Xuyên vào câu chuyện trong sách 3

Chương 2 : chuyện kinh khiếp

“ Tháng Mười Hai rất hợp để kết hôn đấy,” cô thợ may miệng ngậm ghim vẫn liến thoắng nói chuyện nhờ nhiều năm luyện tập. “ Như người ta vẫn nói đấy, Tháng Mười Hai tuyết rơi mau hạt, hôn nhân và tình yêu sẽ mãi bền lâu.” chị ta gài cái ghim gút cuối cùng vào lễ phục và lùi một bước. “Xong rồi. Cô nghĩ sao? Nó được làm theo mẫu của Worth đấy.” Tessa ngắm mình trong cái gương tại phòng riêng. Chiếc váy bằng lụa màu vàng sẫm đúng theo tập tục của Thợ Săn Bóng Tối, những con số hằng tin rằng màu trắng chỉ dành cho thời khắc đưa người ta về nơi an nghỉ cuối cùng, chứ không phải khi kết hôn, mặc kệ thiên hạ đua nhau dùng màu sắc ấy kể từ ngày nữ hoàng Victoria kết hôn trong tà váy trắng. Đường đăng ten viền lấy đường may ôm khít theo khuôn ngực và rủ ở ống tay áo. “ Đẹp quá!” Charlotte vỗ tay và nhoài người tới. Đôi mắt nâu của chị sáng lên niềm vui thích. “Tessa, màu này hợp với em đấy.” Tessa qua người trước gương. Màu vàng mang lại chút sắc hồng cho đôi má cô. Chiếc áo lót hình đồng hồ cát ôm khít và tôn lên mọi đường cong, còn mặt dây chuyền thiên sứ vỗ về cô bằng những tiếng tích tắc. Bên dưới nó là mặt dây chuyền ngọc lục bảo Jem tặng. Cô đã kéo dài sợi dây để có thể đeo cả hai cùng lúc, vì ở muốn tháo bỏ cái nào. “ Chị không thấy đường đắp ren có phần quá rườm rà à?” “ Không hề!” Charlotte lại ngồi thẳng một tay vô thức đặt lên bụng như chở che. Dáng người chị vẫn thon thả-mà nói thẳng ra là gầy-nên chẳng mặc corset cũng được, và giờ khi sắp có bé, chị đã chuyển sang mặc đồ rộng thùng thình, khiến chị trông hơi giống một chú chim nhỏ. “ Đây là ngày cưới của em mà, Tessa. Ăn diện là đúng. Cứ tưởng tượng mà xem.” Tessa đã dành ra không ít đêm để tưởng tượng. Cô vẫn chưa rõ mình và Jem sẽ kết hôn ở đâu, vì Hội Đồng vẫn còn đang tranh cãi về chuyện của họ. Nhưng khi tưởng tượng đến đám cưới, cô luôn nghĩ đến nhà thờ, cô có lẽ khoác tay Henry đi trên hành lang, đầu không hề quay ngay ngửa, chỉ chú mục nhìn thẳng về phía vị hôn phu, như một cô dâu nên thế. Jem sẽ mặc đồ đi săn-không phải bộ dùng trong chiến đấu, mà được thiết kế đặc biệt trông tựa đồ lính, chính cho dịp này: màu đen với những dải vàng ở cổ tay, và các chữ rune vàng nổi bật trên cổ áo và đường xẻ tà. Anh sẽ trông rất trẻ. Cả hai đều còn rất trẻ. Tessa biết kết hôn ở tuổi mười bảy, mười tám là không bình thường, nhưng họ đang chạy đua với tử thần cơ mà. Tử thần muốn cướp mạng sống của Jem. Cô đặt tay lên cổ, và cảm nhận được nhịp rừng quen thuộc của thiên sứ, đôi cánh cọ vào lòng bàn tay cô. Cô thợ may lộ lắng nhìn Tessa. Chị ta là người thường, không phải Nephilim, nhưng có Tâm Nhãn hệt như những người phục vụ Thợ Săn Bóng Tối. “ Cô muốn bỏ đến