Tessa há hốc miệng; cô vội ngậm lại ngay, nhưng cũng kịp thấy vẻ thích chí của Jem đứng bên phải. Sau cánh cửa là một trong những gian phòng rộng nhất cô từng thấy, với không gian hình vòm, hình vẽ những vì tinh tú và các chòm sao tô điểm cho trần nhà. Ngọn đèn chùm lớn tạo hình thiên thần cầm những ngọn đuốc sáng rực buông xuống từ điểm cao nhất của mái vòm. Còn ở phía dưới, căn phòng được bài trí như một đại hí trường, với những dãy ghế dài xếp hình vòng cung. Will, Jem và Tessa đang đứng ở đầu một dãy bậc thang chạy chính giữa khán đài, và hiện giờ khoảng ba phần tư số ghế đã có người ngồi. Tại bậc thang cuối là một sân khấu xây cao hẳn lên, và trên đó có vài cái ghế gỗ lưng cao mà chỉ cần nhìn cũng biết ngồi trên đó chẳng thoải mái tẹo nào. Ngồi trên một chiếc ghế đó là Charlotte; bên cạnh chị là Henry trông lúng ta lúng túng và căng thẳng. Charlotte ngồi điềm đạm với hai tay đặt trên đùi; chỉ những ai biết rõ chị mới thấy được sự căng thẳng đang đè nặng lên đôi vai và hằn trên khóe miệng chị. Trước mắt họ, đứng sau bục phát biểu – cái này to ngang hơn và cao hơn loại bục phát biểu thông thường – là một người đàn ông cao ráo, vai rộng, tóc vàng để dài và râu rậm; với cái áo choàng đen dài có ống tay áo thêu những chữ rune lấp lánh mặc bên ngoài trang phục, trông ông ta giống hệt một vị quan tòa. Bên cạnh ông, ngồi trên một chiếc ghế thấp là một người lớn tuổi hơn, mái tóc nâu đã điểm bạc, còn gương mặt nhẵn nhụi đã hằn những nếp nhăn. Ông ta mặc áo choàng màu lam sẫm, tay đeo những chiếc nhẫn gắn đá quý sẽ lóa lên mỗi khi ông ta vung tay. Tessa biết người này: Điều Tra Viên Whitelaw với giọng nói lạnh lùng, đôi mắt lạnh lẽo đã thay mặt Clave thẩm vấn các nhân chứng. “Cậu Herondale,” người đàn ông tóc vàng ngước nhìn Will và lên tiếng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười. “Rất cảm ơn cậu đến dự cuộc họp với chúng tôi. Và cậu Carstairs nữa. Còn có tiểu thư đồng hành cùng hai cậu hẳn là…” “Gray,” Tessa nói trước khi ông ta kịp dứt câu. “Theresa Gray đến từ New York.” Những tràng xì xào khe khẽ vang khắp phòng như tiếng sóng vỗ bờ. Cô cảm giác Will đứng cạnh bỗng nhiên căng thẳng, và Jem hít một hơi như chuẩn bị lên tiếng. Ngắt lời Quan Chấp Chính, hình như có người nói vậy. Thế ra đây là Quan Chấp Chính Wayland, nhân vật chóp bu của Clave. Liếc nhìn quanh phòng, cô nhận ra vài gương mặt thân thuộc – Benedict Lightwood với khuôn mặt góc cạnh, xương xẩu và nghiêm nghị, cùng cậu con trai Gabriel Lightwood tóc xù đang nhìn thẳng về phía trước. Lilian Highsmith mắt đen. George Penhallow thân thiện; và còn có cả bà dì ghê gớm của Charlotte, Callida với mái tóc muối tiêu dày xoăn lọn. Ở đây còn rất nhiều gương mặt cô không quen biết. Cô có cảm giác như đang xem một cuốn sách tranh giới thiệu về mọi dân tộc trên thế giới. Ở đây có những Thợ Săn Bóng Tối tóc vàng trông giống dân Viking, người đàn ông da nâu giống như vị caliph bước ra từ cuốn Nghìn lẻ một đêm có hình minh họa của cô, và người phụ nữ Ấn mặc sari tuyệt đẹp có thêu những chữ rune bạc. Bà ta ngồi cạnh một người phụ nữ khác vừa quay sang nhìn họ. Cô ta mặc chiếc váy lụa trang nhã, gương mặt rất giống Jem – cũng mang một vẻ đẹp thanh tú, cũng kiểu mắt và đôi gò má ấy, chỉ có điều tóc anh trắng bạc, còn tóc cô ta thì đen tuyền. “Vậy xin chào mừng, cô Tessa Gray đến từ New York,” Quan Chấp Chính vui vẻ nói. “Chúng tôi rất cám ơn cô đã đến tham dự cùng chúng tôi ngày hôm nay. Tôi biết cô đã trả lời khá nhiều câu chất vấn Enclave Luân Đôn. Tôi rất mong