Linh Ly đến cửa hang vứt cành cây chắn cửa. Hắc mã tuấn mãnh trong đêm tối chạy nhanh như bay, chạy nhanh như vậy có lẽ để chứng minh việc chủ nhân nó đang gấp gáp như thế nào. \-Hí!!! Tiếng ngựa hí dài , Sở Trạch Hưng ghìm dây cương rồi nhảy xuống trước mặt Linh Ly. \-Tiền đâu? Linh Ly không nói hai lời trực tiếp mở miệng đòi tiền. \-Hừ! Sở Trạch Hưng hừ lạnh giao một túi ngân phiếu phiếu dày cộp. Linh Ly vẻ mặt tham tiền mà đếm ngân phiếu, thực tế thì đang đưa tai nghe lén. \- Vũ? Vũ ! Ngươi làm gì đệ ấy ?! Sở Trạch Hưng giỏi diễn kịch,rất ít khi để lộ vẻ mặt thật của chính mình trước mặt người khác, mà hiện giờ không chỉ để lộ,mà còn để lộ trước một kẻ không thân quen. \-Quả nhiên Sở Liêu Vũ khá ảnh hưởng đến ngươi. Linh Ly nhếch môi gật đầu. \- Ngươi đã làm gì đệ ấy! \- Chút thuốc độc thôi. \-Ngươi ! Không phải là nói muốn tiền thôi sao? Bây giờ ta đã đưa rồi ! Ngươi còn muốn thế nào?! \- Muốn thế nào sao?.... Linh Ly trầm tư ,sau đó ác liệt mở miệng. \- Ta nghe nói Sở gia mấy năm nay thu được không ít đồ tốt... nhưng mà ta cũng không hiếm lạ mấy thứ này, cho nên.... \- Ta muốn chức vị gia chủ của ngươi. \- Mơ tưởng! Sở Trạch Hưng không chút do dự từ chối. \- Vậy ngươi cứ trơ mắt nhìn Sở Liêu Vũ chết đi sao? À ta suýt quên, ngươi là Sở Trạch Hưng - Sở gia chủ tàn nhẫn và tràn đầy dã tâm... Làm sao lại có dùng đổi quyền thế và địa vị đổi lấy một "biểu đệ" không cùng huyết thống? Giọng điệu của nàng nồng đậm châm biếm, sau đó không để ý đến hai người trong hang động, nàng biến mất, chỉ để lại một câu nói như thoảng theo gió. \- Nếu ngươi hối hận thì hãy kêu tên ta,ta tên là.... Linh Ly. Chỉ còn bảy ngày thôi. \- Vũ? Sở Liêu Vũ đã sớm ngất xỉu,đương nhiên là không thể trả lời Sở Trạch Hưng. Sở Trạch Hưng ôm người vào lòng nhảy lên ngựa rồi phi đi. Một đường phi ngựa chạy như điên về Sở gia, cho dù là thể lực tốt như Sở Trạch Hưng thì cũng có chút mệt mỏi. \-Gia chủ! Hạ nhân Sở gia thấy gia chủ nhà mình về thì quỳ xuống mà hành lễ. Sở Trạch Hưng giao ngựa cho một hạ nhân,miệng gấp gáp nói. \-Nhanh chóng đi mời đan thuật sư và đại phu tốt nhất lại đây! Nhanh! \-À vâng vâng . Hạ nhân gật đầu lanh lẹ gọi thêm vài người để cùng mình đi mời đại phu. Nửa tiếng sau.... \-Đệ đệ ta thế nào rồi?! Sở Trạch Hưng và Sở Liêu Vũ chỉ là biểu huynh đệ họ hàng xa,nhưng bởi vì thân thiết nên thường xưng ca ca và đệ đệ. \- Cái này... Đại phu xoa mồ hôi lạnh ấp úng nửa ngày không nên lời. \- Nói! Tâm Sở Trạch Hưng lạnh hơn phân nửa, đại phu ấp úng làm hắn đoán được phần nào nguyên nhân. \-Tại hạ bất tài, không thể... \- Cút! \- A à, vâng. Đại phu bỏ chạy lấy người. Tiếp theo một đại phu già râu tóc bạc phơ. Một khắc sau... \- Phế vật! Đan thuật sư trẻ tuổi bước vào. Nửa khắc sau... \- Vô dụng! Người cuối cùng bước vào và chưa đến một chung trà đã bị đuổi khỏi phòng. \- Lang băm! Quản gia một bên lao mồ hôi lạnh ,gã cũng không dám bước vào căn phòng đó. \- Vũ ? Sở Liêu Vũ vẫn hôn mê bất tỉnh , không chút phản ứng. Biểu hiện này khiến Sở Trạch Hưng càng bất an và lo lắng. Thậm chí chính Sở Trạch Hưng cũng không phát hiện dường như tay mình đang run rẩy. Người cầm quyền Sở gia ,vậy mà lại vì một biểu đệ không cùng huyết thống run sợ. Nói ra chỉ sợ cả thiên hạ chẳng ai tin. Dù sao Sở Trạch Hưng tàn nhẫn như vậy,ngay cả phụ thân cũng hạ độc được mà. \-Quản gia. Sở Trạch Hưng kiềm chế giọng nói của mình, để nó không run rẩy. \-Vâng. Quản gia nhẹ chân bước vào. \-Đi tìm người Cố gia đến. \-Cố,Cố gia? Đại gia tộc kia sao? \-Dùng Minh Châu của Nam Hải mời bọn họ. \-...Vâng. "Xem ra Liêu Vũ công tử rất quan trọng với Gia chủ, Minh Châu của Nam Hải mà cũng lấy ra được" Quản gia đến nhà kho tự tay lấy một viên minh châu to bằng nắm tay, bỏ nó vào hộp rồi cưỡi lên huyễn thú phi hành của Sở gia ,bay về chủ trạch Cố gia. Linh Ly nhìn hướng huyễn thú bay đi mà nở nụ cười tự tin, độc kia là nàng dùng linh hồn lực của mình luyện ra,giải dược cũng phải tự nàng luyện mới có tác dụng a. Bây giờ Sở Trạch Hưng đừng nói là mời người Cố gia,cho dù là mời Hoa Đà tái thế e rằng cũng vô phương cứu chữa. \- Sở Trạch Hưng, giữa biểu đệ và quyền thế,ngươi sẽ chọn cái gì? Linh Ly chống má lẩm bẩm, bàn tay vô thức vuốt ve những cái chuông nhỏ trên cổ chân. \- Haizzz, hơi đói bụng rồi,đi ăn thôi . Dứt câu bóng người trên nóc nhà cũng biến mất.