Xuyên vào câu chuyện trong sách 3

Chương 16 : chương 4.2

Will nhìn nó rồi ngước nhìn Jem. Trong đầu anh đang hiện hình hàng tá điều kinh khủng anh có thể nói hoặc làm làm. Anh đã biết một người khó lòng mà đổi tính quá nhanh. Anh đã giả bộ xấu tính suốt bao nhiêu năm đến độ bộ bộ cứ có chuyện anh lại tính giả bộ, như một người đàn ông vô thức đánh xe ngựa trở về ngôi nhà anh ta đã sống cả đời, dù cho anh ta đã chuyển khỏi đó. “Giờ bồ muốn kết hôn với tôi?” Cuối cùng anh nói. “Bám cáo nhẫn đi,” Jem nói. “Để lấy tiền. Tôi nói rồi, bồ không phải trả tiền mua thuốc cho tôi; tôi từng trả tiền cho bồ một lần, và tôi còn nhớ y nguyên cảm giác đó. không vui vẻ gì.” Will nhăn mày, và nhìn biểu tượng nhà Carstairs lấp lánh trong lòng bàn tay trắng xanh, đầy những sẹo của Jem. Anh nhẹ nhàng cầm tay bạn, nắm tay cậu ấy lại. “Từ khi nào mà bồ hóa ra liều lĩnh còn tôi lại cẩn trọng vậy? Từ khi nào tôi phải trông chừng bồ khỏi chính bồ thế? Luôn là bồ trông chừng tôi cơ mà.” Mắt anh nhìn gương mặt Jem. “Giúp tôi hiểu xem nào.” Jem đứng rất im. Rồi Jem nói, “Lúc đầu khi mới nhận ra mình yêu Tessa, tôi nghĩ có lẽ tình yêu sẽ khiến tôi khỏe mạnh. Tôi không bị đột quỵ trong một thời gian dài. Rồi khi tôi hỏi cưới cô ấy, tôi đã nói với cô ấy như thế. Tình yêu đang chữa lành cho tôi. Vậy nên lần đầu tôi tôi bị...lần đầu tiên nó lại xảy ra sau đó, miễn để cô ấy nghĩ điều đó làm tôi bớt yêu cô ấy. Tôi dùng thêm thuốc, tôi đã không dám nói, để tránh một cơn bệnh lại đến. Rồi dần dà liều thuốc tôi phải dùng để đứng được còn nhiều hơn cả để tôi đi lại trong một tuần. Tôi không còn nhiều năm, Will. Tôi có lẽ còn chẳng còn vài tháng. Và tôi không muốn Tessa biết. Làm ơn đừng nói với cô ấy. Không phải chỉ vì cô ấy, mà còn vì tôi nữa.” Gần như ngược với ý chí của mình, Will cảm giác mình hiểu bạn; anh nghĩ anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì, nói dối thế nào cũng được, chịu mọi hiểm nguy, miễn là Tessa yêu anh. Anh còn dám làm... Hầu hết mọi chuyện. nhưng không bao gồm phản bội Jem. Đó là điều duy nhất anh không làm. Và Jem đứng đó, tay đặt trong tay Will, dôi mắt cầu xin sự thông cảm, thấu hiểu của Will. Nhưng sao Will lại không hiểu được chứ? Anh nhớ hồi mình ở trong phòng khách nhà Magnus, cầu xin anh ta đưa mình tới xứ quỷ, vì không muốn sống thêm một giờ một khắc nào của cuộc đời anh đã không chịu nổi. “Vậy bồ sẽ chết vì tình,” cuối cùng Will nói, chính anh còn thấy lời mình nghe nghiệt ngã. “Chết nhanh hơn một chút vì tình. Người ta còn chết vì ối thứ tồi tệ hơn kìa.” Will buông tay Jem; Jem nhìn từ cái nhẫn tới bạn mình, đôi mắt lộ ý hỏi. “Will...” “Tôi sẽ tơi ls Whitechapel, “ Will bảo. “Tối nay. Tôi sẽ mua hết ngân phiến ở đó cho bồ, tát cả những gì bồ cần.” Jem lắc đầu. “Tôi không thể yêu cầu bồ làm việc trái lương tâm. “ “Lương tâm của tôi,” Will thì thầm. “Bồ là lương tâm của tôi. Bồ luôn là vậy, James Carstairs. Tôi sẽ làm điều này vì bồ, nhưng tôi cần bồ hứa trước đã.” “Hứa gì?” “Nhiều năm trước, bồ bảo tôi đừng tìm cách chạy chữa cho bồ,” Will bảo. “Giờ tôi muốn bồ bỏ yêu cầu đó đi. Ít nhất hãy để tôi tự do tòm phương kế “ Jem băn khoăn nhìn anh. “Cứ hễ khi nào tôi tưởng tôi hiểu bồ đến từng chân tơ kẽ tóc, bồ lại làm tôi ngạc nhiên. Ừ, bồ muốn thế nào cũng được. Cứ tìm kiếm đi. Hãy làm điều bồ phải làm. Tôi không ràng buộc những ý định tốt đẹp nhất của bồ; thế là không tốt, và nếu tôi ở vào vị thế của bồ, tôi cũng hành động nhu vậy thôi. Bồ biết thế, phải không?” “Tôi biết.” Will bước lên một bước. Anh đặt tay lên vai Jem, cảm nhận được xương nhô lên bên dưới tay mình như cánh một con chim. “đay không phải lời hứa suông, James. Tin tôi đi, không ai hiểu rõ hơn tôi về hy vọng hão huyền đâu. Tôi sẽ tìm. Nếu có gì giúp được bồ, tôi sẽ tìm bằng được. Nhưng tới lúc đó-tính mạng là của bồ, nên bồ mướn sống thế nào thì tùy.” Ngạc nhiên thay, Jem minr cười, “Tôi biết,” cậu ấy nói. “Nhưng được bồ nhắc thật quý hóa quá.” “Tôi vốn quý hóa mà,” Will nói. Mắt anh nhìn gương mặt Jem, gương mặt quen thuộc với anh như chính gương mặt mình. “Và kiên định nữa. Bồ sẽ không được rời bỏ tôi. Không phải khi tôi còn sống.” Mắt Jem mở to, nhưng cậu ấy không nói gì. Chẳng có gì để nói hết. Will buông tay khỏi vai parabatai và đi ra cửa.