áo sao?” Trước khi Tessa kịp trả lời thì nghe có tiếng gõ cửa và giọng nói quân thuộc vang lên. “Jem đây. Tessa ơi, em có ở đó không?” Charlotte bật dậy. “ Ôi, cậu ấy không được nhìn thấy em mặc váy cưới!” Tessa đớ ra. “Sao lại không được?” “Đó là phong tục của Thợ Săn Bóng Tối-là điềm rủi đấy!” Charlotte đứng lên. “Nhanh lên! Trốn sau tủ quần áo đi!” “Tủ quần áo? Nhưng...” Tessa ré lên khi Charlotte tóm eo cô và lôi cô ra sau tủ quần áo hệt như cảnh sát dẫn độ một tay tội phạm đặc biệt ngoan cố. Khi được buông ra, Tessa phủi phủi váy và nhăn mặt trêu. Charlotte, và cả hai đều lén lút lộ ra khi cô thợ may, sau một phút bối rối, ra mở cửa. Mái tóc bạc của Jem xuất hiện tại khe cửa. Anh trông hơi luộm thuộm, áo gi-lê xộc xệch. Anh bối rối nhìn quanh trước khi ánh mắt dừng lại ở Charlotte và Tessa thập thò sau tủ. “Cảm ơn Chúa,” anh nói. “Anh không biết mọi người đi đâu mất. Gabriel Lightwood ở dưới nhà, và anh ta đang trình bày chuyện kinh khiếp lắm.” “Viết thư cho họ đi, Will,” Cecily Herodale nói. “Làm ơn đi mà. Một lá thôi cũng được.” Will vuốt ngược mái tóc đen đẫm mồ hôi và lườm cô em. “Vào vị trí cho anh,” anh chỉ nói thế rồi chức dao. “Ở đó và đó.” Cecily thở dài, và đi chuyển chân. Cô thừa biết mình sai tư thế; cô cố tình làm thế để chọc tức Will, và chuyện ấy chẳng khó tẹo nào. Nhưng ấy là tất cả những gì cô nhớ về anh mình hồi mười hai tuổi. Ngày ấy, chỉ cần thách anh làm gì, như leo lên cái mái dốc đứng của nhà họ chẳng hạn, cũng dẫn đến cùng một kết quả: đôi mắt anh rực lên ngọn lửa xanh bực bội, hàm bạnh ra, và đôi lúc là Will bị gãy tay hoặc gãy chân nữa. Tất nhiên người anh trai này, Will sắp trưởng thành, không còn là ông anh như trong kí ức của cô từ thuở thiếu thời. Anh đã trưởng thành, cao lớn hơn nhưng cũng khép kín hơn. Anh được hưởng mọi nét đẹp từ mẹ, và sự cứng đầu của bố-và cô sợ, cả những thói tật của bố, nhưng ấy chỉ là điều cô đoán già đoán non từ chuyện tán dóc của những cư dân Học Viện. “Cầm dao cạo lên,” Will nói. Giọng anh lạnh lùng và chuyên nghiệp hệt như cô gia sư của cô. Cecily cầm lên. Cô mất một thời gian mới quen được cảm giác khoác lên mình bộ đồ đi săn: áo chùng và quần vải rộng rãi, đó đeo thắt lưng. Giờ cô mặc nó và cử động thoải mái hệt như khi mặc chiếc váy ngủ rộng rãi nhất. “Em không hiểu sao anh không tính bằng biên thư. Chỉ một lá thôi mà.” “Anh không hiểu vì sao em không tính về nhà,” Will nói. “Nếu em đồng ý trở về Yorkshire, em có thể ngừng lo cho bố mẹ và anh có thể thu xếp....” Cecily ngắt lời, vì đã nghe bài phát biểu này ngàn lần có lẻ. “Anh đánh cược với em không, Will?” Cecily vừa hài lòng vừa hơi thất vọng khi thấy ánh sáng loé lên trong mắt Will, giống hệt như bố mỗi lần có người gạ cá cược. Đàn ông quá dễ đoán.