Xuyên vào câu chuyện trong sách 3
Chương 46 : chương 8.6
Hóa ra một chuyến đi không đúng thời điểm lại là một đòn đánh lạc hướng tuyệt hảo. Mọi người ồn ào huyên náo, Gabriel và Cecily bối rối, vì cả hai không mấy rõ Jessamine là ai hay cô ta đóng vai trò gì trong cuộc sống tại Học Viện. Họ lộn xộn đi xuống hành lang, Tessa đi chậm lại một chút; cô thấy khó ở, như thể áo lót bị thắt quá chặt. Cô nghĩ đến đêm trước đã ôm Jem trong phòng nhạc khi họ hôn và thì thầm hàng giờ liền về ngày cưới, về hôn nhân – như thể họ sẽ sống cùng trời đất. Như thể hôn nhân sẽ ban cho anh cuộc đời bất tử, dù cô biết sự thật chẳng được như họ mong muốn.
Khi cô bước xuống cầu thang ra sảnh chính, vì mải suy nghĩ nên cô bị vấp. Một bàn tay kéo cô đứng vững. Cô ngước lên, và thấy Will.
Họ đứng đó một lúc, sững lại như tượng. Những người khác đã xuống cầu thang, âm thanh vang lên như khói bốc cao. Tay Will đặt hờ trên cánh tay Tessa, gương mặt anh gần như vô cảm, như được tạc từ đá hoa cương. “Anh đồng tình với những người còn lại phải không?” cô hỏi, gay gắt hơn ý định. “Rằng em không nên kết hôn cùng Jem vào hôm nay. Anh đã hỏi em rằng em có yêu anh ấy nhiều tới độ muốn kết hôn và khiến anh ấy hạnh phúc , và em đã trả lời rằng có. Em không biết mình có thể khiến anh ấy hạnh phúc trọn vẹn hay không, nhưng em sẽ cố.”
“Nếu có ai có thể làm điều ấy, người đó là em,” anh nói, mắt nhìn xoáy vào mắt cô.
“Những người khác nghĩ em ảo tưởng về sức khỏe của anh ấy.”
“Hy vọng không phải ảo tưởng.”
Những lời đó mang ý khuyến khích, nhưng giọng anh còn chất chứa một nỗi niềm khác, một nỗi đau đớn làm cô hoảng sợ.
“Will.” Cô tóm cổ tay anh. “Giờ anh sẽ không bỏ em lại – không để em một mình tìm cách cứu chữa chứ? Em không thể khi không có anh.”
Anh hít một hơi thật sâu, hơi nhắm hờ đôi mắt xanh thâm quầng. “Tất nhiên không. Anh sẽ không rời xa cậu ấy, hay em. Anh sẽ giúp. Chỉ là...”
Anh ngừng quay lại, quay mặt đi. Ánh sáng chiếu qua cửa sổ cao cao soi tỏ gò má, cằm và quai hàm anh.
“Chỉ là làm sao?”
“Em không nhớ những điều khác anh nói với em trong phòng khách,” anh nói. “Anh muốn em hạnh phúc, và cậu ấy hạnh phúc. Nhưng khi em bước trong thánh đường để đến bên và kết đôi cùng cậu ấy thì cungxlaf lúc em đi trên con đường vô hình được tạo ra từ ngàn mảnh vỡ trái tim anh, Tessa ạ. Anh sẵn sàng hy sinh mạng sông vì hai người. Anh đã tưởng rằng biết đâu khi em nói không yêu anh, tình cảm của anh rồi sẽ vơi dần rồi biến mất, nhưng không phải thế. Chúng vẫn lớn lên từng ngày. Giây phút này anh càng yêu em hơn bao giờ hết, anh yêu em đến tuyệt vọng, và một giờ nữa thôi, anh sẽ còn yêu em nhiều hơn thế. Anh biết nói thế này là không phải với em, khi em chẳng thể làm gì.” Anh hít một hơi run rẩy. “Và em sẽ căm ghét anh.”
Tessa cảm thấy như mặt đất sụp xuống dưới chân cô. Cô nhớ đã tự nhủ gì vào đêm trước: chắc chắn rằng tình cảm Will dành cho cô sẽ phai nhòa. Qua nhiều năm, nỗi đau đớn anh phải chịu sẽ không còn lớn bằng cô. Cô đã tin thế. Nhưng giờ... “Em không căm ghét anh Will. Anh luôn là một con người cao thượng - còn hơn mức em dám yêu cầu ở anh...”
“Không,” anh chua chát nói. “Anh nghĩ em chabgwr mong chờ gì ở anh.”
“Em mong chờ tất cả ở anh, Will,” cô nói khẽ. “Hơn cả mức anh kỳ vọng ở chính anh. Nhưng anh còn cho em nhiều hơn thế.” Giọng cô yếu ớt dần. “người ta bảo ta không thể chia đôi trái tim nhưng...”
