Xuyên vào câu chuyện trong sách 2

Chương 29 : chương 8.2

Sau khi chuyển sang bộ đồ đi săn, Tessa ngồi bên giường và cầm cầm cuốn Vathek Will cho lên. Nhìn nó, cô không nghĩ tới một Will đang mỉm cười với cô, mà là Will khác – Will người ngợm đỏ dấu máu lúc ở trong Thánh Địa, nhìn cô; Will nheo mắt nhìn mặt trời trên mái Học Viện; Will cùng Jem lăn xuống ngọn đồi ở Yorkshire, người lấm bùn mà không buồn để tâm; Will ngã khỏi bàn trong phòng ăn; Will ôm cô lúc đêm tối. Will, Will, Will. Cô ném cuốn sách. Nó trúng bệ lò sưởi và nảy ra, rơi xuống sàn. Tương tự với cạo bùn trên đế giày, chỉ có vài cách để đẩy bật Will ra khỏi đầu cô. Giá mà cô biết anh đang ở đâu. Lo lắng khiến tâm trạng cô thêm tồi tệ, mà cô thì không thể ngừng lo lắng. Cô không thể quên vẻ mặt anh khi nhìn em gái mình. Vì xao lãng mà cô tới phòng tập muộn; may sao, khi cô tới nơi, trong phòng không có ai ngồi đó ngoài Sophie đang cầm con dao dài và nghiền ngẫm xem xét như thể đánh giá cái giẻ lau nhà còn dùng được hay đã tới lúc vứt đi. Cô ấy ngước nhìn Tessa vào phòng. “Trông cô cứ như một ngày cuối tuần ẩm ướt vậy,” Sophie mỉm cười nói. “Mọi chuyện đều ổn chứ?” Cô ấy nghiêng đầu khi thấy Tessa gật. “Do chuyện cậu chủ Will à? Cậu ấy từng biến mất một hai ngày rồi. Cậu ấy sẽ về, cô đừng lo.” “Chị thật tử tế khi nói vậy, Sophie, nhất là khi tôi biết chị không thích anh ấy lắm.” “Tôi muốn cô cũng không ưa cậu ấy,” Sophie nói, “tốt nhất là không còn…” Tessa cau mày nhìn Sophie. Tessa nghĩ mình không tâm sự mấy với Sophie về chuyện trên mái và hơn nữa, cô ấy cũng từng bảo cô hãy tránh xa Will, và so sánh anh ấy với rắn độc. Trước khi Tessa kịp đáp, cửa mở và Gabriel cùng Gideon bước vào, theo sau là Jem. Anh nháy mắt với Tessa trước khi rời khỏi và đóng cửa lại. Gideon tiến thẳng tới chỗ Sophie. “Chọn vũ khí tốt đó,” anh nói mang theo chút ngạc nhiên. Cô ấy đỏ mặt, có vẻ vui. “Vậy,” Gabriel không biết đã tới sau lưng Tessa tự lúc nào, cất tiếng. Sau khi xem xét giá vũ khí trên tường, anh lấy một con dao đưa cho cô. “Cảm nhận sức nặng của cái này xem.” Tessa cố cảm nhận sức nặng của nó, cố nhớ xem anh ta đã nói gì về việc phải cầm dao vào đâu và cầm thế nào cho chắc. “Cô nghĩ sao?” Gabriel hỏi. Cô ngước nhìn. Trong hai chàng trai, chắc chắn người này giống ông Lightwood hơn, với cái mũi khoằm và gương mặt mang nét kiêu căng. Đôi môi mỏng của anh ta cong lên. “Hay cô mải xem Herondale đang ở đâu mà quên cả luyện tập?” Tessa suýt làm rớt dao. “Cái gì?” “Tôi đã nghe cô và cô Collins nói chuyện khi lên cầu thang. Biến mất, phải không? Không bất ngờ lắm, vì tôi chưa từng nghĩ Will và ý thức trách nhiệm có liên quan tới nhau.” Tessa hất hàm. Dù cô mang nhiều cảm xúc đối lập về Will, nhưng không hiểu sao nghe người gia đình nhỏ bé của Học Viện chì chiết anh khiến cô ngứa mồm. “Chuyện đó cũng thường xảy ra, và chúng tôi chẳng lo lắng gì sất,” cô nói. “Will là… một linh hồn tự do. Rồi anh ấy sẽ sớm về.” “Tôi mong là không.” Gabriel nói. “Cầu Chúa cho cậu ta chết quách đi cho xong.” Tessa nắm chặt con dao. “Anh thật lòng, phải không? Anh ấy đã làm gì em gái anh để bị anh ghét đến thế?” “Sao cô không di mà