Xuyên về cổ đại, đoạt lấy yêu thương!!!

Chương 28 : Đại tỷ dương hi

- Chỉ còn cách kiểm tra chu sa mới biết được mất hay còn thôi ! Dương Quả 1 lần nữa chắc nịch nói. - Đ... Đúng, đúng ! Đây là cách duy nhất. Chu Tịnh khá ngạc nhiên trước thái độ của Dương Quả, nhưng bà vẫn mạnh miệng mà nói. - Điều đó không cần thiết, ta tin Quả Quả. Từ ngoài sảnh, Nguyệt Diễm bước vào, tay nắm hình quả đấm, nhẹ bước tới Dương Quả. - Quả Quả, nãy giờ ta không có ở đây, để họ bắt nạt Quả Quả rồi. Nguyệt Diễm dịu dàng nói. - Không có, Quả Quả không bị bắt nạt. Dương Quả cười cười. - Nhưng nếu... Tam cô nương không còn trong sạch, gả vào hoàng thất là... Chu Tịnh xen ngang nói. - Ta không quan tâm, bất kể Quả Quả còn trong sạch hay không, ta thích nàng ấy, tương lai Quả Quả vẫn là thê tử của ta! Nguyệt Diễm cắt đứt lời Chu Tịnh, trừng mắt nói. Nguyệt Quang uống trà suýt phun... Tiểu tử này, thực quá giống ông năm đó đi. - Diễm nhi à, mất trong sạch không thể gả vào hoàng thất, nhưng mẫu thân tin Dương Quả mà. Nguyễn Hoa đầy yêu thương nói. - Dương Quả chấp nhận mà. Thái tử, để Quả Quả kiểm tra. Dương Quả lần nữa lặp lại, Nguyệt Diễm muốn nói gì đó, lại bị nàng dùng nụ cười ngăn chặn. Trong sảnh im lên một lúc, Dương Phúc khẽ thở dài. - Lần này ủy khuất Quả nhi rồi, Linh nhi, Hi nhi hai con kiểm tra đi. Dương Phúc nói xong, Chu Tịnh khẽ mừng rỡ, huých huých vai Dương Hi như muốn nói gì đó. Sau, Dương Linh và Dương Hi cùng Dương Quả vào phòng. - Ngươi đừng có nói dối nữa, ta biết ngươi bị dâm tặc bắt đi nên sợ hãi mà nói dối, ngươi mau nói thật đi, để ta đỡ tốn thời gian. Vừa bước vào phòng, Dương Linh đã chống nạnh lên tiếng. - Không có, ta không bị mất trong sạch. Dương Quả lên tiếng phản đối. - Còn già mồm!!! - Aa..! Dương Linh hung hăng toan định mở cánh tay của Dương Quả ra, lại đụng tới vết thương khiến Dương Quả rên 1 tiếng. - Dương Linh, tam muội đang bị thương, với lại... Chu sa là ở tay phải. Dương Hi nói, lại nhẹ nhàng tháo y phục giúp Dương Quả. - Hứ, ngươi đi mà làm. Dương Linh trừng mắt rồi thản nhiên ra chiếc ghế gần đó ngồi. - Quả nhiên... Dương Hi khẽ nói sau khi cởi lớp y phục kia xuống, trên tay phải Dương Quả rõ ràng có 1 nốt đỏ rực, Dương Hi nàng biết đó là chu sa, không hiểu sao nàng thấy lòng nhẹ nhõm. - Không thể nào, ngươi cư nhiên bị dâm tặc bắt đi mà còn trong sạch... Hứ, coi như ngươi may mắn. Dương Hi lại nhẹ mặc lại y phục cho Dương Quả, tránh động đến vết thương. - Ta đã bảo rồi mà. Dương Quả mỉm cười nói. - Ngươi không sợ ta sẽ bảo rằng ngươi không còn chu sa sao? Dương Hi thấy Dương Quả ngây thơ, lại nói thêm. - Không sợ, Đại tỷ xinh đẹp, lòng