Sau bữa sáng hôm sau, Charlotte bảo Tessa và Sophie về phòng, mặc đồ đi săn mới được phát rồi gặp Jem trong phòng tập, và ở đó đợi anh em nhà Lightwood. Jessamine không tới ăn sáng, bảo rằng mình bị đau đầu, và Will cũng chẳng biết đã biến đâu mất. Tessa ngờ rằng anh đi trốn để tránh phải tỏ ra lịch sự với Gabriel Lightwood và anh trai anh ta. Cô cũng chẳng trách anh. Trở lại phòng, cầm đồ đi săn lên, cô bỗng hơi lo lắng; chúng không hề giống bất kỳ trang phục nào cô từng mặc. Sophie không ở đây giúp cô mặc đồ. Tất nhiên, một phần của việc luyện tập là học cách tự mặc và làm quen với bộ đồ đi săn: giày đế bằng; quần ống xuông may bằng chất liệu dày màu đen, đi cùng áo tunic có kèm thắt lưng. Chúng giống hệt trang phục cô thấy Charlotte mặc tối hôm nào, và giống ảnh minh họa trong Codex; hồi đó cô thấy chúng trông đã lạ mắt, nhưng mặc chúng còn làm cô thấy kỳ hơn. Tessa nghĩ nếu dì Harriet thấy cô lúc này, chắc dì ngất mất. Cô gặp lại Sophie ở chân cầu thang dẫn lên phòng tập của Học Viện. Cả cô lẫn cô gái kia đều không nói lời nào, chỉ trao cho nhau nụ cười khích lệ. Sau một lát, Tessa đi lên cầu thang trước, một cây cầu thang gỗ hẹp với lan can cũ tới độ gỗ đã bắt đầu mủn ra. Tessa nghĩ thật là lạ khi lên cầu thang mà không phải lo giữ váy hay sợ đạp phải tà váy. Dù cơ thể được che đậy hoàn toàn, nhưng cô vẫn thấy mình trần truồng kỳ lạ trong bộ đồ đi săn. Có Sophie đi cùng cũng giúp cô yên tâm phần nào, và cô gái kia rõ ràng cũng khó chịu như cô khi mặc bộ đồ đi săn của Thợ Săn Bóng Tối. Khi tới đầu cầu thang, Sophie mở cửa và họ im lặng cùng nhau vào phòng tập. Rõ ràng họ đang ở tầng trên cùng của Học Viện, trong căn phòng kế bên phòng áp mái, nhưng Tessa nghĩ phải rộng gấp đôi. Sàn lát gỗ bóng loáng có vài hình họa đây đó bằng mực đen – hình tròn và hình vuông, vài cái được đánh số. Những sợi dây thừng dài, dai chắc từ xà ngang trên cao rủ xuống, khuất nửa trong bóng tối. Những ngọn đuốc đèn phù thủy cháy sáng dọc các bức tường có treo vài món vũ khí – chùy, rìu cũng đủ loại vũ khí trong nguy hiểm chết người khác. “Eo,” Sophie nhìn chúng mà rùng mình. “Sao nhìn chúng ghê thế nhỉ?” “Tôi nhận ra vài loại vũ khí được miêu tả trong Codex,” Tessa chỉ. “Đây là trường kiếm, kia là thích kiếm, kiếm lá, và loại kiếm có vẻ chị phải cầm bằng cả hai tay hình như là đao.” “Gần đúng,” một giọng nói bỗng dưng vọng từ trên cao xuống. “Đó là kiếm đao phủ. Chủ yếu được dùng để xử trảm. Em sẽ nhận ra vì nó không có đầu nhọn.” Sophie ngạc nhiên khẽ ré lên một tiếng và lùi lại khi một sợi dây thừng bắt đầu lay động và một bóng đen xuất hiện trên đầu họ. Đó là Jem, đang trượt dây xuống với vẻ nhanh nhẹn duyên dáng của một chú chim. Anh nhẹ nhàng tiếp đất trước mặt họ, và mỉm cười. “Xin lỗi nhé. Không định làm hai người giật mình đâu.” Anh cũng mặc đồ đi săn, dù thay cho áo tunic, anh mặc sơ mi chỉ dài vừa tới eo. Một sợi dây da đeo chéo qua ngực anh, và một chuôi kiếm thò lên từ sau một bên vai. Sắc đen của bộ đồ đi săn làm da anh thêm xanh xao, màu tóc và mắt thêm ánh bạc. “Đúng là bọn em có giật mình,” Tessa khẽ cười, “nhưng không sao. Em đang lo em và Sophie sẽ bị bỏ lại đây tự tập cho nhau.” “À, anh em nhà Lightwood sẽ tới thôi,” Jem nói. “Chắc họ đến muộn để xuất hiện thêm phần ấn tượng ấy mà. Họ không phải làm theo những gì chúng ta nói, hay bố họ nói.” “Em ước gì anh dạy bọn em,” Tessa buộc miệng. Jem ngạc nhiên. “Anh không thể… anh chưa hoàn thành khóa huấn luyện của mình.” Nhưng ánh mắt họ giao nhau, và trong một khoảnh khắc giao tiếp không lời, Tessa như nghe thấy anh nói: Anh không đủ sức khỏe để huấn luyện các em thường xuyên. Cổ họng cô bỗng nhói đau, và cô đau đáu nhìn Jem, mong anh có thể thấy được sự cảm thông trong đó. Cô không muốn nhìn đi nơi khác, và đột nhiên băn khoăn không rõ kiểu tóc búi gọn không chừa lấy một sợi rơi ra ngoài có xấu điên đảo không. Nhưng tất nhiên xấu đẹp cũng chẳng quan trọng mấy. Dù sao, đây cũng chỉ là Jem mà thôi. “Chúng tôi không phải trải qua khóa huấn luyện toàn phần, phải không ạ?” Sophie nói, giọng nói lo lắng của chị cắt ngang dòng suy nghĩ của Tessa. “Hội Đồng chỉ bảo chúng tôi cần biết chút chút cách tự vệ…” Jem thôi nhìn Tessa; liên kết giữa họ bị bẻ gãy gọn gàng. “Không việc gì phải sợ, Sophie,” anh nói nhẹ nhàng. “Và chị nên mừng đi; một cô gái xinh đẹp dù sao cũng nên biết cách đẩy lui những sự chú ý không muốn có của cánh mày râu.” Gương mặt Sophie cau lại; vết sẹo đỏ rực nổi rõ trên má cô ấy như được vẽ. “Đừng đùa,” chị nói. “Không vui đâu.” Jem giật mình. “Sophie, tôi không…” Cửa phòng tập mở ra. Tessa quay lại đúng lúc Gabriel Lightwood thong thả bước vào, theo sau là một chàng trai cô không quen. Nếu như Gabriel thanh mảnh tóc đen, người kia lại cơ bắp, tóc dày màu vàng cát. Cả hai đều mặc đồ đi săn, đeo găng tay đắt tiền có đính kim loại ở đầu mấu tay. Cả hai đều đeo vòng tay bằng bạc – Tessa biết đó là bao găm dao – và tay áo có thêu những họa tiết chữ rune thanh nhã. Họ không chỉ tương đồng về trang phục, mà còn cả ở đường nét khuôn mặt, nước da xanh xao, cùng đôi mắt xanh lá long lanh, nhờ vậy Tessa biết họ là người thân, nên chẳng ngạc nhiên khi Gabriel nói, vẫn theo cung cách giật cục quen thuộc: “Chúng tôi tới đúng như đã hẹn. James, chắc cậu còn nhớ anh trai tôi, Gideon. Cô Gray, cô Collins…” “Rất vui được làm quen,” Gideon lẩm bẩm mà không nhìn vào mắt ai. Tessa thấy gia đình này hẳn được di truyền cái tính khí cục cằn khó chịu khi nhớ lại Will từng bảo so với người anh trai, Gabriel có vẻ còn tốt tính chán. “Đừng lo. Will không ở đây,” Jem nói với Gabriel đang quay nhìn khắp phòng. Gabriel nhíu mày, nhưng Jem đã quay sang trò chuyện cùng Gideon. “Anh từ Madrid về hồi nào thế?” Anh lịch sự hỏi. “Bố tôi mới gọi tôi về thôi.” Giọng Gideon đều đều. “Chuyện gia đình ấy mà.” “Tôi mong mọi chuyện đều ổn…” “Mọi chuyện khá ổn, cám ơn nhé, James,” Gabriel bực dọc nói. “Giờ, trước khi chúng ta chuyển sang phần huấn luyện, có lẽ quý vị nên gặp hai người này.” Anh ta quay đầu và gọi lớn. “Anh Tanner, cô Daly! Vui lòng lên đây.”