Xuyên về chiến tranh năm 1938
Chương 5 : Chương 3.2
"Không, Điềm, ta biết ngươi nghĩ cái gì, nhưng là càng sớm tiến vào Ba Lan, ngươi càng sớm tìm được anh trai ngươi. Cha ta từng nói qua, anh trai ngươi là người rất có khả năng giúp được chúng ta." Lina vẻ mặt gấp gáp, trực tiếp đi tới nắm lấy bả vai Tần Điềm, "Người bị chặn lại ngày càng nhiều, lát nữa nơi này xảy ra chuyện gì cũng không ai biết, ngươi nên nhanh chóng vào đi!"
Tần Điềm để ý, tuy rằng không cho người Do Thái vào nhưng một số nếu không phải người Do Thái đều được vào bên trong chốt canh, còn có vài chiếc xe dùng vận chuyển hàng hoá nhân tiện chở thêm vài người tiến vào Ba Lan. Hiện tại đang có một xe ngừng lại, xem ra cũng sắp xuất phát, nàng nắm chặt tay, vẫn là có chút do dự.
Tần Điềm thừa nhận bản thân có chút mất mặt. Nàng không phải người thâm tình trọng ý nhưng nếu lúc này một mình tiến vào bên trong chính là khiêu chiến điểm mấu chốt của đạo đức bản thân. Dù sao vị ca ca kia cũng đã nhiều năm không gặp, mà lúc này nàng bỏ mặc Lina liền là tuyệt đối khiển trách bản thân.
"Điềm, đi nhanh một chút, xe đã muốn rời đi rồi!"
Tần Điềm lắc đầu, vẫn là không thể đi :"Đừng nói nữa, ngươi đi nghỉ đi."
"Không..." Lina còn định nói thêm, xa xa liền xuất hiện thêm chiếc xe tải, khác với những xe trước, này xe chính là chở nam nhân Do Thái. Từ già đến trẻ đều một mặt xanh xao, quần áo tả tơi, nhiều người đến giày còn không có, chân ở nền tuyết lạnh lẽo chuyển màu tím đáng sợ.
Mọi người sửng sốt một hồi liền ùn ùn kéo lại, vây quanh bọn họ hỏi chuyện. Ở chỗ này không ít người đã trải qua cuộc sống gian nan ở nước Đức, có người ở Đêm Thuỷ Tinh mà mất đi cha, chồng, người yêu ,lúc này nhìn đến nhiều như vậy nam nhân Do Thái, không tránh khỏi có chút không nhịn được mà gấp gáp.
Lina cũng thật kích động, chen qua mấy người nhìn đến xe tải kia, tận lực tìm kiếm cha nàng nhưng rất nhanh liền ảm đạm ánh mắt, sau đó lại rục rịch, tựa như là muốn đi lại hỏi chuyện.
Một lát sau, một thanh niên cũng xe với Tần Điềm tiến vào, đem thông tin nghe được nói ra :" Bọn họ đều là từ nước Đức đi ra, sau khi bị bắt, bọn họ bị đưa đi cục cảnh sát, mà đa số người bị đưa đi ngục giam ở ngoại ô Berlin đều không có trở ra, ai cũng không biết bên trong tình hình mà nước Đức cũng không hé một chút tin tức."
"Ngục giam?" Lina nghi hoặc hỏi, "Ngoại ô Berlin kho nào thì có ngục giam? Lớn thế nào?"
"Rất lớn. Ta chỉ nghe có vậy, cũng chưa từng thấy qua, bọn họ nói lúc đi ngang qua nơi đó, tựa như là thấy địa ngục, là nơi cả quỷ cũng không muốn vào." Thanh niên kia nói.
"Trời ạ, Điềm, ta nên làm thế nào đây. Cha ta có phải hay không là bị đưa đến nơi đó ?" Lina hoang mang, đã sớm nước mắt lưng tròng.
Trại tập trung! Nghe đến ngục giam lớn kia, Tần Điềm liền chắc chắn đó chính là nhà ngục tử thần, ác mộng bậc nhất của Đệ nhị thế chiến.
Rất nhiều tài liệu về Thế chiến II đều nói đến những trại tập trung chính là một tội ác nghiêm trọng của Phát xít, Tần Điềm hiểu biết đối với những trại tập trung này cũng chỉ qua những bộ điện ảnh như Danh sách của Schindler, Nhật kí của Anne,...
Những người Do Thái ở đây cảm giác không sai, trại tập trung kia chính là một cái địa ngục trần gian mà đến cả quỷ cũng không dám vào.
Nếu cha của Lina thật sự bắt vào trong đó, thì thật sự là khó có đường trở ra,... Tần Điềm trầm mặc.
"Điềm, ta van cầu ngươi nhanh nhanh đi Warsaw!" Lina bỗng nhiên lau nước mắt, lấy túi giao cho Tần Điềm," Đến Warsaw đi tìm thúc thúc của ta, hắn ở khách sạn Cindia, tên là Khadrick, gặp được hắn, nhờ hắn nghĩ biện pháp cứu cha ta!"
Tần Điềm giật giật khoé miệng, caia gì cũng chưa nói, nàng thật chán ghét cái cảm giác bất lực này.
Biết rõ Ba Lan sẽ chiến trận, lại không thể không tiến vào Ba Lan.
Biết rõ vào bên trong trại tập trung đến thần tiên cũng không thể cứu, lại không thể không cứu.
Tần Điềm cúi đầu cầm lấy túi, hướng Lina nói :"Được, ta đáp ứng ngươi."
Dưới mắt mọi người, Tần Điềm xách rương hành lí, vượt qua cảnh tuyến, đi vào Ba Lan.
Đợi đến khi ngồi vào xe tải, nàng mới phát hiện bản thân là rơi vào cái gì tình huống.
Trời đã hoàn toàn tối, nàng một thân áo bành tô đơn bạc, rương hành lý gọn nhẹ, trên người chỉ có một ngàn tiền Ba Lan. Mà vừa rồi lại phát hiện, giá cả ở Ba Lan là như như vậy đắt đỏ, vừa rồi hướng người ta muốn đổi một cái bánh mì, người ta liền suýt nữa lấy đi tất cả số tiền nàng có.
Nàng chỉ có thể ôm bụng oán thầm vị ca ca nào đó, còn tưởng là bao nhiêu tiền... Liền không đủ mua mộ cái bánh mì a.
Bên cạnh nàng còn hai người, một vị thúc thúc và một thanh niên trẻ tuổi, thần sắc bọn họ luôn u ám. Vừa rồi nhìn thấy Tần Điềm thiếu chút nữa bị lấy hết tiền cũng không có ý nhắc nhở, nàng biết, trong hoàn cảnh này chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Trên đường tối đen như mực, gió lạnh gào thét chói tai. Cả người Tần Điềm đều run run, các tều bào đều muốn đông cứng, toàn thân chết lặng.
Nàng không biết xe đã đi bao lâu cũng không biết phải đi bao lâu. Tần Điềm chỉ biế bản thân hiện tại như cái xác không hồn, đầu óc một mảng tối đen, muốn nghĩ gì đó lại không thể nghĩ được gì.
_________
Nếu siêng thì tối nay thêm một chương 4 nữa nhé các nàng. Lúc trước lười quá nên phải tách chương mà edit -.-
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
144 chương
21 chương
20 chương
61 chương
62 chương
30 chương
177 chương