dương Quả khó hiểu, Dương Linh biết mình không thể nào trốn được, bèn nhỏ giọng, đem mọi chuyện nàng thấy kể lại.
"Quả nhiên..."
Dương Quả nắm chặt tay.
- Được! Thảo nào lúc đó hai người họ cho rằng Quả Quả chết. Dám động đến Quả Quả sao?
Nguyệt Diễm mặt tối sầm, đầy sát khí. Cuối cùng, liền cho Dương Linh lui về phòng, còn lại 3 người.
- Quả Quả yên tâm, ta nhất định cố gắng bảo vệ nàng.
Nguyệt Diễm dịu dàng nhìn Dương Quả trong lòng.
- Nguyệt Diễm, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi bỏ Tiểu Quả xuống đi.
Bình Hiên khó chịu lên giọng.
- Đây là Thái tử phi tương lai của ta.
Nguyệt Diễm khẳng định.
- Ngươi gọi nàng Tiểu Quả, quen nhau sao?
Nguyệt Diễm sắc mặt âm trầm nhìn Bình Hiên trước mặt. Bình Triệt im lặng, thản nhiên gỡ tay Nguyệt Diễm ra, đặt Dương Quả đứng xuống đất.
- Phải, ta quen Tiểu Quả, trước khi nàng quen ngươi.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
73 chương
34 chương
91 chương
9 chương