“Will! Tessa!” đó là giọng Charlotte, đang gọi họ từ sảnh lớn. “Hai em lần chần gì đấy? Và ai đi gọi Cyril tới nhé? Có lẽ chúng ta cần người giúp đánh xe ngựa nếu các Tu Huynh Câm định ở lại.”
Tessa nhìn Will, nhưng khoảnh khắc kia đã qua; thái độ của anh lại như gỗ đá; vẻ tuyệt vọng tràn ngập gương mặt anh đã biến mất. Anh đã khép mình như bị khóa sau hàng ngàn cánh cửa. “Em xuống đi. Anh theo sau ngay.” Anh nói không cảm xúc, quay người, và chạy thẳng lên cầu thang.
Tessa đặt tay lên tường trong lúc đờ đẫn bước xuống. Cô đã suýt làm gì vậy? Cô đã suýt nói gì với Will chứ?
Nhưng em yêu anh.
Trời ơi, nói ra thì lợi ích gì nào, hay chỉ tạo ra một gánh nặng đè lên vai anh, vì anh biết tình cảm của cô mà chẳng thể làm gì. Và vậy anh sẽ bị ràng buộc với cô, anh không thể tự do tìm một người khác để yêu – một người không đính ước cùng bạn thân nhất của anh.
Một người khác để yêu. Cô bước ra thềm Học Viện, cảm nhận được gió thổi xuyên qua váy như một lưỡi dao. Những người khác đang tụ tập ở đó với một chút ngại ngần, nhất là Gabriel và Gideon Lightwood, như thể họ đang tự hỏi mình làm cái quái gì ở đây. Tessa chẳng mấy để tâm tới họ. Cô thấy tim đau nhưng không phải vì lạnh, mà vì nghĩ tới chuyện Will sẽ phải lòng một người khác.
Nhưng đấy là ích kỷ. Nếu Will có thể yêu một ai khác, cô sẽ đau khổ, sẽ im lặng cắn môi, như anh đã chịu được nỗi đau đớn đó khi cô đính ước cùng Jem. Cô nghĩ mình nợ anh trong lúc nhìn cỗ xe ngựa đen được điều khiển bởi một người đàn ông mặc áo chùng da dê của Tu Huynh Câm đang đi qua cổng. Cô nợ Will cách hàng xử cũng cao thượng như anh.
Cỗ xe ngựa đến chân thèm và dừng lại. Tessa cảm thấy Charlotte chộn rộn nhúc nhích đằng sau. “Một cỗ xe nữa sao?” Chị nói và Tessa nhìn theo, thấy quả có một chiếc xe ngựa khác, đen sì không mái che đang lẳng lặng bám theo chiếc đầu tiên.
“Hộ tống thôi,” Gabriel nói. “Có lẽ Tu Huynh Câm lo cô ấy sẽ chạy trốn.”
“Không,” Charlotte nói, giọng nhuộm màu bối rối. “Con bé sẽ không...”
Tu Huynh Câm đánh chiếc xe đầu tiên buông dây cương và xuống ngựa, đi tới bên cửa xe ngựa. Đúng lúc đó, chiếc thứ hai dừng lại ngay đằng sau, và anh ta quay đầu. Tessa không thấy vẻ mặt anh ta, vì gương mặt anh ta ẩn dưới mũ trùm, nhưng gì đó trong cái hình dáng anh ta tỏ rõ sự kinh ngạc. Cô nheo mắt - trông lũ ngựa kéo xe thứ hai có gì là lạ: cơ thể chúng óng ánh không hề giống mồ hôi của lũ động vật, mà giống kim loại, và cách di chuyển của chúng nhanh nhẹn khác thường.
Tay xà ích của cô xe thứ hai nhảy xuống đánh thình, và Tessa thấy ánh kim loại lên khi bàn tay hắn đưa lên cổ áo choàng – và giật xuống.
Dưới đó là cơ thể kim loại lấp lánh với cái đầu tròn ung ủng không mắt, các đinh ốc đồng cố định các khớp khuỷu tay, đầu gối và vai. Và ở bộ phận, cứ cho là cánh tay phải đi, được gắn với cái nỏ đồng làm vội. Nó đang giơ cánh tay đó lên và gập lại. Một mũi tên thép, đuôi bằng kim loại đen, xe gió bay và cắm thẳng vào ngực Tu Huynh Câm thứ nhất, khiến anh ta ngã ra bay vài thước trên sân trước khi chạm đất, máu ứa ra ướt đầm ngực áo choàng quen thuộc.
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
803 chương
105 chương
22 chương
334 chương
61 chương
1559 chương