-Nè! Cô nương đẩy nhẹ vai Linh Ly, muốn đánh thức nàng. \-A... Linh Ly chầm chậm mở mắt. \-Ngươi tỉnh rồi à? Buổi đêm thành trì rất lạnh,tại sao ngươi lại ngủ ngoài rừng ? Có phải là không có tiền ngủ ở quán trọ không?Aizzz,gặp nhau cũng tức là hữu duyên,cho ngươi này . Cô nương ôn nhu lấy ra thỏi bạc từ tay áo,nhét vào tay Linh Ly rồi bước đi. Linh Ly lúc này mới hết mơ màng,nàng nhìn thỏi bạc trong tay cười bấy đắc dĩ. Trong tay nàng thật ra còn có vài cục vàng và một sấp ngân phiếu dày a dày nha,nhưng mà là người ai lại chê tiền nhiều? Đương nhiên là Linh Ly chê! Vậy nên nàng đuổi theo trả lại thỏi bạc cho vị cô nương kia,chỉ là cô ấy lại nghĩ Linh Ly ngại nên kiên quyết không nhận lại. Linh Ly nhìn phương hướng cô ấy đi lẩm bẩm một câu. \-Nếu có cơ hội ta sẽ báo đáp ngươi.... À,có ai thắc mắc Linh Ly rõ ràng có tiền nhưng tại sao nàng lại ngủ ngoài bìa rừng không? Câu trả lời là... hôm nay Sở Liêu Vũ sẽ từ con đường này đi đến Cơ gia a! Linh Ly nhìn thỏi bạc vị cô nương tốt bụng kia đưa, trong lòng nàng lóe lên một ý tưởng. \- Người xưa không phải thường có câu hoạn nạn mới thấy chân tình sao? Vậy... Nàng cười gian ác , cuối cùng nàng cũng tìm được cách để kiểm tra xem Sở Trạch Hưng có ý với Sở Liêu Vũ không rồi ! \- Lúc nào gặp cô nương kia thì phải báo đáp nàng thật tốt! "Lộc cộc, lộc cộc... " Nghe tiếng vó ngựa vào tai, Linh Ly vui vẻ nhếch miệng. Nàng lấy khăn bịt dung mạo.... đây là yêu cầu! Sau đó bước đến ngăn ngựa,theo kịch bản mà lên tiếng. \- Đường này do ta mở!Cây này do ta trồng! Muốn đi... \-Muốn đi qua phải trả lộ phí? Chưa đợi Linh Ly đọc hết kịch bản, Sở Liêu Vũ đã tiếp lời. \-...Đúng. Linh Ly chầm chậm gật đầu. Sở Liêu Vũ nghiêng đầu nghi hoặc. \- Đạo tặc các ngươi không có lời khác à? \- Có nhưng ta lười nói. Linh Ly ù ù cạc cạc trả lời. \-A được rồi,không nói nhảm nữa mau giao tiền! \-Ta không có. Sở Liêu Vũ nhún vai, hai tay vẫn cầm dây cương. \-Hừ,vậy để mạng lại. Linh Ly hung ác. \-Vậy phải xem ngươi có mạng để lấy không! Sở Liêu Vũ rút ra Nguyệt Hồn, tấn công.... nhầm lẫn, là bỏ chạy. Linh Ly :....hắc tuyến đầy đầu. Trước khi Sở Liêu Vũ tháo chạy,Linh Ly tung Mê Tấn Tán ( tán là bột nha). Thành công làm cả Sở Liêu Vũ lẫn con ngựa hôn mê . Linh Ly :...có vẻ đêm nay có thịt ngựa để ăn rồi haha. Đến khi Sở Liêu Vũ tỉnh lại thì trời đã tối, bên tai vang lên tiếng lửa cháy "lách tách" , quanh chóp mũi là mùi thịt nướng thơm ngát, tiếng theo sau đó là tiếng bụng hắn biểu tình. \-A,đói rồi? Nè,con ngựa của ngươi đó. Trước mặt xuất hiện một miếng thịt được nướng vàng ươm. Sở Liêu Vũ đói bụng nên cũng không quản nhiều, cho vào miệng và kết quả.... \-Phi phi.