Cô Hoa say sưa nói, cả lớp cũng kết hợp say sưa nghe. Chỉ riêng Dương Quả nàng ngồi ngán ngẩm, mấy chuyện cô Hoa kể, nàng thực đã quá quen thuộc rồi...a...thật chán...nói gì thì nói, cả lớp tán ngẫu cũng là xế chiều rồi, mà lúc nàng tới mới là giữa trưa...thực là đói chết a... - Aiya... Đã trễ thế này rồi, chúng ta mau dừng, các ngươi hãy về dãy phòng trọ phía sau, hai đến ba người một phòng. À, ta quên nói, mỗi phòng đều có bếp núc, vào đây các ngươi phải tự lập đó nha. Cô Hoa nói nhẹ tênh, đám ở dưới không khỏi mặt nhăn như da khỉ, nhất là đám con trai, kì thực tụi hắn học làm bếp núc bao giờ đâu chứ. - Vậy nha, à... Trong đó có quyển hướng dẫn hết rồi đó, sáng mai chúng ta bắt đầu học, bye bye... Cô Hoa vẫy tay rồi đi ra ngoài, để mặc lũ trẻ vẫn còn ngơ ngác. - Bai Bai là cái gì? Liễu Quý Nhi nghiêng đầu khó hiểu. - Tỷ tỷ... Chợt vạt áo Dương Quả như đang bị ai đó dật, nàng quay đầu, bắt gặp hai khuôn mặt song sinh nhỏ nhắn, đáng yêu. - Tỷ là... - Thê của Diễm ca... Hai bé đó tranh nhau nói. Dương Quả nghiêng đầu không biết hai đứa bé đó là ai, cơ mà gương mặt lại hao hao Nguyệt Diễm. - Nguyệt nhi, Nga nhi đừng chọc Quả Quả. Nguyệt Diễm một bên nói. Dương Quả à một tiếng, đây là hai đại công chúa sinh đôi, Nguyệt Nguyệt và Nguyệt Nga, 3 tuổi, cũng là con của Nguyễn Hoa, trả trách giống Nguyệt Diễm. - Chưa gì ca ca đã... - Bênh tỷ tỷ rồi! Hai cô bé đó chu môi, lại nhảy vào lòng Dương Quả. - Tỷ tỷ đáng yêu. - Diễm ca bắt nạt ta. - Tỷ tỷ - Trừng phạt Diễm ca. Nguyệt Nguyệt và Nguyệt Nga thay nhau nói, Dương Quả lại thích thú, hai bé rất đáng yêu nha, trong phủ nàng là con út, giờ cũng được gọi tiếng tỷ tỷ rồi. - Để sau đi, Tiểu Quả, đi! Chúng ta chung phòng! Liễu Quý Nhi chạy đến kéo Dương Quả chạy mất, để lại hai cái miệng nhỏ kia đang la oai oái. - Liễu tỷ, từ...từ... Dương Quả vừa chạy vừa nói. Liễu Quý Nhi trực tiếp kéo nàng tới phòng trọ, thẳng vào trong mới dừng lại. - Tỷ làm gì mà...oa... Dương Quả vào trong, mở to mắt, cái bài trí cực kỳ giống hiện đại, nhất là... Cái giường lò xo kia... - Đã thật! Dương Quả leo lên nhảy nhảy, thích thú. Nàng thực chán nằm giường gỗ lắm rồi nha. - Ta kéo ngươi vì muốn ngươi xem cái này á. Liễu Quý Nhi cũng ngồi lên, nhún nhún. - Các ngươi có phải nữ nhân không vậy? Dương Hi từ ngoài bước vào, Dương Quả thất vậy vui vẻ nói. - Đại tỷ, chung phòng sao ạ! - Ừ, Liễu Nhi bảo tỷ vậy. Dương Hi ôn tồn nói, trong lớp, nàng ngồi kế bên Liễu Quý Nhi nên đã sớm thành thân thiết rồi. - Á...ta có việc xíu, hai tỷ ở đây a, Dương Quả