Sáng sớm hôm sau...
\-Lệnh nhi, ăn món này đi , rất ngon.
Cơ mẫu đưa tay gắp vài món ăn cho Cơ Y Lệnh, miệng cười không ngớt.
Nhi tử bảo bối của nàng đã về, không vui làm sao được. Hơn nữa bây giờ nhi tử cũng ngoan ngoãn hiếu thuận, hỏi nàng làm sao không vui vẻ đây!
Cơ phụ ngày thường cũng cưng chiều Cơ Y Lệnh, nên đương nhiên cũng gắp thức ăn, hỏi thăm rất nhiều. Biết nhi tử không muốn nhắc về linh vật, bọn họ cũng ăn ý không hỏi.
\-Ưm... ẫu ân... on òn à \(Ưm, mẫu thân con còn mà\)
Cơ Y Lệnh miệng ngậm một miếng thịt thật lớn, vui vẻ nói.
Trong 3 năm này, lần đầu tiên y ăn được đến no như vậy a!
Lâm Vong một bên cưng chiều nhìn vẻ mặt thỏa mãn lại vui vẻ của Cơ Y Lệnh, trong lòng như nước ấm chảy qua, nếu thời gian có thể dừng ở thời điểm hiện tại, vậy thật tốt.
Ánh sáng Mặt Trời ấm áp chiếu qua khung cửa sổ, màu sắc hạnh phúc tràn đầy căn phòng nho nhỏ.
....
\-Lâm đại ca! Mau tới đây!
Lâm Vong bất đắc dĩ nhìn qua, thân ảnh Cơ Y Lệnh đứng bên hồ nước, đến mùa sen nở, trước hồ từng đàn cá chép đỏ tung tăng bơi lội.
\-Cẩn thận chú, đệ không biết bơi đâu.
Lâm Vong ôn hòa nhắc nhở, giọng điệu ôn nhu khiến vài cô nương bên hồ ngoáy đầu nhìn lại, thấy gương mặt tuân tú của Lâm Vong thì lấy khăn tay che miệng, vẻ mặt ngượng ngùng.
Cơ Y Lệnh nhìn thấy vậy, tính khí trẻ con nổi lên, chạy lại kéo tay Lâm Vong, giống như muốn tuyên bố chủ quyền.
Lâm Vong nhìn xuống nơi hai bàn tay giao nhau, trong mắt không giấu được ý cười, Cơ Y Lệnh nhớ lại hành động trẻ con của mình, mặt hơi ửng đỏ, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt tay Lâm Vong, miệng thì nói chuyện chuyển dời sự chú ý.
\-Nghe nói miếu An Âm ở trên núi rất linh , lúc trước đệ cũng từng lên, ăn xong buổi trưa chúng ta lên đó đi?
\-Nghe đệ.
\-Khụ khụ... Vẫn là ăn cơm trước.
Cơ Y Lệnh ho khan che giấu sự xấu hổ và ngọt ngào trong lòng , cầm chặt tay Lâm Vong, kéo hắn đi vào giữa đám đông.
Tụ Tiên Lầu.
Tửu lâu nổi tiếng nhất Tu Mi thành, không chỉ vì thức ăn ở đây ngon đến mức khiến người ta muốn nuốt luôn đầu lưỡi, mà còn bởi vì giá thành của những món ăn ở đây không phải ai cũng trả nổi.
Cơ Y Lệnh kéo Lâm Vong ngồi vào một góc khá kín đáo trong đại sảnh, chủ yếu là hôm nay tâm trạng y rất vui, bởi vậy mới ngồi ở đại sảnh.
\-Khách quan muốn món gì ạ?
Tiểu nhị cung kính hỏi, cảm thấy Cơ Y Lệnh khá quen mắt, không nhịn được nhìn thêm vài lần. Nhưng khí chất của Cơ Y Lệnh bây giờ biến hóa nghiêng trời lệch đất với lúc trước, tiểu nhị nhìn vài lần nhưng cũng không nhận ra.
\-Tiểu nhị, mang hết các món chiêu bài của Tụ Tiên Lầu ra đây! A, đừng quên mang Tụ Tiên Nhưỡng !
Tụ Tiên Nhưỡng là rượu ngon nhất Tu Mi thành, vị thanh ngọt, tác dụng khá chậm, uống xong cũng không bị đau đầu, rất được khách khứa trong Tu Mi thành yêu thích, thậm chí có người đến Tu Mi thành chỉ vì uống một bình Tụ Tiên Nhưỡng, nhưng mà Tụ Tiên Nhưỡng quá đắt, những người dân thường trong thành cũng chỉ có thể nghe tên , không được nếm thử.
Không tốn quá nhiều thời gian tiểu nhị liền bưng thức ăn đến , những món ăn bắt mắt được trang trí rất đẹp, mùi hương thì khó chê.
Tuy là buổi sáng đã ăn rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy những món ăn này , Cơ Y Lệnh nhịn không được ăn thêm vài bát, kết quả là bụng của y tròn vo, bước đi suýt không nổi.
\-Nấc...
\-Lần sau đệ sẽ không ăn nhiều như vậy nữa!
Cơ Y Lệnh quả quyết nói.
\-Được ,vậy giờ đệ còn muốn lên miếu An Âm nữa không?
\-Đệ muốn... nấc, nhưng đệ .....
Cơ Y Lệnh nhìn xuống cái bụng tròn vo, ỉu xìu nói.
\-Ta cõng đệ.
\-Nhưng.. nhưng ta nặng lắm, nấc...
Lâm Vong không nhiều lời , ngồi xuống trước mặt Cơ Y Lệnh, Cơ Y Lệnh nhìn lưng Lâm Vong, lại nhìn cái bụng của mình, nghĩ.
Dù sao cũng không phải mới mất hình tượng 1,2 lần, mất thêm lần nữa cũng không sao.
Vì vậy không rối rắm nữa, ghé vào lưng Lâm Vong, cho hắn cõng mình lên núi.
Hôm nay cũng không phải lễ hội hay ngày đặc biệt gì, vì vậy trên đường lên núi cũng chỉ có hai người.
...
Xin xong quẻ xăm trên miếu, cả hai lại cùng ngắm hoàng hôn một lúc, đến tối muộn mới về nhà.
....
Họa Doanh Doanh hưng phấn ôm vài đồ vật bước vào phòng ngủ, nàng ta đặt đồ vật trước gương, sau đó gõ gõ.
\-Đã tìm đủ?
Mặt gương gợn sóng, tiếng nói quen thuộc của Cảnh Thương vang lên, Họa Doanh Doanh hối thúc.
\-Ta vừa tìm đủ, ngươi mau hấp thu đi.
Cảnh Thương không ngói gì, hút đồ vật vào trong gương, khoảng một khắc sau, hắn lên tiếng.
\-Hiện giờ ta sẽ thu băng linh về, ngươi muốn đến nơi đó ngay bây giờ sao?
\-Đúng! Tiện nhân kia dám quyến rũ ngài ấy, ta sẽ đi xử lý nó! Hừ! Thiên Song Duẫn, tội nghiệt của ngươi, không phải là 10 kiếp đau khổ liền có thể đơn giản xóa bỏ!
Trên Nguyệt Ngọc Đại Lục, mây đen che khuất ánh trăng , bóng tối... rốt cuộc cắn nuốt tất cả!.
\*\*\*
Linh Lan Hoa : Chương sau là có thủy tinh rùi.Tiện thể Linh Lan Hoa vừa viết truyện mới, có hứng thú thì ghé qua nha ~
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
75 chương
47 chương
58 chương
7 chương