Xuyên vào câu chuyện trong sách 3

Chương 4 : chuyện kinh khiếp 3

Sophie cầm cái khay trên tay thăng bằng tuyệt đối dễ dàng sau một thời gian dài luyện tập trong khi dùng tay kia gõ cửa phòng Gideon Lightwood. Cô nghe có tiếng bước chân vội vã, và cửa mở rộng. Gideon đứng trước mặt cô, mặc quần vải, đeo dây đai quần và áo sơ mi trắng xắn tay tới tận khuỷu. Tay anh ướt như thể vừa vội vàng vuốt mái tóc ướt. Tim cô hơi nảy lên trong ngực trước khi đập ổn định lại. Cô buộc mình phải cau mày với anh. “Anh Lightwood,” Cô nói. “Tôi mang ít bánh nướng như anh yêu cầu, và Bridget cũng làm cho anh một đĩa sandwich.” Gideon lùi một bước để cô vào phòng. Nó giống mọi căn phòng khác trong Học Viện: đồ nội thất tối màu, chiếc giường lớn bốn cọc, một lò sưởi lớn, Những ô cửa sổ cao cao mà từ đó anh có thể nhìn xuống trảng sân bên dưới. Sophie cảm nhận được ánh mắt của anh nhìn theo cô đi qua phòng để đặt cái khay xuống chiếc bàn trước lò sưởi. Cô đứng thẳng lên và quay sang anh, tay khoanh lại trước tạp dề. “Sophie...” anh cất tiếng. “Anh Lightwood,” cô ngắt ngang. “Anh còn cần gì nữa không?” Anh nhìn cô, nửa bực bội, nửa rầu rĩ. “Anh ước em gọi anh là Gideon.” “Tôi đã nói rồi, tôi không được phép gọi tên Thánh của anh.” “Anh là Thợ Săn Bóng Tối; anh không có tên Thánh. Sophie, làm ơn mà.” Anh Tiến một bước về phía cô. “Trước khi tới sống ở Học Viện, anh đã tưởng chúng ta có thể làm bạn. Nhưng từ hồi anh đến, em luôn tỏ vẻ lạnh lùng.” Tay Sophie không tự chủ áp lên mặt. Cô nhớ cậu chủ Teddy, con trai người chủ cũ, và cách hắn tóm cô trong góc tối rồi ấn cô vào tường, tay lần sờ dưới ngực cô, thì thầm bên tai cô rằng cô biết điều nên ngọt nhạt hơn với hắn, Nếu cô biết thế nào là tốt cho mình. Ý nghĩ đó đến giờ vẫn khiến cô buồn nôn. “Sophie.” Đuôi mắt Gideon nheo lại tỏ ý lo lắng. “Sao vậy? Nếu anh làm gì không đúng với em, dù chỉ một chút thôi, xin em hãy nói để anh khắc phục...” “Không có gì không đúng, dù chỉ một chút. Anh là một quý ông, còn tôi là người hầu; Nếu anh có đối xử quá quắt cũng là thường tình. Làm ơn đừng khiến tôi khó xử, thưa anh Lightwood.” Gideon vừa nâng tay nền hệ xuống. Về thiểu não của anh khiến Sophie mềm lòng. Mình sợ mất tất cả, còn anh ấy chẳng có gì để mất, cô nhắc mình. Đó cũng là điều cô tự dặn bản thân vào tối đó, khi nằm trên chiếc giường hẹp, khi ký ức về đôi mắt mang màu trời giông tố ám ảnh tâm trí cô. “Anh tưởng chúng ta là bạn,” anh nói. “Tôi không thể là bạn của anh.” Anh dấn thêm bước nữa. “Nếu như anh đề nghị em...” “Gideon!” Đó là Henry, đứng trước cánh cửa mở, thở hổn hển, mặc một trong những chiếc áo gi-lê màu xanh vàng xấu tệ của mình. “Em trai cậu tới đây. Ở dưới nhà...” Mắt Gideon mở to. “Gabriel đến đây?” “Ờ. Đang la hét gì đó về bố cậu, nhưng cậu ấy không nói thêm gì nữa trừ khi cậu có