hỏi?” “Gabriel.” Gideon gắt. “Chúng ta có thể vào bài dạy và ngừng lãng phí thời gian, được không?” Gabriel lườm anh trai đang hòa hảo đứng cạnh Sophie nhưng cũng ngoan ngoãn chịu chuyển từ đề tài Will sang bài huấn luyện. Hôm nay họ học cầm và giữ vũ khí sao cho cân khi chém, vũ khí không bị chúc về phía trước hay trượt khỏi tay. Nhìn thì dễ hơn làm, và hôm nay Gabriel không kiên nhẫn. Cô ghen tị với Sophie được Gideon dạy, vì người anh Lightwood luôn là một huấn luyện viên kiên nhẫn, có chuyên môn, dù có thói quen chuyển sang nói tiếng Tây Ban Nha mỗi khi Sophie làm sai. “Ay Dios mio,” anh ta đang nói và rút con dao cắm trên sàn lên. “Chúng ta thử lại nhé?” “Đứng thẳng lên,” trong lúc đó Gabriel đang gắt ỏm tỏi với Tessa. “Không, thẳng cơ mà. Như thế này này.” Gabriel thị phạm. Cô muốn tát anh ta vì cô, không giống anh, suốt mười mấy năm qua không được học cách đi đứng và di chuyển thế này; hơn nữa, Thợ Săn Bóng Tối là những diễn viên nhào lộn bẩm sinh, còn cô thì không. “Hừ,” cô nói. “Tôi rất muốn thấy anh học cách ngồi và đứng thẳng khi mặc áo nịt ngực, váy lót, váy ngoài nặng ngang tàu hỏa!” “Tôi cũng muốn thấy,” Gideon đế vào. “Ôi, lạy Thiên Thần,” Gabriel nói và nắm vai cô, xoay cô lại để cô đứng quay lưng với anh ta. Anh ta vòng tay qua, chỉnh phần lưng sao cho thẳng lẫn cách cầm dao cho cô. Hơi thở của Gabriel phả vào cổ Tessa, cô rùng mình – và bực bội. Anh ta sỗ sang chạm vào cô mà không xin phép là vì anh ta cho rằng mình có quyền, và vì nghĩ làm vậy sẽ chọc giận Will. “Thả tôi ra,” cô lầm bầm. “Huấn luyện yêu cầu phải vậy,” Gabriel đều đều nói. “Hơn nữa, nhìn anh tôi và cô Collins đi. Cô ấy có than vãn gì đâu.” Cô thấy Sophie có dáng vẻ hoàn toàn chú tâm vào bài tập với Gideon. Anh ta đứng đằng sau Sophie, một tay choàng ôm cô ấy từ phía sau, dạy cô gái kia cách cầm phi dao. Tay Gideon nắm hờ tay cô ấy, và hình như đang nói gì đó, vì mấy lọn tóc đen xổ khỏi búi tóc Sophie hơi bay lên. Khi thấy Tessa nhìn, Gideon liền đỏ mặt. Tessa ngạc nhiên. Gideon Lightwood đỏ mặt sao! Hay anh ta thích Sophie? Ngoài vết sẹo, mà giờ Tessa cũng chẳng để ý mấy đến, Sophie quả là xinh đẹp, chỉ có điều cô gái ấy là người phàm và người hầu, còn cả nhà Lightwood rặt toàn quân hợm hĩnh. Bụng dạ Tessa quặn lại. Sophie từng bị chủ trước đối xử không ra gì. Điều cuối cùng cô ấy muốn là bị một chàng Thợ Săn Bóng Tối đẹp trai nào đó lợi dụng. Tessa nhìn quanh, định nói gì đó với anh chàng đang vòng tay quanh cô – và sững lại. Cô quên mất người hiện ở cạnh mình là Gabriel, chứ không phải Jem. Cô đã quen với sự hiện diện của Jem, cảm giác được thoải mái trò chuyện với anh, sự ấm áp của bàn tay anh đặt lên tay cô khi họ tản bộ, và giờ anh là người duy nhất trên thế giới này cho cô cảm giác có thể tâm sự tất cả. Cô ngạc nhiên nhận ra rằng dù mới gặp anh vào bữa sáng, giờ cô đã nhớ anh da diết. Sững lại trước bao cảm xúc lẫn lộn trong mình – nhớ Jem và mong ước được bảo bọc Sophie, cô phi dao lệch mất chục phân, làm vũ khí bay vèo qua đầu Gideon và bay thẳng ra cửa sổ. Nhưng đột nhiên nó đứng sững lại trên không trung, hai ngón tay kẹp vào lưỡi dao chỉ còn cách mặt cô vài phân.