Xuyên vào câu chuyện trong sách 3

Chương 8 : kẻ diệt giun 4

Khi họ tới được năng Lightwood, cổ và lưng Tessa đã mỏi nhừ. Cô đã thít chặt corset bên dưới cái váy cưới nặng nề, và sức nặng của Tatiana đang thổn thức đè lên khiến vài trái cô đau đớn. Cô nhẹ nhõm hẳn khi thấy mấy cỗ xe ngựa-nhẹ nhõm, nhưng cũng giật mình. Cảnh tượng trong sân thật yên bình-mấy cỗ xe vẫn ở nguyên chỗ cũ, đám ngựa gặm cỏ, mặt tiền ngôi nhà không hề suy chuyển. Sau khi nửa đỡ nửa lôi Tatiana vào cỗ xe ngựa đầu tiên, Tessa mở toang của và giúp cô ta vào, nhăn nhó khi bộ móng sắc của cô gái kia bấu vào vai cô khi cô ta đưa mình và cà chiếc váy vào trong. “Ôi Chúa ơi,” Tatiana sụy sùi. “Thật kinh khủng, kinh khủng quá sức. Clave sẽ biết biến cố gì đã xảy ra với bố tôi. Trời ơi, ông ấy có thể nghĩ tới tôi, dù chỉ một chút không?” Tessa chớp mắt. “Thứ đó,” cô nói. “Tôi không nghĩ nó có thể nghĩ đến ai đâu, phụ nhân Blackthorn.” Tatiana bối rối nhìn cô, và trong giây phút đó Tessa tiếc vì đã thương hại cô gái kia. Cô không thích phải rời khỏi khu vườn, nơi có lẽ cô sẽ giúp được những người còn lại ít nhiều-nhưnv Tatiana đã tận mắt chứng kiến bố đẻ xé xác chồng mình. Cô ta đáng được thông cảm hơn Tessa đang cảm thấy. Tesa nhẹ nhàng hơn. “Tôi biết cô vừa trải qua cú sốc quá lớn. Nếu cô nằm xuống...” “Cô cao quá,” Tatiana nói. “Mấy anh chàng kia có phàn nàn không?” Tessa giật mình. “Và cô mặc đồ cưới,” Tatiana nói. “Vậy không phải quá kỳ cục sao? Không phải mặc đồ đi săn sẽ hợp với hoàn cảnh này hơn à? Tôi hiểu nói thế này là cực kỳ không phải, nhưng...” Đột nhiên có tiếng lạo xạo. Tessa lùi ra khỏi xe và liếc nhìn quanh; âm thanh vang tới từ trong nhà. Henry, Tessa nghĩ. Henry đã một mình vào trong nhà. Tất nhiên, sinh vật kia ở ngoài vườn, như thế nào thì đó cũng là nhà Benedict. Cô nghĩ tới phòng khiêu vũ chật ních những con quỷ vào lần trước cô đến, và cô xốc váy chạy bằng cả hai tay. “Ở nguyên đấy, phu nhân Balckthorn,” cô bảo. “Tôi phải xem âm thanh đó từ đâu ra.” “Đừng!” Tatiana ngồi bật dậy. “Đừng bỏ tôi lại!” “Tôi rất tiếc.” Tessa lùi vài bước và lắc đầu. “Tôi phải đi. Làm ơn ở nguyên trong xe!” Tatiana hét gì đó theo, nhưng Tessa đã chạy vội lên thềm nhà. Cô đi qua cửa trước và vào tiền sảnh rộng rãi lát đá đá cẩm thạch đen và trắng như ô bàn cờ. Một ngọn đèn chùm lớn buông xuống từ trần, nhưng không một ngọn đèn nào được thắp sáng; nguồn sáng duy nhất là ánh nắng chiếu xuống qua những ô cửa sổ cao cao. Một cặp cầu thang tráng lệ cong cong dẫn lên trên.”Henry!” Tessa gọi. “Henry, anh ở đâu?” Một tiếng hét trả lời rồi thêm những tiếng thình thịch ở tầng trên. Tessa chạy vội lên cầu thang, loạng choạng vì giẫm phải gấu váy và làm rách một mảng to tướng. Cô bực bội kéo váy gọn sang một bên và tiếp tục chạy, theo hành lang dài có tường được sơn màu xanh lam nhạt và treo hàng tá những bức tranh bản khắc lồng khung mạ vàng, qua một cánh cửa, và vào một căn phòng khác. Đây chắc chắn là phòng đàn ông, thư viện hoặc thư phòng, căn cứ vào rèm bằng vải tối màu dày dặn, tranh sơn dầu vẽ những con tàu chiến treo trên tường. Tường dán giấy có màu xanh lá sẫm, dù hình như nó đã dính mấy vệt tối màu kỳ cục. Nơi này có mùi là lạ-giống mùi bên bờ sông Thanked, nơi những thứ kỳ cục thối rữa dưới ánh mặt trời yếu ớt. Và nồng hơn cả mùi máu. Giá sách bị đổ, kính vỡ và vụn gỗ khắp nơi, và trên tấm thảm ba tư bên cạnh đó là Henry đang vật lộn với sinh vật da xám xịt và có cả tá tay. Henry đang la hét và đấm đá, còn thứ đó-chắc chắn là quỷ rồi-đang dùng móng vuốt xé trang phục của anh, cái mõm như mõm sói táp vào mặt anh. Tessa hoảng hốt nhìn quanh, cầm cây cời lò bên cạnh lò sưởi, và phi. Cô cố nhớ lại quá trình luyện tập - suốt nhiều giờ dưới sự giảng dạy tận tình của Gideon về cách xác định lực, tốc độ và cách cầm - nhưng cuối cùng có vẻ cô phí nguyên cây sắt dài vào ngực sinh vật kia hoàn toàn theo bản năng, và chỗ đó đáng ra sẽ là lồng ngực nếu kia là một con vật thuộc về trái đất. Cô nghe gì đó kêu răng rắc khi vũ khí trúng đích. Con vật rủ lên như chó tru và buông tha Henry, thanh cời lò rơi lạnh canh xuống sàn. Máu đen túa ra, khiến căn phòng sặc sụa mùi khói và thối rữa. Tessa loạng choạng lùi ra sau, chân dẫm phải gấu váy đã rách rời. Cô ngã bịch xuống đúng lúc Henry bật lên, và lầm bầm chửi thề, dùng con dao sáng những chữ rune chém ngang cổ con quỷ. Nó kêu mấy tiếng nghèn nghẹt rồi thu nhỏ như giấy bị gấp lại. Henry đứng lên, mái tóc đỏ cam bết máu. Bộ đồ đi săn của anh bị rách ở vai, máu đỏ sẫm trào ra từ vết thương. “Tessa,” anh kêu lên rồi đến bên, giúp cô đứng dậy. “Lạy Thiên Thần, chúng ta là một cặp đồng cảnh ngộ,” anh nói đúng theo kiểu của Henry ảo não, và lo lắng nhìn cô. “Em không bị thương chứ?” Cô nhìn mình và hiểu ý anh: váy cô đầy màu đen, và trên cánh tay cô có vết thương xấu xí vì cô ngã trúng miếng kính vỡ. Cô chưa thấy đau mấy, nhưng có máu chảy. “Em khá ổn,” cô nói. “Chuyện gì vậy, Henry? Thứ kia là gì và sao nó ở đây?” “Quỷ bảo vệ ấy mà. Anh đang lục bàn Benedict, và chắc anh đã di chuyển hay chạm phải gì đó đánh thức nó. Một luồng khói đen bay ra từ ngăn kéo, và trở thành thứ đó. Nó lao vào anh...” “Và cào anh,” Tessa lo lắng nói. “Anh bị chảy máu...” “Không, do anh cả thôi. Ngã chúng con dao của mình ấy mà,” Henry ngượng ngùng nói về rút thanh stele khỏi thắt lưng. “Đừng kể với Charlotte nhé.” Tessa súyt cười; rồi nhớ ra, cô chạy vội ra kéo rèm. Cô nhìn thấy vườn, nhưng chán thấy, đó không phải khu vườn Ý; ở phía bên này nhà không nhìn thấy được. Những hàng giâụ tỉa hình khối hộp và bãi cỏ phẳng lì bắt đầu ngả nâu khi đông sắp tới trải dài trước mắt cô. “Em phải đi,” cô nói. “Will, Jem và Cecily-họ đang chiến đấu với sinh vật đó. Và nó đã giết chồng Tatiana Blackthorn. Em vừa đó cô ấy trở vào xe ngựa vì cô ấy gần như đã lả.” Im lặng. “Tessa này,” Henry nói bằng giọng kỳ cục, và cô quay lại, thấy anh đang bận vẽ iratze trong bụng cánh tay. Anh đang nhìn chăm chăm vào bức tường đối diện-bức tường lúc trước Tessa tưởng bị bôi bẩn và lốm đốm máu. Giờ cô thấy những dấu vết đó không phải vô tình mà có, mà là những con chữ dài cả tấc chạy dọc tường, viết bằng gì đó như máu đen khô. QUÂN ĐOÀN HỦY DIỆT KHÔNG BIẾT THƯƠNG TIẾC. QUÂN ĐOÀN HỦY DIỆT KHÔNG BIẾT HỐI HẬN. QUÂN ĐOÀN HỦY DIỆT KHÔNG BIẾT GIỚI HẠN. QUÂN ĐOÀN HỦY DIỆT KHÔNG BIẾT NGỪNG BƯỚC. Và bên dưới mấy dòng nghịch ngoài đó là câu cuối, như thể được ai đó viết ra trước khi không còn điều khiển được tay mình nữa. Cô tưởng tượng Benedict nhốt mình trong căn phòng này, từ từ hoá rồ trong khi biến đổi, viết mấy chữ này lên tường bằng thứ máu đang dần chuyển đen của ông ta. CẦU CHÚA ĐOÁI THƯƠNG LINH HỒN CHÚNG TA.