mặt. Cậu ấy thề như vậy. Đi nào.” Gideon lưỡng lự, mắt hết nhìn Henry lại nhìn Sophie, người đang cố làm như vô hình. “Tôi...” “Đi ngay nào, Gideon.” Henry ít khi gắt, về những lúc anh lớn tiếng, hiệu quả thật đáng ngạc nhiên. “Người cậu ấy toàn máu.” Gideon tái mặt, và vội vàng với lấy thanh kiếm anh treo trên cái mắc đôi bên cửa. “Tôi đi ngay đây.” Gabriel Lightwood giữa người vào bức tường bên trong cửa Học Viện, áo khoác đã biến đâu mất, sơ mi và quần bị nhuộm đỏ sẫm. Qua cánh cửa mở, Tessa có thể thấy cỗ xe ngựa nhà Lightwood đậu ngoài thềm, với giá huy ngọn lửa ở một bên xe. Chắc Gabriel tự đánh xe tới đây. “Gabriel,” Charlotte dịu dàng nói, như đang cố dỗ một con ngựa hoảng hốt. “Gabriel, nói cho chúng tôi nghe có chuyện gì đi.” Gabriel-cao gầy, tóc nâu dính máu-xoa mặt, mắt mở to. Tay anh ta cũng xinh máu. “Anh trai tôi đâu? Tôi phải nói chuyện với anh tôi.” “Cậu ấy đang xuống. Tôi đã bảo Henry đi gọi cậu ấy, còn Cyril đang chuẩn bị xe ngựa của Học Viện. Gabriel, cậu bị thương à? Cậu cần iratze không?” Charlotte nói dịu dàng như thể chàng trai này chưa từng trịch thượng nhìn chị từ đằng sau ghế của Benedict Lightwood, chưa từng thông đồng với ông bố hòng cướp Học Viện khỏi tay chị. “Nhiều máu quá,” Tessa nói và bước tới. “Gabriel, đấy không phải toàn máu của anh, phải không?” Gabriel nhìn cô. Đây là lần đầu tiên, Tessa nghĩ, cô không thấy anh ta làm bộ cao giá. Trong mắt anh ta chỉ còn sợ hãi và...bối rối. “Không...là của họ...” “Họ? Họ nào?” Đó là Gideon vội vã chạy xuống cầu thang, tay phải cầm sẵn kiếm. Cùng với anh là Henry, và Jem, đằng sau họ là Will và Cecily. Jem giật mình dừng lại trên cầu thang, và Tessa nhận ra anh trông thấy cô mặc váy cưới. Mắt anh mở to, nhưng những người khác đã vội vã lách người bước qua, và anh bị lối xuống như một chiếc lá trôi trong dòng nước. “Bố bị thương à?” Gideon hỏi tiếp và dừng lại trước cậu em. “Còn em thì sao?” Anh đưa tay chạm mặt em, tay tóm cằm Gabriel và xoay về phía mình. Dù Gabriel cao hơn, nhưng gương mặt in rõ vẻ của một cậu em trai-nhẹ nhõm khi anh mình tới, và giọng nói hống hách được chút tủi thân. “Bố...” Gabriel cất tiếng. “Bố là con giun.” Will cười vài tiếng. Anh mặc đồ đi săn như thể vừa bước từ phòng tập xuống, và tóc ướt xoăn lại bám vào thái dương. Anh không nhìn Tessa, và cô cũng quen với chuyện đấy rồi. Will hiếm khi nhìn cô từ khi bắt buộc. “Gabriel, rất mừng vì giờ anh nhìn nhận mọi việc sống chúng tôi, nhưthậtuyên bố thế này cũng kỳ cục thật.” Gideon lườm Will một cái trước khi tiếp tục nói chuyện với em mình. “Ý em là sao, Gabriel? Bố làm sao?” Gabriel lắc đầu. “Bố là con giun,” anh ta lại nói, giọng không biểu lộ cảm xúc gì. “Anh biết. Ông ấy làm nhục dòng họ Lightwood, và dối gạt cả hai chúng ta. Ông ấy làm nhục và hủy hoại mẹ. Nhưng chúng ta