cô sẽ trả lời thêm một vài câu nữa.” Qua khoảng cách chia cắt họ, ánh mắt Tessa và Charlotte giao nhau. Em có nên đồng ý không? Chán làm sao, Charlotte lại gật đầu. Ừ. Tessa đứng thẳng lưng. “Nếu đó là yêu cầu của ông, vậy thì được ạ.” “Vậy xin mời cô tới ghế Hội Đồng,” Quan Chấp Chính nói và Tessa nhận ra ông đang nói tới cái băng ghế gỗ dài hẹp đặt đằng trước bục phát biểu. “Và cả hai quý cậu bạn cô có thể hộ tống cô,” ông ta bổ sung. Will lầm bầm gì đó, nhưng nhỏ quá nên Tessa không nghe ra; bị kẹp giữa với Will bên trái và Jem bên phải, Tessa đi theo những bậc thang, tới băng ghế trước bục. Cô do dự đứng sau đó. Nhìn gần thế này, cô thấy đôi mắt Quan Chấp Chính có màu xanh lam hiền hòa, chứ không giống đôi mắt của Điều Tra Viên, mang màu xám ảm đạm của trời nổi giông, của biển ngày mưa. “Điều Tra Viên Whitelaw,” Quan Chấp Chính nói với người đàn ông mắt xám, “xin ông vui lòng đưa Kiếm Thánh.” Điều Tra Viên đứng dậy và rút từ trong áo choàng ra một thanh kiếm lớn. Tessa nhận ra nó ngay. Nó dài, mang màu bạc xỉn, chuôi được tạo hình đôi cánh dang rộng. Đây là thanh kiếm được vẽ trong Codex, thanh kiếm thiên thần Raziel mang theo lúc trồi lên từ hồ nước, và đưa nó cho Jonathan Thợ Săn Bóng Tối, Nephilim đầu tiên của thế giới này. “Maellartach,” cô gọi tên Kiếm Thánh. Quan Chấp Chính, cầm lấy Kiếm, và một lần nữa ngạc nhiên. “Cô quả là chịu khó tìm hiểu,” ông ta nói. “Ai trong hai cậu dạy cô bé thế? William? Hay James? ” “Tessa tự học, thưa ngài,” Kiểu nói dài giọng của Will nghe dịu dàng và vui vẻ, nhưng cũng thật kỳ quặc giữa bầu không khí trang nghiêm nơi đây. “Cô ấy rất giỏi tìm hiểu.” “Lại thêm lý do nữa cho thấy cô ta không nên ở đây,” Tessa không cần quay lại; cô biết giọng nói đó. Benedict Lightwood. “Đây là Hội Đồng Grad. Chúng ta không đưa cư dân Thế Giới Ngầm tới nơi này.” Ông ta cao giọng. “Kiếm Thánh không thể khiến cô ta nói thật; cô ta không phải Thợ Săn Bóng Tối! Vậy nó có tác dụng gì với cô ta chứ?” “Bình tĩnh nào, Benedict,” Quan Chấp Chính Wayland cầm thanh kiếm rất dễ dàng, như thể nó nhẹ tựa lông hồng. Nhưng ánh mắt ông dành cho Tessa lại nặng hơn nhiều. Cô có cảm giác ông đang dò xét gương mặt cô, đọc sự sợ hãi trong mắt cô. “Chúng ta sẽ không làm hại cô, pháp sư nhỏ ạ,” ông nói. “Hiệp Định nghiêm cấm chuyện đó.” “Ông không nên gọi tôi là pháp sư,” Tessa nói. “Tôi không mang dấu ấn của pháp sư.” Cô thấy lạ khi nói lại điều này thêm lần nữa, nhưng trong những lần trước, người thẩm vấn cô luôn là các thành viên Clave, chứ không phải chính Quan Chấp Chính. Ông cao lớn, vai rộng, và từ con người ông tỏa ra cảm giác của sức mạnh và uy quyền. Đó là loại sức mạnh và uy quyền mà Benedict Lightwood bảo Charlotte không có. “Thế cô là ai nào?” “Cô ta không biết.” Giọng Điều Tra Viên khô khốc. “Các Tu Huynh Câm cũng không rõ.” “Nên cho cô ấy ngồi,” Quan Chấp Chính nói, “và đưa ra bằng chứng, nhưng trọng lượng lời khai của cô ấy chỉ bằng một nửa lời khai của một Thợ Săn Bóng Tối.” Ông quay sang vợ chồng Branwell. “Trong lúc đó, Henry, anh có thể rời buổi thẩm vấn một lát. Charlotte, xin hãy ở lại.” Tessa đè cảm giác không muốn xuống và tới ngồi vào hàng ghế trước, sau đó Henry trông có vẻ hốc hác, mái tóc màu đỏ cam dựng tua tủa, cũng xuống ngồi ở đó. Jessamine cũng có mặt, mặc chiếc váy da lạc đà màu nâu nhạt, trông có vẻ buồn bực và khó chịu. Tessa ngồi cạnh, với Will và Jem ở hai bên. Jem ngồi sát bên cô, và vì ghế hẹp nên cô cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ nơi vai anh chạm vào vai cô.