Xuyên vào câu chuyện trong sách 3
Chương 45 : chương 8.5
Khi Jem thông báo thì phòng ăn chưa đông lắm, vì mọi người chưa xuống ăn sáng đông đủ.
“Tessa và tôi sẽ kết hôn,” anh nói rất bình tĩnh khi đặt cái khăn xuống đùi.
“Tin này là tin bất ngờ hả?” Gabriel hỏi; anh ta mặc đồ đi săn như thể định luyện tập ngay sau bữa sáng. Anh ta đã lấy sạch thịt hun khói, và bị Henry ai oán nhìn. “Không phải hai người đã đính hôn rồi sao?”
“Chúng tôi vốn định tổ chức vào tháng mười hai,” Jem nói và đưa tay xuống dưới bàn nắm tay Tessa để trấn anh. “Nhưng đã thay đổi quyết định. Chúng tôi dự định sẽ kết hôn vào ngày mai.”
Tin tức khiến mọi người kích động vô cùng. Henry sặc trà và Charlotte phải vỗ lưng cho anh, nhưng chính chị trông cũng như sốc tới không nói nổi nên lời. Gideon đặt tách trà xuống đĩa đánh cạch, kể cả Gabriel cũng ngừng đua dĩa lên miệng. Sophie, vừa từ bếp vào bê theo một ổ bánh mì, kêu lên một tiếng. “Không thể!” cô ấy nói. “Váy cưới của cô Gray bị rách rồi, còn chiếc mới lại chưa may!”
“Cô ấy mặc váy nào cũng được,” Jem nói, “nhưng không cần mặc màu vàng, vì cô ấy không phỉa Thợ Săn Bóng Tối. Tessa có mấy chiếc váy đẹp; cô ấy cứ chọn cái nào mình thích nhất là được.” Anh ngượng ngập nghiêng đầu nhìn Tessa . “Nếu em thấy ổn.”
Tessa không đáp, đúng lúc đó Will cùng Cecily vừa tới cửa. “Ôi cổ em bị nghoẹo rồi,” Cecily vừa cười vừa nói. “Không thể tin được là em có thể ngủ trong tư thế đó...”
Cô ấy ngừng nói khi cả hai anh em hình như cảm nhận được bầu không khí trong phòng và dừng lại, liếc nhìn xung quanh. Will có vẻ thoải mái hơn so với ngày hôm trước, và hài lòng khi có Cecily bên cạnh, dù tâm trạng tốt đó rõ ràng đã bốc hơi ngay khi anh nhìn thấy vẻ mặt những người khác trong phòng. “Có chuyện gì thế?” anh hỏi.
“Tessa và tôi quyết định dời ngày cưới,” Jem nói. “Sẽ vào vài ngày tới đây.”
Will không nói gì, và thái độ không bề thay đổi, nhưng mặt anh trắng bệch. Anh không nhìn Tessa.
“Jem, còn Clave,” Charlotte nói, dừng vỗ lưng Henry và đứng lên. Gương mặt chị đượm vẻ lo âu. “Họ chưa tán thành chuyện kết hôn của em. Em không thể chống đối họ...”
“Bọn em cũng không thể đợi họ,” Jem nói. “Họ có thể dùng dằng nhiều tháng, có khi cả năm-mà chị cũng thừa biết họ thích trì hoãn hơn là đưa ra đáp án họ e chị sẽ không thích.”
“Và giờ hôn nhân của bọn em không phải quan tâm hành đầu của họ,” Tessa nói. “Đống giấy tờ của Benedict Lightwood, tìm kiếm Mortmain - đấy mới là ưu tiên. Còn đây là vấn đề cá nhân.”
“Clave chẳng coi chuyện gì là cá nhân hết,” Will nói. Giọng anh nghe trống rỗng và kì lạ, như anh ở rất xa. Mạch cổ anh đập rộn. Tessa nghĩ tới mối quan hệ hòa hảo giữa họ trong vài ngày quavaf tự hỏi lênh tin này có hủy diệt nó, đập tan nó thành hàng ngàn mảnh như khi ta đập chiếc đĩa sứ mỏng manh vào đá không. “Bố mẹ anh...”
“Clave có quy định luật về chuyện kết hôn với người phàm. Nhưng chẳng phạt nào cấm đoán Nephilim kết hôn với một người như Tessa. Nếu ép tôi quá, tôi sẽ hành động như bố của bồ. Tôi sẽ từ bỏ thân phận Thợ Săn Bóng Tối.”
“James...”
“Tôi những tưởng bồ, hơn ai hết, sẽ hiểu,” Jem nói, và ánh mắt anh nhìn Will vừa bối rối vừa đau đớn.
“Tôi không nói mình không hiểu. Tôi chỉ muốn bồ suy nghĩ...”
“Tôi nghĩ rồi,” Jem ngả lưng ra ghế. “Tôi đã có giấy đăng kí của người phàm, được kí nhận hợp pháp. Chúng tôi có thể đi vào nhà thờ và kết hôn ngay hôm nay. Tôi rất muốn mọi người đều có mặt, nhưng nếu không được, chúng tôi vẫn sẽ cưới.”
“Kết hôn với một cô gái chỉ để biến cô ta thành góa phụ,” Gabriel Lightwood nói. “Nhiều người sẽ nói hành động đó không hề tốt chút nào.”
Jem sững sờ bên cạnh Tessa, tay đờ ra trong tay cô. Will định xông tới, nhưng Tessa đã đứng lên và nhìn xoáy vào Gabriel Lightwood.
“Tôi cấm anh nói như thể Jem được toàn quyền lúa chọn còn tôi thì không,” cô nói và không hề dời mắt khỏi gương mặt ta. “Tôi chẳng bị ai ép uổng, và cũng không hề ảo tưởng gì về sức khỏe của Jem. Tôi chọn ở bên anh ấy dù là bao nhiêu ngày hay bao nhiêu phút chúng tôi được ban, và đấy là phúc phận của tôi.”
Mắt Gabriel lạnh như biển ngoài khơi Newfoundland. “Tôi chỉ lo cho cô thôi, cô Gray.”
“Anh đi mà lo cho thân mình,” Tessa gắ.
Giờ đôi mắt xanh lá nheo lại. “Ý cô là?”
“Tôi tin quý cô đây muốn nói,” Will dài giọng, “rằng cô ấy không hề giết bố mình. Hay vì anh vượt qua cú sốc đó quá nhanh nên chúng tôi không cần lo cho cảm giác của anh, hả Gabriel?”
Cecily kêu khẽ một tiếng. Gabriel đứng lên và nhìn nét mặt anh ta, Tessa lại thấy chàng trai đã thách đấu một chọi một với Will ngay lần đầu tiên cô gặp - một kẻ ngạo mạn, cứng nhắc, và đáng ghét. “Nếu cậu còn dám...” anh ta nói.
“Ngưng ngay,” và Charlotte nói – và rồi ngừng lại khi từ ngoài cửa sổ vọng vào tiếng cánh cổng gỉ sét của Học Viện cọt kẹt mở và tiếng vó ngựa nện lộp cộp xuống đường. “Ôi, lạy Thiên Thần. Jessamine.” Charlotte vội vàng đứng dậy và thảy khăn ăn xuống đĩa. “Đi nào, chúng ta phải xuống đón con bé.”
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
6 chương
59 chương
380 chương
116 chương
64 chương
9 chương