không cần giống ông ấy.” Gabriel đẩy tay anh mình, hàm răng lóe lên trong cơn cau có giận dữ. “ Anh không nghe em nói,” anh ta bảo. “Ông ấy là con giun. Con giun ấy. Một thứ trời ơi đất hỡi hơi giống một con mãng xà. Từ hồi Mortmain không gửi thuốc nữa, tình hình ông ấy dần tệ đi. Biến đổi. Những vết mẩn trên tay ông ấy giờ lan khắp người. Tay, cổ, mặt…” Đôi mắt xanh la1 của Gabriel nhìn sang Will. “Đó là đậu mùa, phải không? Cậu biết tất cả, đúng không? Cậu không phải chuyên gia sao?” “Này, đừng có làm ra cái vẻ mặt như thể tôi tạo ra thứ bệnh đó,” Will nói, “chỉ vì tôi tin nó tồn tại. Có rất nhiều chuyện kể về nó-những câu chuyện cổ trong thư viện…” “Đậu mùa quỷ?” Cecily nói, gương mặt nhăn nhó không hiểu .”Will, anh ấy nói gì thế?” Will mở miệng, và hai gò má hơi ửng đỏ. Tessa nín cười. Cecily đến Học Viện đã mấy tuần, nhưng sự hiện diện của cô ấy vẫn khiến Will vừa bực bội vừa khó chịu. Anh có vẻ không biết xử sự thế nào trước mặt em gái đã không còn bé bỏng như ngày nào, và anh nhất quyết không chào mừng cô ấy. Nhưng Tessa đã thấy anh luôn dõi mắt nhìn theo Cecily, cùng với tình yêu thương bao bọc thi thoảng cô thấy anh đối với Jem. Chắc chắn sự tồn tại của đậu mùa quỷ, và nguyên nhân nhiễm bệnh là điều cuối cùng anh muốn giải thích với Cecily. “Em không cần biết,” anh lầm bầm. Ánh mắt Gabriel nhìn sang Cecily, và môi hé mở ngạc nhiên. Tessa có thể thấy anh ta choáng ngợp vì Cecily. Chắc cả bố lẫn mẹ Will đều đẹp lắm, Tessa nghĩ, vì Cecily xinh xắn và Will thì điển trai, cả hai cùng sở hữu mái tóc đen óng mượt và đôi mắt xanh sẫm hút hồn. Cecily ương bướng nhìn Gabriel, vẻ mặt đậm nét tò mò; chắc cô ấy đang tự hỏi chàng trai có vẻ ghét anh mình này là ai. “Bố chết rồi à?” Gideon lên giọng hỏi. “Đậu mùa quỷ giết ông ấy rồi sao?” “Không,” Gabriel nói. “Nó chỉ biến đổi ông ấy thôi. Vài tuần trước ông ấy chuyển về trang viên Chiswick. Ông ấy không nói vì sao. Rồi vài ngày trước ông ấy nhốt mình trong thư phòng. Ông ấy không ra ngoài, cũng chẳng ăn uống. Sáng nay em tới thư phòng định kéo ông ấy ra. Cửa bị tuột khỏi bản lề. Có...một vệt nhớt dẫn xuống sảnh. Em đi theo nó xuống nhà và vào vườn.” Anh ta nhìn quanh sảnh tiếp khách giờ đã chìm trong im lặng. “Ông ấy hóa thành giun. Ý em là thế đó.” “Ờ thế chắc,” Henry phá tan sự im lặng, “ta không giẫm trúng nó được đâu nhỉ?” Gabriel bực bội nhìn anh. “Tôi đã tìm khắp vườn. Tôi tìm thấy vài người hầu. Và khi tôi nói ‘tìm thấy’ họ, chắc hẳn mọi người hiểu đúng ý tôi đó. Họ bị xé thành...thành từng mảnh.” anh ta nuốt khan và nhìn trang phục dính toàn máu cùng me. “Tôi nghe thấy một âm thanh-một tiếng rú rít. Tôi quay lại và thấy nó lao về phía mình. Một con giun mù to tướng như rồng trong truyền thuyết. Miệng nó há ngoác, toàn những cái răng sắc nhọn như dao. Tôi quay người chạy