Đây là dành cho heo ăn sao?! \-Ngu ngốc, heo không ăn thịt! Một tiếng bực bội phát ra, Sở Liêu Vũ nhìn về phía âm thanh phát ra thì thấy một nữ tử vô cùng bình thường, bình thường đến không thể bình thường hơn, nếu muốn tìm một điểm khác biệt...hẳn là mái tóc dài quá khổ kia đi. \-Cô nương? Đây là người lúc trước mình tiện tay cứu kia sao? Muốn hỏi tại sao Sở Liêu Vũ lại nhớ được một người bình thường như vậy thì câu trả lời là... đại khái bởi vì Linh Ly biết ý nghĩa của Bạch Âm chưa nở đi, dù sao bất cứ sự vật nào liên quan đến Sở Trạch Hưng thì Sở Liêu Vũ đều tận tâm ghi nhớ. \-Không gọi ta là đạo tặc nữa? \- Cô là đạo tặc kia?! \- Ừ,rất ngạc nhiên sao? \- Cũng không phải, chỉ là không nghĩ đến cô lại là đạo tặc.... \-Aizzz, nhân sinh khổ sở a...không có tiền đương nhiên là đi làm cướp. \-À , không ăn nữa sao? Linh Ly nhìn miếng thịt trên tay Sở Liêu Vũ hỏi. \- Thức ăn mỹ vị như vậy.... tại hạ không giám ăn. Sở Liêu Vũ vô cùng phong độ từ chối,trong lòng yên lặng bồi thêm một câu. Thức ăn này chắc chắn không dành cho người. \-Ha ha,khó ăn thì nói thẳng đi.Nè,ăn trái cây lót dạ đi. Linh Ly đã có nhận thức về trình độ nấu ăn của mình,ban đầu đưa cho Sở Liêu Vũ thuần túy là để trêu người đó thôi. \-.... Hình như cô nương nói mình là cướp nhỉ? Sở Liêu Vũ lục lọi trên người, nhưng túi tiền và những thứ đáng giá vẫn còn nguyên vẹn. \-A, ta cướp tiền đủ rồi,lần này đổi sang cướp sắc. "Rắc" Sở Liêu Vũ cắn một miếng trái cây, khi nghe thấy câu đấy thì động tác dừng lại, trái cây trong miệng cũng rơi xuống đất. \-Cô nương, cô nương nói gì? Có phải gió quá lớn nên tại hạ nghe lầm?! Một bên hỏi một bên âm thầm vận chuyển linh hồn lực, nhưng linh hồn lực tựa như bị khóa lại, không sử dụng được. \- Bây giờ chúng ta đang ở trong hang động, cửa động đã được ta dùng cây để che chắn nên gió có lọt thì cũng không lớn. Dù sao ngươi cũng có chút tư sắc mà. Linh Ly thản nhiên nói, nhìn gương mặt cứng nhắc của Sở Liêu Vũ thì trong lòng Linh Ly cười như điên. \-Khụ khụ,ta chỉ đùa chút,không cần căng thẳng. \- Chính là ta rất thiếu tiền cho nên bắt cóc ngươi... sau đó... Linh Ly hầm hè xoa tay,vẻ mặt gian trá. \-Cô! Lấy oán báo ơn! \-Haizzz, ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, dù sao vị biểu ca kia của ngươi cũng sắp đến rồi. \-Biểu ca?! Sở Liêu Vũ đứng dậy muốn chạy đi, nhưng được ba bước thì thân thể không thể di chuyển nổi nữa. \-Ngươi đã cho ta dùng thứ gì?! \-Ngươi thật ồn. Nghe xa xa có tiếng vó ngựa, Linh Ly nở một nụ cười như đã đoán trước. \-Để tránh ngươi ảnh hưởng tới cuộc giao dịch của ta,ta cho ngươi chút thuốc. Cũng không chờ Sở Liêu Vũ phản đối Linh Ly đã nhét một viên thuốc vào miệng của Sở Liêu Vũ. Bởi vì thân thể không động đậy được mà động tác của Linh Ly quá nhanh, Sở Liêu Vũ buộc phải uống viên thuốc, thuốc vào miệng liền tan nên hắn cũng không nhổ ra được. Đôi mắt Sở Liêu Vũ nhắm nghiền lại,hô hấp cũng chậm dần.