cũng đẹp, sẽ chân thành. Dương Quả một tràng cười tươi. ------------- - Sao... Sao rồi? Ba tỷ muội vừa bước ra, Chu Tịnh là người đầu tiên lên tiếng, vẻ mặt mong chờ người gặp nạn. - Dạ... Dương Linh bước lên phía trước, khuôn mặt khó xử, lúc nãy Chu Tịnh huých vai nàng, tất nhiên là nàng hiểu bà muốn mình cho dù Dương Quả có còn cũng phải nói thành không, nhưng lại nhớ lại nụ cười ngây thơ lúc đó... - Tam muội... Có chu sa... Dương Hi cắn môi thốt ra, mặt Chu Tịnh đen lại, xung quanh một mảng vui mừng... - Ô..ô... Là thiếp đã sai rồi, cả tin người ngoài nói, cư nhiên vu họa cho tam cô nương... Ô..ô... Thiếp phải làm gì để bù đắp lỗi lầm đây,... Chu Tịnh vờ lên tiếng khóc than, Nguyễn Hoa khẽ cau mày. Nguyệt Diễm mặt rạng rỡ vô cùng. - Người đâu, Quả nhi là trong sạch, tên này lại dám vu oan, đem ra đánh 50 trượng. Dương Phúc đưa ra lời nói cuối cùng, tên kia khóc lóc bị lôi ra ngoài, tâm tình ai cũng vui vẻ, chỉ trừ Chu Tịnh tay đang nắm chặt kia... ------------------------ - Tiểu thư, Chu di nương muốn người đến phòng. Tâm Linh cung kính với Dương Hi đang ngồi trên giường. - Bảo rằng ta mệt. Dương Hi chán nản nói, nàng qua đó không khéo bị mắng cho một trận. - Còn có... Tam tiểu thư đang ở bên ngoài... Tâm Linh nói tiếp. Dương Hi khẽ nhíu mày, muốn đuổi nhưng lại vì nụ cười ngây thơ kia mà không nỡ... - Cho vào... Dương Linh nói, khẽ đứng dậy, Tâm Linh dạ một tiếng. Lát sau, chỉ thấy một cục nhỏ màu hồng chạy vào, cục nhỏ này vừa vào đã ôm lấy Dương Hi. - Dương Quả, ngươi làm gì vậy... Dương Hi cố đẩy Dương Quả ra. - Đại tỷ, người ta nói cái này là cảm ơn chân thành đó. Cảm ơn Đại tỷ đã giúp muội đến 2 lần. Dương Quả không buông, cười khúc khích. - Được rồi, ngươi mau buông. Dương Hi cố đẩy, Dương Quả cũng ngoan ngoãn chịu nghe lời, tay lại đưa cho Dương Hi một lọ. - Đây là bột ớt á, cho Đại tỷ phòng thân. Dương Hi bất đắc dĩ nhận lấy. - Đại tỷ gọi muội là.... Tiểu Quả đi, còn có xưng hô tỷ muội nha. Dương Quả lại cười. - Hả... - Xưng hô thế đi. Như thế cho thân thiết, muội quý đại tỷ lắm. Trong phủ, muội ngoài Hoa tỷ, Linh tỷ ra, chỉ có Đại tỷ đối xử tốt với muội thôi. Dương Quả nói, Dương Hi ngạc nhiên, người này... Cư nhiên xem nàng là như thân thiết rồi... A...lại ánh mắt đó... - Được rồi, T...Tiểu Quả, sau này muội là Thái tử phi, sẽ là hoàng hậu, người ta lấy lòng muội còn không kịp, đến lúc đó... Vị tỷ như ta cư nhiên là nhỏ bé, ngươi còn muốn thân thiết sao? - Thì có sao đâu, cho dù muội là thê tử của thái tử, nhưng chưa chắc thái tử sẽ lên ngôi, chưa chắc muội sẽ là hậu, mà cho dù có như thế, Đại tỷ vẫn là Đại tỷ, muội sẽ bảo vệ Đại tỷ suốt đời!!!