vào chuồng ngựa. Nó trườn đuổi theo, nhưng tôi kịp nhảy lên xe ngựa và đánh xe qua cổng. Sinh vật đó-bố-không đuổi theo. Tôi nghĩ nó sợ bị người thường trông thấy.” “À,”Henry nói. “Vậy là bự chà bá nên không giẫm được rồi.” “Đáng ra em không nên bỏ chạy,” Gabriel nói và nhìn anh trai. “Em nên ở lại và chiến đấu. Có lẽ em có thể nói phải quấy với nó. Có lẽ bố vẫn còn chút nhân tính.” “Hoặc có lẽ nó sẽ cắn anh làm đôi,” Will nói. “căn cứ vào lời anh miêu tả quá trình hóa quỷ thì ông ấy vào giai đoạn cuối của bệnh đậu mùa quỷ rồi.” “Will!” Charlotte giơ tay lên trời. “Sao em không nói trước?” “Chị biết đấy, đống sắt về bệnh đậu mùa quỷ đầy trong thư viện,” Will nói bằng giọng bị tổn thương. “Em có ngăn ai đọc đâu.” “Ờ, nhưng nếu Benedict sẽ hóa thành một con giun khổng lồ, ít nhất em cũng phải báo trước chứ,” Charlotte bảo. “Trước hết,” Will bảo. “Em không biết ông ấy sẽ hóa thành một con giun bự. Giai đoạn cuối của bệnh đậu mùa quỷ là hóa quỷ. Người bệnh có thể hóa thành bất cứ loại nào. Thứ hai, phải mất vài tuần quá trình biến đổi mới hoàn tất. Em đã nghĩ một thằng ngu có số má như Gabriel đây cũng phải nhận thấy và báo cho ai đó.” “Báo cho ai?” Jem hỏi cắc cớ. Anh đã tiến lại gần Tessa hơn trong lúc mọi người nói chuyện. Khi họ đứng gần nhau, mu bàn tay họ chạm vào nhau. “Clave. Bưu tá. Chúng ta. Bất kỳ ai,” Will nói và bực bội nhìn Gabriel má bắt đầu đỏ lên vì bực dọc. “Tôi không phải thằng ngu có số má...” “Không có số má không thể chứng minh độ thông minh,” Will lầm bầm. “Và như tôi đã nói, bố nhốt mình trong thư phòng suốt một tuần qua...” “Và anh không hề để ý nhiều gì à?” Will bảo. “Cậu không hiểu bố bọn tôi,” Gideon nói bằng giọng đều đều đôi lúc vẫn dùng khi buộc phải nhắc đến gia đình mình. Anh quay lại với em trai và đặt tay lên vai Gabriel, nói rất khẽ để những người còn lại không nghe được. Jem, bên cạnh Tessa, ngoắc ngón út vào ngón út của cô. Đó là hành động anh thường làm tỏ sự trìu mến, một hành động Tessa đã quen sau vài tháng qua, đủ để cô đôi khi chia tay ra mà chẳng buồn suy nghĩ mỗi khi anh đứng cạnh. “Đây là váy cưới của em à?” anh thì thầm. Tessa không đáp vì Bridget xuất hiện, cầm bộ đồ đi săn, và Gideon đột ngột quay lại với tất cả và nói. “Chiswick. Chúng ta phải đi. Gabriel và tôi, nếu những người khác không đi.” “Clave,” Will nói, đôi mắt xanh ánh niềm hứng thú. Anh ấy không muốn Clave biết chuyện bố mình.” “Thế cậu có muốn Clave biết chuyện bố cậu không?” Gabriel nóng nảy nói. “Nếu đây là chuyện nhà cậu?” Môi anh ta cong lên. “Thôi đi. Cậu cũng đâu biết ý nghĩa là lòng trung...” “Gabriel.” Giọng Gideon khiển trách. “Đừng nói với Will cái kiểu đấy.” Gabriel ngạc nhiên, và Tessa khó lòng trách anh ta. Như mọi cư dân khác trong Học Viện, Gideon biết về lời nguyền của Will, về niềm tin khiến anh