Xuyên về cổ đại, đoạt lấy yêu thương!!!

Chương 17 : Mệnh phượng hoàng

- Thái tử... cái này là... chịu trách nhiệm... Dương Quả nói với Nguyệt Diễm đang ngồi trước mặt. Nàng thực không nghĩ tới hắn lại dùng cách này nha... cùng lắm mua điểm tâm cho nàng là được thôi mà... - Đúng! Ta đã nói sẽ chịu trách nhiệm với Quả Quả mà... Nguyệt Diễm thoáng đỏ mặt nói... * Ngày hôm qua * - Phụ hoàng... - Tiểu tử này, còn có chuyện gì đây, sao mặt đỏ hết vậy... Nguyệt Quang thấy vậy thắc mắc hỏi... tay vẫn ung dung uống trà - Con... con...... con.. con phải chịu trách nhiệm với Quả Quả... Nguyệt Diễm ấp a ấp úng nói... - Phụt... Nguyệt Quang phun hết ra chỗ trà vừa uống kia... - Tiểu tử này... con... chịu trách nhiệm... là sao hả... con làm gì người ta rồi... Nguyệt Quang mặt xanh lét... lay lay vai Nguyệt Diễm... a~ không phải tiểu tử nhà hắn gây chuyện rồi chứ... nó là Thái tử đó a... Nguyệt Diễm thấy Nguyệt Quang hành động như thế... mặt đỏ lại đỏ hơn... thầm nghĩ sự việc lại trở nên nghiêm trọng... bèn ấp a ấp úng thuật lại toàn bộ câu chuyện... nào ngờ Nguyệt Quang nghe xong chỉ phá lên cười... - Phụ hoàng... người cười gì vậy... Nguyệt Diễm thấy Nguyệt Quang cười thì thẹn quá hóa giận... - Haha... ta... e hèm... con làm lớn chuyện như thế rồi... giờ tính sao đây hả... Nguyệt Quang vờ nghiêm giọng nói với mục đích trêu chọc ai kia. - Con... con... sẽ chịu trách nhiệm mà... Nguyệt Diễm khẳng định nói. - Được rồi... ta làm thế này... Nguyệt Quang nói, ha~ không ngờ ông có con dâu sớm vậy, nhưng không sao, là đứa bé đáng yêu, lại là con của bằng hữu ông, thứ nữ gì chứ... chã qua chỉ là hư danh, Dương Quả là đứa nhỏ hiểu chuyện, con trai mình lại có hảo cảm... vậy tội gì không nhân cơ hội này thành toàn cho chúng nó... Nguyệt Quang nghĩ vậy, thế là 1 đạo thánh chỉ rơi xuống phủ thừa tướng, trở thành tâm điểm của các cuộc bàn tán trong kinh thành. " Phụng ý thánh chỉ hoàng đế Nguyệt Quang, Tam tiểu thư thừa tướng Dương Quả, đáng yêu dễ mến, hiền lành tốt bụng, nay ban hôn cho Thái tử Nguyệt Diễm làm thê, đợi tròn 15 lập tức thành hôn" * Quay về hiện tại * - Nhưng cũng đâu cần phải làm như thế... Dương Quả nói. - Quả Quả... là không muốn a... Nguyệt Diễm dâng ra bộ mặt thất vọng, là nàng không muốn lấy hắn sao? - Quả Quả không có ý đó, chỉ là... Dương Quả thầm nghĩ, lấy Nguyệt Diễm đương nhiên nàng..... thích. Nhưng mà ... cổ đại tam thê tứ thiếp... nhớ lại hiện đại, cha nàng cùng vợ kế hãm hại mẹ nàng... a... - Chỉ là... - Chỉ là... tam thê tứ thiếp....mà Quả Quả rất keo kiệt... Dương Quả ảm đạm nói... - Quả Quả đừng lo... ta xin thề với trời đất... cả đời này chỉ lấy 1 mình Quả Quả, không nạp thê thiếp... Nguyệt Diễm hiểu ý, buông lời thề, gì chứ... hắn chỉ có mình Dương Quả nha... nói thật... hắn thích nàng... phụ thân hắn trong lòng cũng chỉ có mẫu hậu... những người phi kia cũng chỉ là do Hoàng thái hậu tự nạp... mà cũng là phụ hoàng hắn bị bỏ xuân dược nha... chứ trong lòng phụ hoàng hắn chỉ có mẫu hậu... hắn cũng vậy, trong lòng hắn chỉ có Dương Quả. - Thật chứ... vậy ngoéo tay nha... Dương Quả đưa ngón út lên, Nguyệt Diễm không hiểu, nàng giải thích cho hắn rồi cả hai cùng hứa... " ....Nếu ai thất hứa sẽ phải nuốt 10000 cây kim...." --------------------- - Không can tâm... con không can tâm... Dương Hi trong phòng tức giận vô cùng... không biết bao nhiêu đồ đạc đã bị ném dưới tay nàng. - Hi nhi... con bình tĩnh đã... Chu Tịnh xót con gái, lên tiếng dỗ dành... - Bình tĩnh... nương nói đi... làm sao bình tĩnh... Dương Linh đã cướp hết mọi thứ của con... giờ đến cả Dương Quả cũng có được Thái tử... còn con... chã có gì cả... lại bị chúng nó chà đạp sao..? Rõ ràng nói con có mệnh phượng hoàng.. số hoàng hậu... không phải là bây giờ dâng hết lên cho Dương Quả sao.... Dương Hi nước mắt ngắn dài nói. Lúc nàng sinh ra, hào quang bốn phía... thầy bói nói nàng mệnh phượng hoàng... Thái tử không phải sẽ nối ngôi sao... mà Dương Quả là chính thê... còn nàng... mệnh phượng hoàng gì chứ.... - Hi nhi ngoan... con sẽ là mẫu nghi thiên hạ mà... ai cũng biết thầy bói đó là cao nhân ở ẩn... không thể nói sai được... Chu Tịnh dỗ dành. - Nhưng... không phải Thái tử đã... - Con đừng lo... rồi nương sẽ có cách... - Phu nhân... nó là Thái tử phi tương lai... chi bằng... hủy đi sự trong sạch của nó... Phúc Tử khép cửa lại... thầm thì với Chu Tịnh... - Hàm hồ! Dương Quả chỉ là đứa nhóc 5 tuổi ra tay thế này... không phải quá ác độc sao... Dương Hi nghe được, khó chịu lên tiếng... trong sạch của nữ nhân... là thứ vô cùng quan trọng... nàng hiểu... nàng chỉ muốn ngoi lên khỏi sự chà đạp thôi... việc độc ác này... nàng.... - Con đó... đừng quá lương thiện với con tiện nhân đó... con nghỉ ngơi đi... để nương...