như nhớ ra, chạy đi mất, để lại Dương Hi và Liễu Quý Nhi chưa kịp nói gì. Nàng còn phải đi tìm cô Hoa nha. - Quả Quả, trễ rồi, nàng còn đi đâu? Dương Quả vừa chạy được một khoảng thì gặp Nguyệt Diễm tay bưng bó củi đi tới. - Quả Quả đi tìm cô Hoa. Dương Quả mỉm cười nói. - Quả Quả là nữ nhân, trễ vậy rồi còn đi, sao không để sáng mai? Nguyệt Diễm dịu nói. - Ưm...nhưng Quả Quả có việc gắp lắm. Dương Quả mắt long lanh nói, Nguyệt Diễm đành chịu thua trước vẻ đáng yêu đấy, dẫn nàng đi. - Cô Hoa! Dương Quả gõ cửa, a...đuổi Nguyệt Diễm đi thật là khó...đuổi xong mệt đứt hơi, ai bảo hắn cứ chê nàng nhỏ, đòi ở lại cùng nàng chứ. - Dương Quả? Cô Hoa bước ra, cúi đầu nhìn Dương Quả. - Cô Hoa, con...có chuyện muốn hỏi. - Vào đây. Dương Quả lại dùng đôi mắt long lanh, cô Hoa cũng là thoát không khỏi sự đáng yêu đó nha. - Sao vậy, hôm nay ta nói con không hiểu hả? Tò mò sao? Hay là về đơn vị đo? Cô Hoa hỏi một hơi. - Đơn vị đo độ dài gồm mm, cm, dm, m, dam, km, v..v.. Dương Quả vào thẳng vấn đề, đọc một hơi, cô Hoa ngồi đó mai mắt như muốn chui ra, cô Hoa run run, tay chạm vai Dương Quả. - Này...Dương Quả...con... - Con là người hiện đại! Dương Quả tự tin nói, cô Hoa tay càng thêm run... - OMG...không ngờ có thể gặp được đồng hương. Cô Hoa ôm lấy Dương Quả, giọng nói đầy vui sướng, Dương Quả chợt cảm động không kém, cư nhiên lại gặp được người cùng thời đại với nàng, ngỡ như mơ vậy... - Con là bao nhiêu tuổi? - 5 tuổi... À, 12 tuổi.. - OMG...nhỏ như vậy, tội nghiệp, chắc con nhớ nhà lắm. Mau, hôm nay cô có người tâm sự rồi. Cô Hoa vui mừng, kéo tay Dương Quả. Dương Quả kể lại cho cô Hoa nghe về mình xuyên qua như thế nào, cuộc sống bây giờ ra sao, cô Hoa rất chăm chú lắng nghe, rồi cũng kể về bản thân cô. Thực ra cô là người Anh, tên là Elisa, cô là một nhà khoa học, trong một lần di chuyển, không may máy bay bị nổ, cô nhảy dù, lại rơi thẳng vào 1 vệt trắng, sau xuyên đến đây, chỉ khác Dương Quả là cô vẫn sống, còn Dương Quả hiện đại đã chết. Cô Hoa cũng kể lại những khó khăn của cô, khi mà tiếng nói bất đồng, khi mà bị đuổi đánh bởi ngoại tình của cô, khi mà cô gặp tiên đế, khó khăn học chữ, cuối cùng lại được gọi là cao nhân. Dương Quả lắng nghe mà không khỏi bội phục sự kiên cường của cô, thầm nghĩ rằng nàng cũng sẽ học hỏi sự kiên cường đó, nàng phải thật mạnh mẽ mới mong sống xót ở thời đại này. Hai người tâm đồng ý hợp trò chuyện với nhau quên cả thời gian, Dương Quả đâu biết rằng, vì nàng mà hai người nào đó phải vất vả nấu cơm, đun nước, đợi nàng về mà giáo huấn a...