luôn tỏ vẻ thù địch và khó chịu, nhưng đó là chuyện họ biết với nhau, và không kể với bất kỳ ai khác. “Chúng tôi sẽ đi cùng hai anh. Tất nhiên chúng tôi sẽ đi cùng,” Jem nói, buông tay Tessa và tiến lên. “Gideon đã giúp đỡ chúng tôi. Chúng ta không hề quên, đúng không, Charlotte?” “Tất nhiên không,” Charlotte nói và quay người lại. “Bridget, đồ đi săn...” “May mà tôi mặc sẵn đồ đi ăn rồi,” Will nói khi Henry cởi áo khoác và đổi sang áo khoác đi săn và đeo thắt lưng vũ khí ý; Jem cũng hành động tương tự và đột nhiên sảnh trước náo nhiệt hẳn-Charlotte thì thầm trò chuyện với Henry, tay đặt ngay trước bụng. Tess thôi nhìn giây phút riêng tư đó và thấy mái đầu đen bên cạnh mái đầu trắng. Jem đứng bên cạnh Will, tay anh đã rút thanh stele, và vẽ một chữ rune bên cổ Will. Cecily nhìn anh mình và nhăn mày. “Em cũng may mà đã mặc sẵn đồ đi săn rồi,” cô ấy tuyên bố. Will ngẩng phắt lên, khiến Jem bực bội và kêu vài tiếng phản đối. “Cecily, hoàn toàn không được.” “Anh không có quyền bảo em được hay không được làm gì.” mắt cô ấy loé sáng. “Em sẽ đi.” Will quay sang nhìn Henry, nhưng anh ấy nhún vai họ vẻ áy náy. “Cô ấy có quyền. Cô ấy đã luyện tập gần hai tháng...” “Em ấy còn nhỏ!” “Hồi mười lăm tuổi bồ cũng bắt đầu xông pha trận mạc rồi,” Jem lẳng lặng nói, và Will quay phắt sang. Trong giây phút đó mọi người dường như đều nín thở, kể cả Gabriel. Jem nhìn thẳng vào mắt Will, kiên định, và đây không phải lần đầu tiên Tessa cảm nhận được cuộc đối thoại không lời giữa họ. Will thơ dài và hơi nhắm mắt. Tiếp theo Tessa sẽ bảo cũng muốn đi.” “Tất nhiên là em đi,” Tessa nói. “Có thể em không phải Thợ Săn Bóng Tối, nhưng em cũng được huấn luyện rồi. Jem không được đi khi không có em.” “Em đang mặc váy cưới,” Will phản đối. “Ờ, vì giờ tất cả đều đã thấy nó nên em sẽ không mặc nó trong tiệc cưới nữa,” Tessa nói. “Xui xẻo mà.” Will lầm bầm gì đó bằng tiếng Wales-không ai hiểu, nhưng bằng giọng của chịu trận. Bên kia, Jem hé nở nụ cười lo lắng với Tessa. Bỗng cửa Học Viện mở, cho chút nắng thu rọi vào. Cyril đứng ngay tại cửa, thở không ra hơi. “Cỗ xe thứ hai đã sẵn sàng,” anh ấy nói. “Vậy những ai sẽ đi?” Gửi Quan Chấp Chính Josiah Wayland Từ: Hội Đồng Thưa ông, Chắc hẳn ông cũng biết nhiệm kỳ Quan Chấp Chính kéo dài mười năm của ông sắp kết thúc. Đã tới lúc chọn ra người kế nhiệm. Về phần chúng tôi, chúng tôi nghiêm túc cân nhắc đề cử Charlotte Branwell, như đánh Fairchild. Cô ấy đã thực hiện xuất sắc cương vị người đứng đầu Học Viên Luân Đôn,và chúng tôi tin cô ấy nhận được sự đồng thuận của ông, khi chính ông đã chỉ định cô ấy kế nghiệp cha. Vì ý kiến và thái độ của ông có giá trị nhất với chúng tôi, chúng tôi rất mong nhận được đánh giá của ông về vấn đề này. Chúc ông muôn vàn điều tốt đẹp, Victor Whitelaw Điều Tra Viên, thay mặt Hội Đồng.